Hai đạo nhân ảnh một trước một sau đuổi theo dưới lòng đại dương, mỗi một chỗ hai người lướt qua đều tạo thành những xoáy nước khổng lồ.
Hợp Thể viên mãn ở trên lực lượng tuy hoàn toàn nghiền áp tiểu võ giả Luyện Hư Kỳ , nhưng ở trên tốc độ truy đuổi dưới nước, tuyệt đối không nhanh hơn Trần Phong quá nhiều.
Vì ở lúc cất bước đã chậm một hồi lâu, điểm ấy chênh lệch lại để cho hắn trọn vẹn bỏ ra vài chục cái hô hấp thời gian mới đuổi theo được Trần Phong.
– Tiểu bối, giao ra đồ vật trên người, bổn tọa có thể cân nhắc cho ngươi nhanh chết!
Hoàng Minh Hiên một chưởng thò ra, hóa thành cự trảo, lấy tốc độ kinh người đánh thẳng về phía Trần Phong cách đó trăm trượng.
Trần Phong cười ha ha, một bên vũ động Sí Diệm Viêm Long Dực bơi như bay tạo nên vô số bọt nước, một bên nói.
– Lão cẩu, trước đuổi theo Tam gia nhà của ngươi rồi nói sau!
Trấn Long Bi lơ lửng sau lưng Trần Phong , nghênh đón cự trảo phía sau ập tới, lực lượng tan của Hoàng Minh Hiên tan biến trong nháy mắt, đồng thời cũng đẩy thân hình Trần Phong lướt về phía trước.
-Quả nhiên là chí bảo!
Nhưng Hoàng Minh Hiên không giận lại thích, hắn chỉ là vì chứng minh cái bia đá này có phải là bảo bối giống như mình suy nghĩ hay không, mà sự thật đã chứng minh, đây quả thật là như thế.
Đây là một kiện chí bảo phòng ngự a.
-Tánh mạng cùng bảo vật của ngươi, bổn tọa cùng một chỗ thu!
Tiếng nói của Hoàng Minh Hiên lạnh lẽo vang vọng trong lòng đại dương, làm cho những yêu thú xung quanh nghe âm thanh này đều hoảng sợ bỏ chạy.
Trước kia hắn là hạ quyết tâm muốn tra tấn Trần Phong lại giết chết, nhưng hiện tại bởi vì quan hệ chí bảo, người như vậy không thể giữ lại rồi.
Hoàng Minh Hiên lại một lần truy gần, một chưởng bổ ra mang theo mười phần lực đạo,
…Oành…!!!
Trong nháy mắt, đòn công kích của Hoàng Minh Hiên lại bị Trấn Long Bi cản lại, nhưng chỉ là ngăn cản, hoàn toàn không thể xóa bỏ.
..PHỐC!
Dù cho Trấn Long Bi đã xua tan cả chín thành lực lượng, nhưng dư kình cũng không phải Trần Phong hiện tại có thể chống lại, thân thể của hắn run lên, một ngụm máu tươi cuồng bắn ra, hòa vào dòng nước biển.
Cái này thiếu chút nữa để cho hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nhưng Trần Phong lại cắn răng đè xuống, tiếp tục bỏ trốn.
-Ân?
Hoàng Minh Hiên càng ngày càng hưng phấn, cái bia đá màu đen kia rõ ràng còn có thể hóa giải gần mười thành lực lượng của hắn, cái này quá cường đại a
Nếu có thể cầm vào tay, hắn tin chắc có thể liều mạng với cường giả Đại Thừa Kỳ chân chính, đến lúc đó tại Nam Hải này ai còn là đối thủ của hắn.
Hoàng gia chân chính làm bá chủ Hải Âu Đảo là chuyện sớm muộn, rồi sau đó sẽ từ từ thò tay qua Hải Long Đảo, và thâu tóm toàn bộ Nam Hải về tay Hoàng gia hắn.
Hoàng Minh Hiên suy nghĩ đến tương lai tốt đẹp, toàn thân tràn ngập hưng phấn, tựa hồ ngay cả thân thể cũng bắt đầu nóng lên.
