Đại Đạo Vĩnh Hằng – Chương 142 Hắc Y Nhân Thần Bí. – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 142 Hắc Y Nhân Thần Bí.

Trần Phong nhìn bóng dáng các nàng rời khỏi cũng không có lo lắng.

Với tu vi của Thiên Nguyệt Cầm, tại Nam Hải này có thể đi ngang, ai mà trêu chọc được các nàng.

Hắn lại nhìn xung quanh Minh Nguyệt Lâu, thấy lúc này có mấy cái nữ tử mỹ mạo đang đứng đó, nhìn qua bên này.

Hắn lại nhìn phía trên có vài chục cái lỗ thủng, xấu hổ cười một tiếng, ném ra một ít Linh Thạch xem như bồi thường rồi cất bước ly khai.

Trần Phong cũng không có đuổi theo các nàng, một mình tiến về Càn Long Thương Hội, nhưng ai nào biết đây cũng là lần đầu cũng là lần cuối cùng Thiên Nguyệt Cầm cùng chúng nữ gặp hắn ở Hạ Giới.

..

..

-Xú phôi đản, chết tiệt, đồ không có lương tâm.!

Thiên Nguyệt Cầm đi trên đường, nhìn lại phía sau không thấy bóng dáng Trần Phong đuổi theo, tức giận đến giậm chân, miệng không ngừng mắng.

Nàng chỉ là giận hờn bỏ đi, đánh lẽ Trần Phong phải theo sau xin lỗi, nài nỷ chứ, sống chung với nhau từ nhỏ tới lớn, ngay cả tính tình nàng mà hắn còn không biết, thật đáng giận mà.

Các nàng còn lại thì nhìn nhau lắc đầu, không ngờ Thánh nữ của Thiên Thánh Cung lại biểu hiện ra thái độ này.

-Nguyệt Cầm tỷ, đừng trách hắn, tên này trên tình trường thì đầu toàn đất, tất cả chúng ta không có mấy cái là hắn tự mình chinh phục, bọn ta đều là thiêu thân lao vào lửa thôi.

Nhan Như Ngọc cười nói, quả thật trong đám nữ nhân, đa số là tự tìm đến Trần Phong rồi sa vào tay giặc, không thể nào thoát ra.

-Hừ, chả trách các ngươi bao nhiêu người lao vào hắn đều không cự tuyệt, chẳng những hoa tâm háo sắc, mà còn là một tên đầu gỗ.

Thiên Nguyệt Cầm tức giận nói, nàng không biết lần này tìm có phải đúng là tình yêu kiếp trước của nàng không.

Tên này quá bái ái, nữ nhân nào lao vào cũng không cự tuyệt, chẳng những vậy còn không hiểu tâm tư nữ nhân, điều này làm nàng hoài nghi mình tìm nhầm người.

-Đi thôi, chúng ta đi ngắm đại dương, A di đừng tức giận, mặc kệ hắn.

Vạn Thiên Kim kéo tay Thiên Nguyệt Cầm, nàng hòa hoãn xuống một tý, nhưng trong miệng không quên nguyền rủa Trần Phong một hai câu rồi cùng tứ nữ bước đi trên đường.

Năm nữ nhân đi qua một con đường vắng không một bóng người, Thiên Nguyệt Cầm có gì đó là lạ, nhìn trước mắt, cách đó mười trượng có một thân ảnh hắc bào đang đứng giữa đường, như là đang chặn đường bọn họ.

Hắc y nhân này dáng người thon thả, toàn thân đen kịt, chỉ lộ ra một đôi mắt mỹ lệ sau cái mũ che, nhìn sơ qua cũng có thể xác định đây là một nữ nhân.

Thiên Nguyệt Cầm phóng ra Linh Hồn Lực dò xét đạo hắc y nhân, cảnh giới Hồn Lực đạt Bát Hoang Cảnh của nàng vô hình mà như hồng thủy vỡ đê ùa ra, lao về phía hắc y nhân.

Nhưng Hồn Lực của nàng vừa chạm vào hắc y nhân thì như đá chìm biển rộng, lực lượng của nàng đều bị đánh tan hoàn toàn.

-Ngươi là ai?

