Đại Thánh Vạn Giới – Chương 17 Thịt Hô Duyên Lan Nhược – Botruyen
  •  Avatar
  • 55 lượt xem
  • 3 năm trước

Đại Thánh Vạn Giới - Chương 17 Thịt Hô Duyên Lan Nhược

“Ở đây cũng chả có bảo vật gì xem ra phải vào bên trong thôi.”

Minh Thần chỉ tay vào bên trong hang động nói.Hô Duyên Lan Nhược không nói gì một mình đi vào bên trong.Hắn nhìn không khỏi cảm thán thầm nghĩ

“Cô nàng này vẫn còn giận sao haiz.”

Hắn bình tĩnh đi vào.Một lúc sau,cả hai tới một cái đại sảnh khác xung quanh đều là vàng ở giữa có một cái cột.Hai mắt của nàng giống như thấy bảo vật vậy chạy tới cướp đoạt hết vào không gian giới chỉ còn bản thân hắn thì chẳng thèm mấy cái này.Muốn gì thì hệ thống búng tay cái có luôn cũng được.

Trên cái cột ấy là một cái đèn thầm nghĩ đây là Ảnh Đăng Yêu Linh đi.Hắn lao lên nắm lấy cái đèn,quả thực đúng như lời đồn nó tự động bảo vệ cái đèn khỏi người khác.Nhưng đối với hắn thì chuyện này quá đơn giản không phải cầu kì mà cướp.Chỉ mấy chốc đã cướp được một âm thanh quen thuộc vang lên

“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.

Thưởng:Nguyên tố mới Bóng tối và 50,000 vàng.”

“Ha ha cũng được đấy chứ mới đó đã hơn 100,000 vàng rồi.”

Minh Thần vui vẻ nhìn phần quà hậu hĩnh hệ thống.Quả nhiên dự kiến ban đầu có hệ thống bá đạo là đúng nhất.Nàng cũng có chút vui vẻ lại thu thập những bảo vật trước mọi người ở đây.

“Đã xong rồi sao.”

Hắn nhìn nàng mỉm cười nói.Hô Duyên Lan Nhược nghe vậy quay sang nhìn dường như từ lúc nãy hắn chỉ lấy một món bảo vật vui vẻ nói

“Sao ngươi lấy có một món thôi vậy.”

“Ta đã giao kèo với Trần Lâm Kiếm chỉ lấy một món bảo vật.Làm trái không phải là cách làm của ta.”

Hắn mỉm cười nói.Nàng tưởng hắn chỉ là tên lưu manh chỉ biết nuốt lời không làm đúng với lời nói giờ mới thấy cảnh tượng trước mặt.Hóa ra nàng đã hiểu lầm trong lòng có chút buồn.Hắn thấy vậy vui vẻ nói

“Giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội.Nếu ngươi vượt qua thì ta sẽ không nói việc mà ngươi dấm đài đâu.”

“Thật chứ chỉ cần hoàn thành nó là ngươi sẽ tha cho ta ư ?”

Nàng nhìn nam nhân này vui vẻ hỏi.Nếu như hắn đúng là người giữ chữ tín thì chuyện này sẽ bỏ qua một cách dễ dàng thôi.Minh Thần ngạc nhiên khi thấy cô nàng này không nói gì liền hỏi

“Ngươi không hỏi ta cơ hội đó là gì à.”

Nàng mặc kệ chỉ cần quên đi chuyện lúc nãy cho dù có làm gì thì cũng được.Hắn thực sự khó hiểu cô nàng này rồi liền bắt đầu chuyển nàng và hắn tới không gian hệ thống.Hô Duyên Lan Nhược ngạc nhiên không ngờ nam nhân trước mặt lại giấu một nơi đẹp như thế này.

Hắn cũng chỉnh thời gian 1 năm nơi đây bằng 1 phút ở ngoài mỉm cười nhìn nàng nói

“Ngươi cởi quần áo ra đi.”

“Ngươ…..Ngươi mới nói gì đấy.”

Nàng sợ hãi nói.Còn gì là danh giá của một người phụ nữ nữa nếu như làm vậy thà bị người khác nói còn hơn.Minh Thần nghĩ lại tự nhiên kêu nàng cởi đồ ra không khác gì tên biến thái liền tiến lại gần nhẹ nhàng nói

“Ta muốn làm nam nhân của ngươi.Không được sao.”

Tay của hắn từ từ vuốt lên trên mặt nàng hôn.Lúc đầu thì nàng phản kháng nhưng dần dần thả lỏng cơ thể ra.Hắn xé rách bộ y phục từ từ đặt con c-c trước mép l-n thụt ra thụt vào chà sát hột le nàng.Không ngừng kích thích cơ thể cùng với tác dụng ẩn sâu của dấu ân nô lệ từ nàng mà dâm thủy liên tục chảy ra lúc này mặt nàng rất đỏ.Minh Thần khẽ nói vào tai nàng.

