Đám Cưới Hào Môn – Chương 24 – Botruyen

Đám Cưới Hào Môn - Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám Cưới Hào Môn - Chương 24 Nhưng sự thật chứng minh Hà An dù có tửu lượng tốt thì cũng không trông cậy được, không thể mong chờ Hà An giúp anh ta chia sẻ gánh nặng hai con ma men này.

Tám giờ rưỡi tối, một mình Vương Phong Long cật lực kéo hai tên ma men còn đang la lối om sòm đi ra khỏi quán, chỉ có ký túc xá bọn họ mới sáng lập ra kỷ lục nửa tiếng giải quyết xong một lần liên hoan. “Uống, uống tiếp đế!”. “Phục vụ đầu tiếp rượu đê!” “Câm miệng hết đi!” Còn thấy chưa đủ mất mặt hay sao, Vương Phong Long kéo người này lỗi người kia. “Sao phục vụ lại là nam thể này? Nữ đâu rồi? Gọi nữ ra đây cho tôi!”

“Đúng! Nữ đâu! Em nào trước gổ sau cong ấy, he he!”

Hà An ung dung nhàn nhã đứng một bên.

Mất mặt! Vương Phong Long mỗi tay giữ một người, chỉ có thể tự an ủi rằng Hà An không say, phải biết thầy đủ: “Hay là cậu đi trước đi, tôi cũng quen thấy họ thế này rồi.” “Phi Phi, Phi Phi… Tôi muốn Phi Phi nhà tôi… em là Phi Phi của anh…”

“Cút, đừng có dùng cái miệng thổi của cậu cắn lung tung!” Vương Phong Long rất muốn đập chết con người đáng xấu hổ này. Hà An liếc nhìn họ ngất ngưởng lung lay như sắp đổ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh thấy Vương Phong Long kéo hai người họ về: “Ừm.” Rồi trèo lên xe đi mất. Vương Phong Long sụp đổ: “Vỡi! Cậu là đồ khốn kiếp vong ân phụ nghĩa! Mới có tám rưỡi thôi! Mới tám rưỡi thôi đấy!” Vợ cậu còn chưa tan làm đâu! “Này!… Mịa nó chứ! Kiếp trước ông đây mắc nợ ba thằng cậu à? Im đi có được không!”

Tám giờ bốn mươi phút, Hà An dựa vào bên cạnh xe đạp nhìn dòng người qua lại trên phố, nơi sáng nhất cách đó không xa chính là cửa hàng KFC Hạ Diệu Diệu làm việc, bây giờ là lúc cao điểm buổi tối, từ vị trí này không nhìn thấy gì, nhưng ánh mắt anh vẫn dịu dàng nhìn về phía đó.

“Mẹ ơi, xe đạp của anh trai kia đẹp quá, con cũng muốn có một cái.” “Đợi khi nào con lớn rồi mẹ sẽ bảo ba mua cho con một cái nhé được không?” “Không được, Đào Đào lớn rồi, bây giờ phải mua ngay cơ, bây giờ mua luôn nhé?”

Hà An nghe vậy đấy chiếc xe đi từ từ, tiếng hai mẹ con kia cũng xa dần.

Trung tâm thương mại Thanh Niên không phải là trung tâm thương mại phồn hoa nhất trong phố, nhưng vì ở khu đại học nên vô cùng tấp nập. Khi Hà An dắt xe đạp đi qua đài phun nước ở sau lưng vừa đúng giờ phun nước tạo thành hình hoa sen, tầng tầng lớp lớp cao cỡ sáu mét, bảy sắc màu vờn quanh trông rất đẹp.

“Mẹ ơi, nước! Nước kìa!” Chuyện về chiếc xe đạp đã bị cậu bé quên mất.

Dòng người đi tản bộ xung quanh cũng dần tụ tập lại về phía này.

Hà An dắt xe đạp lặng lẽ rời đi.

Rời xa chỗ huyên náo, Hà An tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, còn chưa kịp giang chân ra đã nhìn thấy một người hoảng hốt chạy ra từ phía cửa hàng đối diện. Hà An liếc nhìn rồi vội vàng đuổi theo: “Diệu Diệu!” Hạ Diệu Diệu thần sắc tiều tụy, còn chưa kịp thay giày. Cô hoảng loạn giơ tay ra chặn taxi lại nhưng hai chiếc xe đều có người. “Sao anh lại đến đây, còn chưa đến chín giờ mà!” Sao lại không dừng lại chứ!

“Hôm nay anh rảnh không có việc gì nên đến đây đi dạo.” Có chuyện gì vậy?