Thiên Nguyệt Cầm hơi lo lắng, lui về sau một bước, chúng nữ cũng sợ hãi, lấy ra vũ khí của mình, toàn thân lực lượng khởi động, tùy ý có thế tác chiến bất cứ lúc nào.

Thiên Nguyệt Cầm cũng tiến lên, bảo vệ tứ nữ phía sau, nàng có tu vi Đại Thừa Kỳ, nhưng khi nhìn đạo hắc y nhân này không rõ hư thực, ngay cả lực lượng Linh Hồn của nàng phóng ra cũng không thế tác động đến.

-Các ngươi là nữ nhân của Trần Phong?

Đạo hắc y nhân kia nhìn chúng nữ hỏi, âm thanh êm tai dễ nghe như là tiên nhạc, ngữ khí tuy là dò xét nhưng âm điệu thì là xác định không nghi ngờ.

-Không phải, ta không biết người ngươi nói là ai

-Ngươi là ai, muốn gì?

Thiên Nguyệt Cầm lập tức lắc đầu, tiếp tục hỏi.

Trong lòng nàng xoay chuyển muôn ngàn ý niệm, tuyệt không thể thừa nhận là nữ nhân Trần Phong.

Người này thực lực quá cường đại, khí tức từ người hắn tỏa ra làm Thiên Nguyệt Cầm biết nàng không phải là đối thủ của hắc y nhân trước mắt.

Nàng không thể thừa nhận mình là nữ nhân của Trần Phong, biết đâu đây là cừu nhân của hắn, để tránh liền lụy tình lang, dù có chết nàng cũng không thừa nhận.

-Ồ, vậy sao?

Hắc y nhân trong mắt lộ ý cười, một luồng uy áp tỏa ra, áp về phía chúng nữ.

-Không tốt, các ngươi nắm lấy ta.

Cảm nhận được lực lượng đánh tới, Nhan Như Ngọc hô to, tay bắt đầu kết ấn, định dùng Không Gian Truyền Tống trận pháp trở về bên trong Cửu Tôn Tháp.

Thiên Nguyệt Cầm bộc phát tu vi, trong tay xuất hiện một thanh cổ cầm, đây là Thất Huyền Cầm, một kiện Chân Cấp pháp khí của nàng, ngón tay nàng vừa nhấc, một luồng âm ba công kích Linh Hồn bắn ra, tấn công hắc y nhân.

Nhưng tất cả đã muộn, luồng âm ba công kích của Thiên Nguyệt Cầm lập tức bị đánh tan, luồng khí thế của hắc y nhân thế như phô thiên cái địa áp xuống, Nhan Như Ngọc đang kết ấn phân nữa cũng đình chỉ động tác, toàn thân cứng ngắc.

Kể cả Thiên Nguyệt Cầm, ngón tay lướt trên dây đàn cũng ngừng lại, muốn mở miệng nói chuyện nhưng cũng không được, đây là lực lượng pháp tắc áp chế tuyệt đối. song phương không cùng một cấp bậc.

Hắc y nhân đã chế trụ được chúng nữ, đắc ý cười, cất bước về phía chúng nữ.

-Đừng sợ, các ngươi là nữ nhân của hắn, ta sẽ không hại các ngươi, chỉ là nếu có các ngươi bên cạnh, hắn sẽ chậm trễ tiến độ tu luyện, một số người tu vi khá thấp sẽ làm vướng tay chân hắn, lúc nào cũng suy nghĩ cho các ngươi.

-Vì vậy để tốt cho tất cả sau này, ta sẽ mang các ngươi đi một nơi khác tu luyện, nhanh chóng các ngươi sẽ có được tu vi cường đại, thọ nguyên kéo dài, ngày tháng sau này bên cạnh nhau vẫn còn dài.

-Tội gì bên cạnh hắn nhất thời mà làm chậm trễ tương lai, ta nói có đúng không!?

Hắc y nhân kia tiến lại gần chúng nữ, gỡ xuống cái mũ trùm đầu, lộ ra bên trong là một gương mặt mỹ lệ, nhan sắc có thể đánh đồng với Nhan Như Ngọc lúc chưa dịch dung, nhưng vẫn kém Hồ Ngọc Mị một bậc.

Nàng nở ra một nụ cười mê người, cởi bỏ phong bế trên người chúng nữ.