-Tiểu bối, ngươi trốn không thoát, ngoan ngoãn đem tánh mạng lưu lại cho bổn tọa a!
Hắn thét dài một tiếng, thân hình bỗng nhiên gia tốc, hiển nhiên là vận dụng bí pháp nào đó.
Hắn đã biết chỗ ngược điểm của Trấn Long Bi là đã hóa giải hết chín phần lực lượng, vậy hắn có thể tốc chiến tốc thắng, miễn cho dây dưa dài dòng gây ra hậu quả gì cũng không dự đoán.
Trần Phong lại thấy Hoàng Minh Hiên phía sau tiếp tục tăng tốc, nếu duy trì tình trạng này dù có Trấn Long Bi hộ thể cũng bị lực phản chấn trọng thương, đến khi đó chỉ còn cách trốn vào Cửu Tôn Tháp, nhiệm vụ thất bại, bị giảm một tiểu cảnh giới.
-Hằng nhi, cho ta mở Hộp Quà Nâng Cấp.!
Trần Phong vừa chạy trối chết vừa hô to trong lòng.
-Đinh! Xác nhận mở hộp quà nâng cấp!.
-Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được Phá Thiên Ngọc Thần Cung, (một kiện Thánh Khí, cấp bậc chưa rõ)
-Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được Tông Cấp vũ kỹ phi hành “Ngự Phong Phi Long Dực”
-Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được Ngọc Nâng Cấp x10.
Trần Phong trong lòng kích động, Thánh Khí a, hắn vậy mà lại mở ra một kiện Thánh Khí.
-Cho ta học Ngự Phong Phi Long Dực.
Trần Phong quát to, hiện tại hắn đang cần tốc độ, Ngự Phong Phi Long Dực vừa ra đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a.
Hằng nhi nhận mệnh, một tay điểm ra, lập tức trong đầu Trần Phong xuất hiện vô số ký tự huyền ảo.
Hắn cố gắn chịu đau đớn từ sâu trong linh hồn, vừa bỏ chạy vào sâu dưới đáy biển vừa lĩnh ngộ huyền ảo của Ngự Phong Phi Long Dực.
Chẳng mấy chốc, sau lưng Trần Long hiện lên hư ảnh một đôi Long Dực xanh nhạt, phía trên lấp lánh phù văn huyền ảo phát sáng lung linh.
Hắn chính thức có được một môn vũ kỹ phi hành cấp bậc Tông Cấp, thêm một lá bài giữ mạng cho mình.
Trần Phong thân hình di duyển , đôi Ngự Phong Phi Long Dực trạng thái hư ảo vũ động, thân hình cấp tốc lướt đi, đẩy tốc độ lên gấp hai lần, nháy mắt đã bỏ lại Hoàng Minh Hiên phía sau.
-Hừ, đuổi theo lâu như vậy cũng nên cho ngươi nếm mùi lợi hại.
Khóe miệng Trần Phong nhếch lên, hừ lạnh một tiếng, bàn tay xòe ra, một thanh thần cung xuất hiện trên tay hắn, là Phá Thiên Ngọc Thần Cung.
.
Trên cung thần có rất nhiều phù văn tiên thiên, hơi khom lưng, khẽ kéo dây cung, nhấc lên cao quan sát đồng thời tích tụ lực lượng kinh khủng nhất.
Trần Phong nhìn phù văn lượn lờ trên thân cung, cảm giác có một loại áp lực cường đại, những phù văn này như tồn tại từ thời thái cổ, huyền diệu không hiểu thấu.
Đồng thời, lúc Phá Thiên Ngọc Thần Cung hiện thế, trên trời bầu chỗ Trần Phong dừng lại, ngưng tụ vô số đạo Lôi Vân, đây là dấu hiệu của bảo vật nghịch thiên hiện thế.
Trần Phong một đường lao thẳng lên mặt nước, đứng giữa hư không, trong tay cầm thanh tuyệt thế thân binh kim quang vạn trượng, chờ đợi Hoàng Minh Hiên tự đưa tới cửa.
Thiên Phạt cũng tụ tập trên đỉnh đầu Trần Phong, ầm ầm vang vọng, có thể bổ xuống bất cứ lúc nào.