“Ta chuẩn bị vào đây.”

Phạch

Tiếng màn trinh rách ra khiến nàng đau đớn.Hắn nhấp hông ngày một nhanh hơn,dưới tác dụng của dấu ấn nô lệ thì nàng không hề đau đớn mà ngày càng đắm chìm trong cảm giác khoái lạc này.Ba giờ sau,hắn không biết mình đã ra bao nhiêu lần liên tục bắn tinh dịch của mình vào l-n.

Nhìn nàng mỉm cười nói

“Còn lâu để tận hưởng mà.”

Cứ thế 1 năm trôi qua trong không gian hệ thống.Trong đó có hai thân thể đang cùng nhau làm tình từ tư thế doggy đến nhiều loại tư thế khác nhau tiếng rên rỉ vô cùng dâm đãng.Đó chính là Minh Thần và Hô Duyên Lan Nhược từ một cô gái kiêu ngạo khiêu gợi giờ chẳng khác gì mấy con phò dâm đãng vậy chẳng ngừng nghỉ rên rỉ.

“Thời hạn 1 năm đã tới bây giờ cũng đến lúc kết thúc việc này thôi.”

Nói xong,hắn đẩy c-c sâu vào tử cung bắn một dòng tinh dịch.Trải qua bao nhiêu đợt nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa nên cũng đã quen rồi nhìn nàng sờ đầu nói

“Đi thôi cũng đã trễ rồi.”

Không gian lập tức thay đổi không còn là tiên cung mà hai người đang ở mà là đại sảnh quen thuộc.Nhớ bản thân chưa tặng nàng cái gì vừa hay pokemon ở đây cũng có thể được coi là yêu linh nên đã mua Latias-pokemon huyền thoại với khả năng tâm linh bá đạo ngoại trừ mấy con khác như mew two thôi.

“Đây là yêu linh gì vậy tướng công.”

Nàng tỉnh dậy thấy nam nhân của mình mang ra một yêu linh rất mới lạ.Dường như chưa từng thấy ở trong Quang Huy thành,hắn nghe vậy trầm ngâm nói

“Muội là nữ nhân của ta.Ta làm sao có thể không tặng gì cho muội được.”

Nàng nghe vậy không khỏi hạnh phúc ôm hôn hắn.Còn hắn thì may mắn hóa ra mấy pokemon này cũng không mắc lắm nhớ lại lúc trước định mua pokemon cho nàng sợ chúng có khi lên tới 10,000 hay 20,000 vàng thì hệ thống đã nói

“Ký chủ yên tâm pokemon ở đây rất rẻ chỉ 1,000 vàng thôi đã thuộc cấp thần thoại rồi nên ngài cứ yên tâm.”

Nghe thế mua rất nhiều pokemon.Nghĩ lại về nó không khỏi cười thầm.

Một lúc sau,cả hang động rung chuyển.Đúng như trong nguyên tác,nhóm Trần Lâm Kiếm và muội muội đã tìm được nơi đây.Tên này thì không khỏi chạy tới cảm tạ đã giúp cả nhóm chạy thoát còn Nhiếp Ly thì chạy xung quanh tìm Ảnh Yêu Linh Đăng nhưng đã bị hắn thu lấy.

Nhiếp Ly quay sang nhìn hắn với ánh mắt rất cảnh giác thầm nghĩ

“Chẳng lẽ người này đã lấy đi Ảnh Yêu Linh Đăng sao.Như vậy thì sẽ làm chậm tu vi của ta mất,không ổn phải tìm cách nào đó để nâng cao tu vi hơn mới được.”

Minh Thần mặc kệ nhiệm vụ là quan trọng nhất hơn nữa phần thưởng cũng khá ngon nữa.Từ đằng sau một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào vai khiến hắn giật mình quay sang thấy Hoàng Phi đang cười tràn đầy nguy hiểm nói

“Chúc mừng ca ca hoàn thành nhiệm vụ nha.”

“Cả….Cảm ơn muội.”

Hắn cười nhìn nàng nhưng lực đạo từ tay nàng chợt mạnh hơn.Khiến hắn giật mình,sát ý từ nàng tràn ra khiến vô số người sợ hãi lúc này nàng vẫn cười nói

“Tốt nhất huynh nên giải quyết vụ này với muội sau khi về nhà.”

“Huynh….Huynh biết rồi….”

Hắn buồn bã biết chuyến này một đi không trở lại rồi.Phải tìm cách dỗ dành nàng đột nhiên trong đầu nhớ đến mặt dây chuyền đã tìm thấy trong cái quan tài kia lập tức đeo lên cho nàng coi như một món quà trước đây chưa từng tặng cho muội muội.Hoàng Phi thấy vậy cũng nguôi giận vui vẻ nói

“Nếu huynh đã tặng cho muội cái này rồi thì coi như tạm tha thứ.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm may mà cô nương này dễ tính chứ khó nữa chắc phải bán gia tài để chuộc tội mất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.