-Tiền bối, ngươi là ai, tại sao phải chia cách chúng ta.!?

Thiên Nguyệt Cầm biết trước mắt người này mình chỉ là con kiến, nhưng vừa tìm được tình lang, chưa ở bên nhau hưởng thụ hơi ấm của đối phương đã phải cách xa, điều này làm nàng sao cam lòng.

-Đây không phải chia cách, mà là tốt cho hai bên, hắn không có các ngươi vướng bận, có thể dốc lòng vào tu luyện, tu vi càng tiến cảnh nhanh chóng.

-Còn các ngươi sẽ cùng ta rời Hạ Giới, đến một vị diện cao hơn, nơi đó có tài nguyên cùng hoàn cảnh tu luyện vượt xa ở đây.

-Yên tâm, cùng đi với các ngươi còn có những người khác, không cần lo lắng.

Hắc y nhân thong thả vừa cười vừa nói, giảng giải cho chúng nữ về chuyện thiệt hơn.

-Nhưng chúng ta còn có người nhà, với lại ta không muốn xa rời hắn.

Vạn Thiên Kim chen lời, chúng nữ cũng gật đầu phụ họa, các nàng còn những việc chưa làm ở Hạ Giới, làm sao nỡ rời đi, huống chi còn có người mà các nàng xem như quan trọng nhất.

-Đúng vậy, Mị Mị còn chưa gặp mẫu thân đâu, hic hic….

Hồ Ngọc Mị khóc lên nức nở, nguyện vọng duy nhất của tiểu Hồ là gặp lại mẫu thân, giờ bị bắt phải rời đi, tâm lý nàng gần như sụp đổ a.

Những nàng khác không nói, đắn đo suy nghĩ lời của hắc y nhân, phân tích lợi và hại.

Các nàng cũng tin tưởng lời của hắc y nhân, một cường giả như vậy không thể nào rảnh rỗi đi ra nói khoác, lừa dối các nàng.

Hắc y nhân mỉm cười nhìn chúng nữ, quan sát từng biểu hiện trên mặt các nàng, nói.

-Được rồi, đừng do do dự dự, khi nào hắn phi thăng Tiên Giới các ngươi sẽ được gặp lại, mọi người có ba ngày thời gian để làm việc cần làm, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi.

-Ân, tiểu Hồ này rất tốt, ngươi hãy ở lại bên cạnh hắn, còn các ngươi đi thôi.!

Hắc y nhân không cho chúng nữ phản ứng, vung tay một cái , tứ nữ Thiên Nguyệt Cầm, Vạn Thiên Kim, Sở Diệu Y cùng Nhan Như Ngọc biến mất tại chỗ chỉ còn lại Hồ Ngọc Mị ở lại tại chỗ kêu la thất thanh.

-Đừng, đừng đụng tới Mị Mị!!.

Hồ Ngọc Mị thấy đồng bạn biến mất bên cạnh mình, lùi về sau ép sát vào vách tường, như chuột thấy mèo đồng dạng.

-Ha ha.. tiểu Hồ này thật thú vị, ngươi cầm cái này về nói với Trần Phong, khi hắn tới Nội đại lục, tìm đến Trần Gia mà tranh đoạt chủ vị, chấp chưởng Trần Gia.

Hắc y nhân nhéo nhéo khuôn mặt Hồ Ngọc Mị, lấy ra một cái Ngọc bội tử sắc, phía trên có xoay chuyển phù văn huyền ảo, giao vào tay Hồ Ngọc Mị dặn dò.

Hồ Ngọc Mị tiếp nhận ngọc bội, nhìn tới nhìn lui, không phát hiện ra gì liền thu vào, ngước mắt lên thì thấy hắc y nhân đã biến mất.

Hồ Ngọc Mị ngẩn người tại chỗ, nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy ai, lại không biết đi đâu tìm Trần Phong.

Nàng chỉ là ít tiếp xúc với thế tục chứ không phải ngu ngốc, Hồ Ngọc Mị liền chạy về Minh Nguyệt Lâu, nhưng không thấy Trần Phong, chưa hết hi vọng nàng liền theo đường cũ trở về tửu lâu mà mọi người ở, chờ đợi Trần Phong trở về.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.