-Đây là chuyện gì?
Trần Phong nhìn Lôi Vân đen kịt trên bầu trời khó hiểu hỏi.
-Từ thuở sơ khai, đại chiến giữa Thần , Ma diễn ra, vô số Thần binh vẫn lạc, mà Phá Thiên Ngọc Thần Cung là một kiện trong đó, một khi Thần Cung hiện thế sẽ đưa đến Thiên Phạt tẩy lễ.
-Giờ nó đã được Hệ Thống phục sinh, tái tạo lại trạng thái ban đầu, Thần Cung tổng cộng có chín Ngọc Tiễn, với thực lực hiện tại của chủ nhân chỉ có thể miễn cưỡng bắn ra ba tiễn.
-Hiện tại, thực lực của chủ nhân bắn ra được tam tiễn, nhưng uy lực mỗi tiễn , có thể phá vỡ phòng ngự của Đại Thừa Kỳ.
Hằng nhi giải thích.
Trần Phong trong lòng vui vẻ, bị lão kia oanh kích nhiều lần như vậy, đã đến lúc giết lại một cái hồi mã thương.
Nhìn Thiên Phạt cùng Lôi Vân tối đen trên bầu trời, Trần Phong không hề để ý, uy lực đợt Thiên Phạt này còn thua Thiên Kiếp của hắn.
Trần Phong không suy nghĩ nhiều, hắn một bước lùi ra sau , tay trái nhấc Phá Thiên Ngọc Thần Cung lên.
Tay phải ngưng tụ nguyên lực toàn thân, hình thành ba mũi tên, đặt lên dây cung.
Nhị Trọng Chiến Thân toàn lực thi triển, Thiên địa linh khí không ngừng nạp vào cơ thể hắn, đều bị Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết chuyển hóa thành nguyên lực tinh thuần.
Trần Phong dùng một chút lực, 5000 đạo Đế Văn kích khởi, thân thể hơi trầm xuống, cánh tay phải trong nháy mắt kéo Phá Thiên Ngọc Thần Cung trở thành hình trăng tròn.
Nguyên lực toàn thân ngưng tụ, tạo thành ba thanh ngọc tiễn mang kim quang lấp lánh.
Tam thanh ngọc tiễn chỉnh tề xếp lần lượt, thuận theo ánh mắt của Trần Phong nhìn về phía trước, khóa chặt thân ảnh Hoàng Minh Hiên dưới nước đang lao lên, kim quang lưu động, lực lượng kinh khủng như muốn phá tên lao đi.
-Ha ha.. tiểu tặc, tử kỳ của ngươi tới rồi, ha ha ha… không tiếp tục bỏ chạy nữa sao?
Hoàng Minh Hiên lao lên khỏi mặt nước, nghi hoặc nhìn lên bầu trời tối đen, nhưng hắn không để ý, nhìn từ phía xa thấy Trần Phong đã dừng lại, mở miệng cười to.
Tiếng cười của hắn đột nhiên im bặt, sau khi tới trước mặt Trần Phong , hiện ra trước mặt Hoàng Minh Hiên không phải là thần tình tuyệt vọng kinh khủng của Trần Phong, mà là nụ cười khinh thường,
Con mắt Hoàng Minh Hiên mạnh mẽ co rụt, thần tình sợ hãi, tựa hồ như nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nhất trên đời này.
Trần Phong kéo Phá Thiên Ngọc Thần Cung thành hình trăng tròn, tam mũi tên đã lên cung.
Bắn tên chỉ trong một ý niệm.
Nói thì dài, nhưng Hoàng Minh Hiên hoàn toàn thất kinh bất quá chỉ trong một lần chớp mắt.
-Thần Cung Chấn Thiên Địa, Ngọc Tiễn Táng Tiên Ma!
Ngay trong lúc Hoàng Minh Hiên ngây người sợ hãi, thanh âm lạnh lùng của Trần Phong lại vang lên trong không trung.
Lời nói vừa ra, Thiên Phạt trên không trung đã ầm ầm đánh xuống biển, tạo nên những con sóng cao ngập trời, Kiếp Vân đã bao phủ một vùng đại dương rộng lớn.
