“Lúc nãy muội ghen sao.”
Minh Thần bình tĩnh đi ra đằng sau ôm chằm lấy nàng.Hoàng Phi thì đỏ mặt không nói gì cả nhưng nhớ tới ca ca nàng đã thiên vị liền giả bộ giận dữ nói
“Muội không có ghen.”
Hoàng Phi quay mặt đi chỗ khác nhưng vẫn nằm trong vòng tay của hắn.Lúc này từ phía dưới mông của nàng có một thứ gì đó đang nhô lên và đâm vào trên người.Hắn ôm lấy nàng mỉm cười từ từ di chuyển tay phải xuống dưới l-n của nàng
Ưm….
“Đã ướt rồi sao.”
Hắn nhìn tay đã ướt đẫm,dâm thủy từ l-n nàng đang từ từ chảy ra.Không ngờ từ lần đầu làm tình với nàng bây giờ lại ra nhiều như vậy ghé vào tai nàng thì thầm nói
“Muội dâm thật đó.”
“Không phải tại huynh đó sao.”
Hoàng Phi yểu điệu nhìn hắn nói.Hắn nghe vậy thì rất thích thú thầm nghĩ đêm nay vẫn còn dài phải làm cho cô nàng dâm đãng này phê đến tận nóc nhà mới được lập tức kéo nàng này vào trong nhà ngay.
Sáng hôm sau,hắn tỉnh dậy cảm thấy tâm trạng rất sảng khoái giống như một chú chim đang tự do bay lượn vậy muốn làm gì thì làm.Liền quay sang nhìn muội muội của mình thấy nàng vẫn còn khá mệt mỏi sau trận đại chiến hôm qua.Tinh dịch của hắn vẫn còn đang ở trên người nàng,hơn nữa tóc tai lại rối bời trong lòng rất thoải mái.
“Muội muội dậy chưa ?”
Minh Thần vui vẻ nói.Nhưng cô nàng này lại ngủ say rồi hắn lúc này cười càng lúc nham hiểm hơn nhưng hiện tại thì để cho cô muội muội này ngủ đi.Dù sao hôm nay hắn bắt buộc phải ra ngoài nên đây là lần đầu ra ngoài mà không có nàng.
Hắn vừa đi ra ngoài vừa xem có thứ gì đó hay ho để xem không liền chợt thấy có một đám người đang tụ tập rất đông.Vô cùng tò mò lập tức tiến lại gần để hóng.
“Lần này chúng ta đến Cổ Lan thành nên cần phải chiêu mộ thêm rất nhiều người nữa.”
Một tiểu tử với mái tóc màu nâu trên thân còn mặc một chiếc áo màu tím đang hướng tới những người xung quanh nói.Hắn thì nghe nói đến Cổ Lan thành rất quen thuộc nhưng dường như không thể nào nhớ ra được.
Mất một lúc sau,hắn mới nhớ ra đó là nơi cất giữ yêu linh đầu tiên của tên Nhiếp Ly.Đó cũng là một trong những bước phát triển đáng gờm nghĩ đến nó nhếch miệng cười lên đi tới trước tên thiếu gia đó nói
“Ta có thể tham gia được không ?”
Trần Lâm Kiếm nghe vậy quay sang thấy một người cũng chững chạc với tuổi của mình nhưng tu vi lại cao hơn hắn rất nhiều nghi hoặc thầm nghĩ
“Ở đây có người như vậy sao.”
“Ta có thể giúp ngươi đi thám hiểm ở Cổ Lan thành hơn nữa bảo hộ các ngươi không bị làm sao hết.”
Minh Thần tự tin nhìn Lâm Kiếm nói.Sức mạnh của hắn hiện tại đã vượt xa so với lúc ban đầu nên cũng muốn tìm một chút bao tải để tập luyện hơn nữa phải lấy bằng được Ảnh Đăng Yêu Linh.Nghe được hắn nói vậy Lâm Kiếm không khỏi trầm tư suy nghĩ lạnh lùng nói
“Ta dường như chưa từng gặp ngươi ở trong thành rốt cuộc ngươi là ai.”
