Đại Việt Dâm Thần – Chương 57 Du hí Kiến Xương – Botruyen
  •  Avatar
  • 52 lượt xem
  • 2 năm trước

Đại Việt Dâm Thần - Chương 57 Du hí Kiến Xương

So tài phấn khích ở đấu trường kết thúc trong sự rung động sợ hãi mà tán thưởng của vô số khán giả quan chiến. Mọi người nhìn vào lôi đài tan hoang hỗn độn cũng hít hà một hơi. Họ biết rõ, từ hôm nay cái tên Nam Dương sẽ trở nên vô cùng nổi tiếng ở Thái Bình này .

Tỷ thí kết thúc , Dương một bước lên trời

Mặc dù vậy nhưng Dương cũng chẳng tỏ ra hào hứng , hắn không cảm xúc rời nơi thi đấu . Hắn biết , nổi tiếng sẽ rước đến nhiều tai hoạ , nhưng hắn chẳng sợ , ai đến … ta tiếp

Mấy ngày sau , Dương quyết đình cùng Hắc Bạch minh đi đến Kiến Xương , còn Tố Âm sẽ cùng cha về nhà . Chẳng cần người dẫn đường , Dương vẫn thẳng tiến Kiến Xương nhờ check map của thiên thư .

Nam Dương lúc này cũng đã gần đến , khoảng cách từ Vũ Thư đến Kiến Xương là khoảng năm trăn dặm , đi xe ngựa hết cũng tầm ba ngày . Bất quá , Dương lại tự nhiên dở chứng , dọc đường từ từ du sơn ngoạn thủy , phải đến tám ngày sau hắn mới tiến vào địa phận của Kiến Xương .

Bước vào cổng thành, Dương phát hiện ra nơi này là một thành thị sầm uất, cửa hàng, cửa hiệu buôn bán san sát như nêm, các con hẻm nhỏ cũng chật cứng ngừơi qua lại, thậm chí còn thấy rất nhiều dị tộc tại nơi đây. Tửu lâu, tiền trang, kỹ viện, đổ trường. cơ hồ tất cả đều có người tham gia, quả là náo nhiệt.

Dương cùng Hắc Bạch Minh đi một vòng cuối cùng dừng chân tại một khách sạn mà từ ngoài nhìn vào vô cùng hoành tá tràng , nó to lớn , nó lộng lẫy . Dương bước vào , lấy ra 1000 KC thuê hai phòng thượng hạng trong một tuần . Bây giờ hắn cũng không thiếu tiền , giải nhất vừa rồi Dương cũng được thưởng 15.000KC . Đáng ra một tuần thuê một phòng thượng hạng chỉ mất 400KC , bất quá trước khi chọn nơi này làm điểm dừng chân, hắn đã xem qua nội thất và phong cách phục vụ tại đây, quả thực làm hắn rất hài lòng, có tiền quả nhiên là lợi hại. Khách sạn này ngay cả phòng hạng bình thừơng cũng cực kỳ sạch sẽ, nội thất trong phòng bố trí rất bắt mắt . Nghe nói đây chính là khách sạn số một Kiến Xương . Thu xếp xong xuôi , Dương lại ra ngoài mà ngắm cảnh cùng tìm hiểu nơi đây .

Bây giờ là buổi sáng nên trên đường cái lúc này người người qua lại đông đúc, các cửa hàng người mua kẻ bán thật sự là sinh ý thịnh vượng, người người cơ hồ trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc.

Dương thất buôn bán nơi đây so với Hưng Hà hắn tốt hơn một bậc .

Đang đi, chợt từ phía trước truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, còn có âm thanh dụ hoặc của phụ nữ nữa . Dương cẩn thận lắng nghe , cảnh tượng phía trước không xa vừa hay lại là cảnh tượng mà hắn lúc trước hay đếm, chính là thanh lâu kỹ viện.

Tại cửa thanh lâu, một ả nha hoàn làm nhiệm vụ đón khách, thấy một vị công tử trẻ tuổi đi đến, nhất thời trên mặt nở nụ cười , vì nghĩ lại có một chú dê khờ khạo, điệu bộ ngúng nguẩy đi đến, dịu nàng nói:

– Công tử mời vào.

Dương đưa mắt nhìn chỉ thấy nha hoàn đón khách cũng thật là xinh xắn dễ thương, mày ngài mắt phượng, cái miệng anh đào chúm chím hồng nhuận, mặc một bộ y phục màu xanh mỏng manh bó sát lấy cơ thể làm tôn lên những đường cong hấp dẫn trên cơ thể của ả .”Nha hoàn đứng đã có thể sánh ngang với những cô nương xinh đẹp nhất thanh lâu tại Hưng Hà rồi , không biết những cô nương bên trong kia như thế nào?” Dương cũng không nói nhiều, hắn thầm nghĩ như vậy, lập tức theo sau ả nha hoàn đi vào.