Thần Cung vừa hiện thế Thiên Địa cũng phải biến sắc, Ngọc Tiễn trên có thể diệt Tiên Nhân, dưới có thể diệt Yêu Ma, cũng đại diện cho câu “Thần Cung Chấn Thiên Địa, Ngọc Tiễn Táng Tiên Ma”
Cùng lúc đó, tam mũi thần tiễn, quang mang oánh ngọc đột nhiên bắn ra.
Quang mang xé rách không gian, hư không vặn vẹo, tam đạo thần mang oánh ngọc kia chính là ba mũi ngọc tiễn rời khỏi dây cung.
Một kiện Thánh Khí hiện thế , một kích toàn lực của Trần Phong.
Vèo vèo vèo….
Ba đạo thanh âm phá không rời đi, tam mũi ngọc tiễn vừa mới rời khỏi dây cung, Hoàng Minh Hiên lập tức dựng đứng lông tơ, khí tức lăng lệ giống như thần binh lợi khí lướt qua trên người hắn, khiến tim gan của hắn phát lạnh.
Cho dù là hắn là cường giả một bước đạp vào Đại Thừa Kỳ cảm nhận được uy hiếp trí mạng.
-Chạy!
Trong đầu Hoàng Minh Hiên lúc này chỉ có một chữ “chạy” ,hắn quyết đoán, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, lao vụt về phía sau.
-Thoát được sao?
Ba mũi ngọc tiễn tại thời điểm rời khỏi Phá Thiên Ngọc Thần Cung có tồn tại mối liên hệ vô cùng mật thiết, Trần Phong có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của ngọc tiễn, dễ dàng sai khiến.
Ba mũi ngọc tiễn giống như có một lực lượng cực mạnh đẩy phía sau, cũng giống như lúc vừa mới rời khỏi dây cung, tốc độ tăng mạnh, nhất thời truy đuổi Hoàng Minh Hiên đang chạy trốn.
Sát khí kinh sợ lòng người, bắn phá hư không, thấu qua máu thịt thẳng kích tinh thần, khiến cho Hoàng Minh hiên cảm giác giống như đứng trước lưới đao mũi kiếm.
Dù hiện tại Trần Phong không thể phát uy thực lực của Thánh Khí, nhưng lực công kích vô cùng lăng lệ, cho dù là cường giả Đại Thừa cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mũi tên như là giòi trong xương, truy đuổi sát Hoàng Minh Hiên làm hắn có xúc động muốn hộc máu.
Chạy không thể chạy, tránh không thể tránh!
Cho dù là chuyển biến phương hướng cũng không thể trốn thoát được Ngọc Tiễn truy sát.
Ngoại trừ ngăn cản, không còn bất cứ phương pháp nào khác.
Trong nháy mắt Hoàng Minh hiên xoay người, trong tay hiện ra một kiện pháp bảo loại hình phòng ngự, che chắn trước người, ngă cản ngọc tiễn đang đuổi theo.
..Đinh…
Một tiếng bạo tạc cực lớn, một cỗ lực lượng khổng lồ từ mũi ngọc tiễn truyền tới, pháp bảo của Hoàng Minh Hiên chịu sự khống chế của chính mình, nhanh chóng nứt vỡ, đồng thời ngọc tiễn cũng xuyên qua bả vai hắn.
-Khốn kiếp!
Hoàng Minh Hiên chữi nhỏ một tiếng, vung tay lên, một vết rách hư không xuất hiện.
Cùng lúc hắn thi triển thủ đoạn bỏ chạy, mũi tên thứ hai cũng đã bay đến, vừa vặn xuyên thủng ngực của Hoàng Minh Hiên.
Hắn đau đớn rống lớn một tiếng, nhưng ngay sau đó thân hình đã bị vết rách hư không hút vào.
Hoàng Minh Hiên cũng là người quyết đoán, bỏ ra đại giới, ăn thêm một tiễn để thi triển thủ đoạn bỏ chạy, nếu ở lại ăn liền ba tiễn hắn không chết cũng mất nửa cái mạng, ai biết thằng kia có thể bắn ra bao nhiêu mũi tên.