“Quên không giới thiệu với ngươi ta là Minh Thần như ta đã nói ta sẽ giúp ngươi đi thám hiểm nhưng ngươi phải cho ta chọn một bảo vật bất kì ở trong đó là được.”
Hắn nhếch miệng lên cười nói.Cũng từ từ giải phóng một chút tu vi của mình để có thể câu dẫn được tên Lâm Kiếm này.Một tên bịt mặt bên cạnh nhìn tức giận nói
“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà tùy tiện đòi một món bảo vật ở đó hả.”
Hắn thì không hứng thú với kẻ yếu hơn mình nên cũng cho qua nhìn xem Lâm Kiếm quyết định như thế nào.Đây là canh bạc cuối cùng của hắn nếu không được thì có lẽ sẽ dùng cách mạnh bạo hơn là cướp tận tay ngay lập tức.
“Được thôi nếu ngươi đã nói vậy ta sẽ chấp nhận lời đề nghị của ngươi và cho ngươi vào cuộc thám hiểm lần này.Hẹn gặp ba ngày sau hi vọng ngươi nói đúng lời của mình.”
Lâm Kiếm cuối cùng cũng đáp ứng lời đề nghị.Chỉ hi vọng hắn giữ lời nói của mình và mong rằng sự tin tưởng lần này sẽ quyết định tương lai của bọn chúng.Minh Thần nghe vậy thầm nghĩ giao dịch hiện tại đã thành công rồi chỉ cần đợi ba ngày sau là xuất phát liền cảm tạ rồi bắt đầu rời đi.
“Trần Thiếu gia ngài tin hắn đến vậy sao.”
Một tên đứng bên cạnh cung kính nói.Lâm Kiếm nghe vậy cũng không biết nói gì nhưng vì sự an toàn lần này phải đồng ý để hắn tham gia nói
“Ta hi vọng tên đó không làm hại chúng ta là được.”
Nói xong bọn chúng bắt đầu tiến vào Cổ Lan thành để tiếp tục chiêu mộ những người khác.Minh Thần vừa đi vừa suy nghĩ không biết mình đã quên gì rồi chợt tiếng bụng kêu lên mới nhận ra là hôm nay vẫn chưa ăn gì nhưng Hoàng Phi không có ở đây nên cũng có chút buồn bã.
“Lâu rồi chưa làm một món ăn cho nàng nhỉ.Quyết định như vậy đi mua nguyên liệu thôi.”
Hắn vui vẻ nói.Kiếp trước hắn có nghề làm bếp của mình nên cũng am hiểu được một chút thiên phú trong nấu ăn của mình nên hôm nay trổ tài cho muội muội của hắn quyết định sẽ đi chợ nấu một món ăn ngon cho nàng.
Một lúc sau,từng gian hàng mà hắn đi qua toàn bộ đều đã bị mua hết khiến cho người dân xung quanh đây ngạc nhiên tưởng hắn bị tâm thần nhưng mặc kệ.Chỉ là phàm phu tục tử để ý làm gì chứ người khác làm gì đều bị những người xung quanh cười nhạo,hắn liền đi đến ngôi nhà thân quen của mình.
“Muội muội đã tỉnh chưa.”
Hắn hớn hở đi vào nhưng thấy cô nàng này vẫn còn đang nằm say sưa trên giường thầm cảm thán nói
“Vẫn còn ngủ à.Thôi thì làm nàng bất ngờ vậy.”
Minh Thần đem toàn bộ nguyên liệu mà mình mua được nấu những món ăn vô cùng thơm ngon.Hương thơm của món ăn lan tỏa khắp căn phòng như đang cuốn hút người khác vào vậy.Từ phía sau nghe được một giọng nói dịu dàng
“Món gì mà thơm quá vậy.”
“Dậy rồi à tỉnh dậy ăn chung với ca ca này.”
Hắn bưng toàn bộ những món ăn mà mình đã nấu ra đặt lên bàn.Hoàng Phi thấy hắn đang chuẩn bị đồ ăn lên bàn không khỏi vui vẻ.Cũng đúng thôi đây là lần đầu tiên nàng được hắn nấu những món ăn mà hơn nữa cũng rất thơm liền chạy đến bên bàn háo hức ăn sáng.