Hạ Diệu Diệu vừa yên tâm lại vừa lo lắng, may mà có anh ở đây, nhưng anh có mặt hay không thì làm được gì! Trái tim nóng bừng như có lửa đốt của Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên có sự ỷ lại yếu ớt khi nhìn thấy Hà An. “Em phải đi đến trường Trung học Số Ba…”

Từ chỗ họ đi đến trường Trung học Sổ Ba phải vòng qua nửa vòng thành phố, bây giờ cô hoàn toàn không để tâm được đến việc có nên đi tàu ngầm không, đi xe taxi qua đó phải mất bao nhiêu tiền! Cô chỉ muốn nhanh chóng đi qua đó! Nhìn xem cô em gái của cô tự tìm đường chết thế nào! “Ừ, đừng lo.” Hà An cầm tay cô, chặn một chiếc taxi lại nhét cô vào trong. “Không có chuyện gì đâu, em đừng hoảng loạn.” “Em không muốn hoảng loạn! Hạ Tiểu Ngư có để cho người khác yên tâm không? Tốt nhất là nó đừng để em tóm được nó! Bác tài cho cháu đến trường Trung học Số Ba! Bác lái nhanh lên! Cháu có việc gấp! Gấp lắm! Bác nhất định phải lái thật nhanh đấy!”

Hà An cảm nhận được sự lo lắng bất an của cô, cầm chặt tay cô. “Em phải trấn tĩnh lại trước đã, em gái còn đang đợi em.”

“Em hy vọng nó mãi mãi đừng chờ em kiểu đó! Không biết có phải nó bị điên rồi không! Em rất muốn đánh chết nó!” Hạ Diệu Diệu tức điên, vừa muốn đánh Hạ Tiểu Ngư nhưng lại lo lắng vì em gái xảy ra chuyện.

Hà An thấy vậy hơi vịn vai cô, trong lòng đã có tính toán, cô còn giận được thì chắc không phải là chuyện lớn.

Hạ Diệu Diệu hơi yên tâm, lúc này có anh bên cạnh thật là tốt. Cô không mong chờ anh làm gì, ít nhất cô có một chỗ dựa tâm lý là đủ: “Hạ Tiểu Ngư một ngày không gây ra chuyện gì thì nó còn không biết mình ngu xuẩn thế nào!”

“Đúng vậy! Nó đánh nhau với bạn học à?”

“Nếu nó có được cái bản lĩnh đó thì em đã không phải lo rồi!” Hạ Diệu Diệu không muốn nhắc đến em gái mình đã làm gì, đúng là ngu xuẩn mà!

“Bình tĩnh nào! Người không sao là tốt rồi, chẳng phải còn có Hạ Vũ hay sao?”

“Nó có dám nói với Hạ Vũ đâu! Nếu nó biết bàn bạc với Hạ Vũ thì đã không có chuyện như ngày hôm nay! Sao em lại có đứa em gái ngu ngốc thế không biết nữa! Nếu như Hạ Vũ không để mắt tới thì nó có bán mình cũng không biết!” Tức chết đi được, cô cực khổ kiếm tiền nuôi các em ăn ngon mặc đẹp để giờ em gái cô làm chuyện ngu ngốc như vậy, cho dù có làm chuyện gì cũng nên bán được giá tốt! Nó nghĩ mình đi chỗ kia là nơi như thế nào? Xem lần này cô có đánh chết nó không! Phải đánh thật nặng, nếu không thì không nhớ đời!

“Em cứ bình tĩnh lại đã.”

Hạ Diệu Diệu mắng chửi xong khóe mắt đã hơi ướt, trong lòng lo lắng không thôi, giọng nói cũng tràn ngập sự lo âu: “Không biết nó nghe ai xúi giục mà đi đến quán bar bán rượu! Hạ Vũ vừa gọi điện đến, Tiểu Ngư vào trong đó với mấy người không ra làm sao, Hạ Vũ không ngăn được nó.” Cô vừa tức giận lại vừa đau lòng: “Sao nó không vào đó bán mình luôn đi! Em còn được hưởng phúc, hưởng sái!” “Em gái em còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lát nữa em nói chuyện với nó là được rồi.” “Nó không hiểu chuyện! Nó sắp mười tám tuổi rồi! Mười tám tuổi rồi mà còn chưa hiểu chuyện! Em đánh chết nó ấy chứ!”

Một tiếng rưỡi sau.

Hạ Diệu Diệu nhìn thấy Hạ Vũ ngồi bên kia đường, chưa đợi tài xế dừng xe cô đã chạy như bay sang đó. “Em đi chậm thôi! Nhìn xe kìa!” Hà An vội vàng trả tiền rồi đuổi theo. Hạ Diệu Diệu tức giận đùng đùng, nếu bây giờ Hạ Tiểu Ngư ở trước mặt cô thì chắc chắn cô sẽ đạp một cái cho nó học khôn ra: “Nó đâu rồi!” Vẻ mặt Hạ Vũ căng thẳng, cậu luôn nhút nhát trước chị Cả, huống hồ là do cậu không trông chừng được em gái, chắc chắn chị cả sẽ rất thất vọng.

Hạ Vũ chỉ vào con phố bên cạnh: “Em vào đó nhưng nó không chịu ra với em, còn bảo người trong đó đuổi em ra nữa. Em không còn cách nào khác đành phải ở đây đợi chị. Chị, chị phải cẩn thận, bọn họ cũng không phải người tử tế gì đâu.”

rn

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.