Mặc dù lúc này đang là ban ngày thế nhưng tại đại sảnh của thanh lâu đã nhiệt náo phi thường.

Tùy ý quan sát bốn phía xung quanh, Dương phát hiện ra trong đại sảnh có rất nhiều nam nhân, nữ tử đang ngả ngớn vào nhau. Những nữ tử ở đây quả thật là biết chiều khách, họ đong đưa thân mình, khóe mắt lúng liếng, cười tươi như hoa, trăm phương ngàn kế thi triển bản lĩnh để làm vui lòng khách nhân. Còn có một số nữ tử lớn mật ngồi lên đùi khách nhân, miệng kề miệng chuốc rựơu cho nam nhân.

Nha hoàn lúc này lên tiếng :

– Công tử , người muốn tiểu thư nào phục vụ để tiểu thiếp cho mời ??

Dương nhẹ nhàng đút 10 KC vào tay nàng ta rồi nói :

– Ai đẹp nhất ở đây ??

Ả nha hoàn nhận được tiền bằng với lương cả năm thì vô cùng sung sướng , ả thành thật đáp :

-Tại chỗ thiếp người đẹp nhất chính là Ngọc Trinh , nàng ấy không chỉ sắc nước hương trời mà đàn ca , múa hát đều đẹp tuyệt vời . Nhưng đáng tiếc là nàng là người thanh quan, chỉ bán tài nghệ không bán thân.

Dương nghe giới thiệu mà không khỏi khinh bỉ trong lòng :

– Cái gì mà hoa khôi thảo khôi chứ, dù là hoa khôi thì vẫn là kỹ nữ.Thanh lâu là chỗ nào chứ, đó chính là chỗ để đàn ông ăn chơi vui vẻ , đến thanh lâu rồi mà không bán thân mà chỉ bán nghệ , định dùng khuôn mặt xinh xắn làm ta hồ đồ ư !!

Nghĩ vậy nhưng bề ngoài hắn vẫn đáp :

– Vậy gọi nàng ta đến , ta muốn bao nàng ta ngày hôm nay !

Ả nha hoàn nghe vậy thì vô cùng bất ngờ , nhưng nghĩ hắn là tên nhiều tiền nên cũng rời đi để gọi .

Lúc sau một người dáng như tú bà vẻ mặt tươi rói, đon đả bước đến .

“Kinh tởm!”

Nhìn bộ mặt đánh phấn dày cộm, đôi môi đỏ như máu của tú bà, Dương chỉ có thể thốt lên như vậy.

  • Công tử a , người muốn Ngọc Trinh của chúng ta múa đúng không , công tử đây có con mắt thật tinh tường , nàng ta chính là tiên nữ xinh đẹp nhất chỗ chúng ta đó !

    Dương chỉ gật đầu . Rồi bà ta tiếp tục nói :

– Lúc nào cũng có bao nhiêu người muốn thuê riêng nàng ấy , nhưng lại không hợp , không biết vị công tử đây có ….

Bà ta chưa kịp nói xong thì Dương đã quẳng 500KC xuống mặt bàn .

Mụ tú bà thấy tiền thì sáng mắt , lập tức chộp lấy , mà hớn hở nói với Dương :

– Ta nghĩ công tử đây chắc chắn hợp với cô ấy đó , mời .. mời .

Dương đi theo mụ ta , nhưng chỉ được vài bước thì một giọng nói hùng hồn vang lên :

– Khoan đã , ta hôm nay tâm trạng không tốt nên muốn bao nàng Ngọc Trinh giải sầu !

Nghe thấy có người chặn , Dương quay lại thì thấy một tên công tử ăn mặc sang trọng , mặt mũi cũng sáng sủa , đi bên cạnh là hai tên vũ hán , tay cầm bảo đao .

Bên cạnh , mụ tú bà thấy tên thiếu gia này thì không do dự mà tiến đến :

– Ay da , thì ra là Ánh Nhật công tử , mấy hôm nay sao không thấy người xuất hiện .

P/s : Mấy hôm nay ta cảm thấy thật buồn và nản . Ta mất thời gian để cống hiến truyện hay cho ae giải khuây , vậy mà lại có người chê ta viết sắc là mất liêm sĩ . Buồn . Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy xấu hổ . Không biết có nên viết tiếp không .

-các đọc giả có tâm có thể cho ta xin cái đề cử được không ???????????????????? ta muốn bằng bạn bằng bè

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.