Đại Việt Dâm Thần – Chương 34 Trận chiến thực sự đầu tiên – Botruyen
  •  Avatar
  • 68 lượt xem
  • 2 năm trước

Đại Việt Dâm Thần - Chương 34 Trận chiến thực sự đầu tiên

Nhờ vào sự khổng lồ của hồn lực bản thân, hắn đã có thể ngạnh chiến ngăn được một đòn của Liễu Minh.

– Ngươi có thể ngăn được đấu kĩ hoàng cấp của ta ?

Đôi mắt rực lửa kinh ngạc, hẳn nhiên Quang Tuyên bất ngờ trước diễn biến vừa xảy ra. Hồn lực của dẫu gì cũng là cấp 37 lại là đấu kỹ hoàng cấp trung phẩm, đối phó với đối thủ cấp 30 còn được, thế mà vừa nãy lại bị ngăn cản dễ dàng.

– Thì ra hồn lực và thực lực cũng có chỗ khủng bố !

Quang tuyên cũng có nhãn lực độc đáo, nhanh chóng phát hiện hồn lực của Dương mạnh mẽ to lớn hơn so với bình thường

Dương đột nhiên bắn người lên không, xuất hiện trước mặt nhân ảnh của Tuyên , từ đỉnh đầu xuất ra hai quả cầu, một hào quang đỏ rực , và một xanh biếc chứa đây năng lượng

– Ta không chỉ chặn đứng đấu kỹ của ngươi , còn có thể đập nát cái bản mặt của ngươi!

Tất nhiên là hắn nổ thế còn thành thật không thì phải thử mới biết .

– Ngũ hành quyết

Nhị cầu Thuỷ Hoả

Không hề do dự , hắn phi thân lên phóng thẳng vào người Quang Tuyên , sức mạnh hung hã .

Nhìn hai quả cầu phóng tới Tuyên chỉ vận lớp phòng ngự màu cam rồi chắp tay sau lưng đứng đó .

Hai quả cầu và vào lớp phòng ngự thì phát nổ , không gian vặn veo . Phải biết thi triển đấu kĩ mà muốn ảnh hưởng tới không gian thì ít nhất cũng phải cấp 60 . Đến chính Quang Tuyên cũng phải khen “ đấu kỹ gì mà uy lực thật mạnh , nếu bằng cấp thì đúng ta không thể đỡ nổi , đáng tiếc .. “

Nhưng hắn vừa nói đến từ “ đáng tiếc “ thì bất ngờ một lưỡi kiếm màu đen xuyên qua lớp phòng ngự cứng rắn của hắn mà đâm vào bụng .

– cái … cái quái gì vậy sao .. sao có thể

Dương cười cười : chẳng có gì là không thể cả !

Nhân lúc hắn lơ là Dương đã dùng Cổ Tinh thiết đâm qua lớp phòng ngự mà thậm chí hơn một hai cấp cũng chưa chắc phá được

Quang tuyên tức giận , hắn dùng hồn lực phong bế vết thương lại sau đo quát :

– tiểu tử , khá lắm , giờ thì đừng mong sống sót

Rồi hắn gầm lên :

– Đại Địa chấn đấu kỹ huyền cấp hạ phẩm

Dương biết lúc này hắn đã rất tức giận . Nhưng hắn tức giận thì làm sao , Dương là ai cơ chứ . Hắn phóng đến Hàn Huyên đang nằm dưới gốc cây , dí kiểm vào cổ hắn

– khoan đã , Quang tuyên bang chủ , chàng lẽ ngươi muốn nhìn con trai minh chết sao !

Vốn là người nhát gan , giờ lại bị Dương kề kiếm vào , Hàn Huyên liên tục van xin :

– cha , cứu con , con khống muốn chết !

Thấy tính mạng con trai bị đe doạ , Quang Tuyên lập tức dừng thi triển đấu kỹ :

– Nhóc con , thả hắn ra nếu không thì đừng có trách !

Dương ngẩng mặt hỏi lại :

– Thả hắn ra liệu ta còn sống !

Quang Tuyên nghe vậy lập tức hừ lạnh :

– chuyện đến mức này còn muốn sống , chẳng qua nếu thả hắn thì ngươi sẽ được toàn thây

Nghe vậy Dương lập tức cười gằn :

– đằng nào cũng chết , toàn thấy với không toàn thây có khác gì , chí ít giờ ta có thể kéo theo vài người .

Dương nổi sát khí , không do dự vung kiếm, hồn lực đáng sợ truyền vào thân kiếm bổ xuống đầu Hàn Huyên

– Gia gia , ngươi còn không hiện thân? Muốn nhìn ta bị giết à?

Hàn Huyên hoảng hồn la lớn.

Dương trợn mắt, nhát kiếm chẳng dừng mà còn hung ác hơn.

“Ầm!”

Thế nhưng đúng lúc đó, kiếm của hắn không còn vỗ xuống được nữa, cả người hắn bị một lực xung kích đẩy ngược lại phía sau .

Sắc mặt Dương kịch biến.

– Thật là một tên nhóc tàn nhẫn, nếu để ngươi giết hắn, ta cũng chẳng đáng làm gia gia hắn nữa

Một âm thanh già nua đạm mạc vang lên bên tai Dương, hắn ngẩng lên, phía trên cành cây đằng xa chẳng biết từ khi nào có một lão nhân áo tro thân hình như cây khô đang ở đó.

Đôi mắt xám trắng của lão đang khóa chặt Dương, khiến hắn lạnh cả người.

– Kẻ đó là…

Thình lình xuất hiện biến cố, không chỉ khiến Dương kinh ngạc, mà cả Chi Mai và đại trưởng lão đang chiến đấu từ xa cũng biến sắc.

– Chính là người sáng lập Luyên Thuyên phái Nguyên thị Luyên Thuyên , cấp 46 hệ kim . Thiên Thư lập tức giải đáp thắc mắc của Dương.

Đấu tôn , thực lực vượt xa bọn Dương .

Dương trợn mắt nhìn lão nhân áo tro , rồi quyết đoán lui ngay, lớn tiếng quát:

– Diệu linh , đi!

Diệu Linh nghe vậy giật mình cũng lui gấp.

– Ngươi bảo ai đi, lão phu không cho người đó đi.

Lão nhân áo tro cười nói, lão lắc mình liền xuất hiện phía sau hướng chạy của diệu linh , giơ tay gầy guộc vỗ xuống nàng.

Linh mặt trắng bệch. Đấu tôn , căn bản nàng không có chút cơ hội kháng cự, chỉ nghiến răng chờ đợi công kích giáng trên người.

“Vù!”

Ngay khi Linh nhắm mắt buông tay, một bóng người thình lình lao tới kịp lúc, ôm lấy nàng lủi mất.

– Ngươi muốn cứu người, vậy thì đổi mạng của ngươi đi.

Luyên Thuyên nhẹ nhàng phán quyết, tay khô gầy xuyên qua không trung, nện vào lưng Dương

“Hự”

Dương lập tức hộc máu, hắn cảm giác có mấy cái xương bị gậy .

– Dương ca

Cảnh tượng hắn bị văng mấy vòng xuống đất , Diệu Linh hoảng hồn sợ hãi la hét.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.