Đại Đạo Vĩnh Hằng – Chương 135 Luyện Đan – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Đại Đạo Vĩnh Hằng - Chương 135 Luyện Đan

Trần Phong giao Linh Thạch vào tay hai lão già, hai lão trên mặt đều là hả hê ý cười, khóe miệng cũng ngoác tới mang tai,

Không ngờ hôm nay lại lừa được một tiểu tử ngốc 2000 Linh Thạch Thượng Phẩm, hai lão cười đắc ý, thầm nghĩ.

-Được rồi, ngươi ra ngoài chờ!

Lão già gian xảo đưa một tờ giấy cho hắn rồi phát phất tay như đuổi ruồi.

Trần Phong tiếp nhận tờ giấy, cùng tam nữ ra ngoài tìm chỗ ngồi.

Trần Phong ngồi trên một chiếc ghế dựa, hai tay ôm ngực, ánh mặt híp lại nhìn người ra vào Đan Các chờ lão già kêu gọi.

Thời gian dần dần trôi qua, sau nửa canh giờ, Trần Phong được lão già gọi tên.

-Các nàng chờ ta!

Trần Phong dặn dò.

-Cố lên!

Chúng nữ giơ tay cổ vũ, ánh mắt tràn ngập sùng bái.

Trần Phong cũng được dẫn vào trong phòng luyện đan, nơi này chỉ có thể cho một mình hắn vào, toàn bộ quá trình sẽ có người theo dõi, phòng ngừa xảy ra tình huống gian lận.

Muốn chứng thực Ngũ Cấp Đan Sư cũng rất đơn giản, chỉ cần luyện thành công năm lò đan dược Ngũ Cấp trong thời gian quy định, dược hiệu và tỷ suất thành đan phải trên 50%.

Ví dụ một phần tài liệu bỏ vào lò đan , nếu tỷ lệ luyện thành công 100% có thể cho ra mười viên, thì Trần Phong chỉ cần cho ra sáu viên là được thông qua.

Trần Phong được dẫn vào một phòng Luyện Đan, bên ngoài là trận pháp trong suốt có thể nhìn thấy tình hình bên trong, quan sát hắn là lão già mặt mũi gian xảo kia, cùng có hai thủ vệ canh cửa.

Trước mặt hắn là vài phần tài liệu cùng một cái đan lô màu đồng cổ, Trần Phong bày tài liệu một vòng xung quanh, dựa theo quy định của Đan Các , hắn có tổng cộng một ngày để luyện thành công năm lò đan.

Thần sắc của Trần Phong dần dần trở nên nghiêm nghị, ở chuyện luyện đan, từ trước đến nay hắn sẽ không qua loa, điều này ảnh hưởng tới dược hiệu.

Lần này hắn phải luyện ra Hồi Huyết Đan, một loại đan dược chữa thương trình độ đạt tới Ngũ Cấp.

Hít một hơi thật sâu ,trong tay nhanh chóng tạo ra một thủ ấn quỷ dị, ngưng tụ nguyên lực ở trong người, từ từ rót vào hai tay, hai luồng lực lượng từ hai tay mang theo hai luồng hỏa diễm xuất vào trong lò đan màu đồng cổ.

Sau một lát màu đồng cổ lại từ từ chuyển thành mảu đỏ, nhiệt độ của lò đan cũng trở nên nóng bỏng.

Hồn Lực hắn cuộn trào ra, khống chế lấy Lôi Đình Chân Hỏa, còn về Địa Hỏa thì đã có Hỏa Hỏa không chế, Trần Phong đột nhiên động, mở ra lò đan, bỏ từng bộ phận tài liệu vào đan lô.

Trong nhất thời thao tác thành thục như nước chảy mây trôi, cực kỳ trôi chảy, tràn ngập vui tai vui mắt, phảng phất phù hợp một loại thiên địa chí lý nào đó, lão già nhìn xem cũng hai mắt tỏa sáng.

Lão già gian xảo đều trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm Trần Phong , lực chú ý của hắn cũng theo Trần Phong mà động, mỗi một cái động tác, mỗi một bước, đều là không chê vào đâu được, đều là hoàn mỹ không tỳ vết.

Ở trong mắt lão , Trần Phong là một thiếu niên chưa dứt sữa, vậy mà động tác của hắn cực kỳ thành thạo, mỗi một động tác đều cực kỳ hoàn mỹ, tỏa ra nhịp điệu chỉ có Đan sư mới có thể cảm ứng được.

Lão già nhìn động tác Trần Phong mà chìm vào lĩnh ngộ, chính là nhịp điệu, còn gọi là tiết tấu, có thể nói luyện đan là một môn nghệ thuật, một loại nghệ thuật khống hỏa, một loại nghệ thuật dung hòa vật liệu, tràn ngập quy luật đặc biệt.

Dược liệu ở trong lò luyện đan dần trở nên héo rũ, ngay lập tức lửa bắt đầu thiêu cháy, những thứ ở trong lò luyện đan cũng bùng lên, đốt cháy.

Nửa canh giờ sau, một luồng chất lỏng bằng ngón tay cái ở trong lò luyện đan xuất hiện, dược liệu đã bị thiêu thành một mảng tro tàn, chất lỏng này chính là tinh hoa của nó.

Thấy như vậy, Trần Phong lại cầm lên nhánh dược liệu thứ hai tiếp tục ném vào lò luyện đan, Trần Phong cũng không gấp gáp mà luyện một lượt.

Hắn cũng theo phương thức truyền thống luyện từng phần một, nếu một hơi bỏ vào như xào rau thì quá dọa người, huống chi bên cạnh còn có một lão đầu nhìn chằm chằm.

Thời gian trôi qua, Trần Phong thu lại lực lượng, vỗ mạnh vào nắp lò, bên trong bay lên bảy viên đan dược màu đỏ hồng, vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Lão già vung lên bàn tay khô gầy, mấy viên đan dược liền rơi vào trong tay lão.

Lão già nắm bắt đan dược, cảm thụ trong đó thấu phát ra năng lượng tinh thuần, thân thể đột nhiên cứng ngắc, hai tay run rẩy, nói.

-Đã vượt qua hoàn mỹ, xác suất thành công 70%.

Lão già khiếp sợ nhìn lấy Trần Phong, đan dược có thể đạt đến trình độ này, đại biểu người trẻ tuổi này đối với trình độ khống hỏa đã là lô hỏa thuần thanh, mà lực lượng Linh hồn lại cực kỳ cường đại, chỉ thua kém lão một chút.

-Tiểu hữu, ngươi bây giờ có thể luyện chế cấp bậc đan dược gì?

Lão già cũng đổi xưng hô từ tiểu tử sang tiểu hữu , chứng minh trình độ về mặt Đan Đạo của Trần Phong đã được lão công nhận.

Lại nhìn Trần Phong dùng một canh giờ luyện ra một là đan Ngũ Cấp mà không mất tý công phu, chứng tỏ đây không phải là thực lực chân chính của hắn.

-Miễn cưỡng có thể luyện được Thất Cấp hạ phẩm đan dược.

Trần Phong suy nghĩ, thành thật nói.

…Phụt…

Lão già khiếp sợ phun ra một bãi nước miếng, lão nhìn kỹ Trần Phong thì không nhìn rõ được tu vi của hắn, nhưng trong lúc Trần Phong luyện đan, lão có thể cảm nhận Hồn Lực của hắn rất cường đại.

-Nhanh, ngươi thử luyện một viên Thất Cấp hạ phẩm đan dược cho ta xem!

Lão già mặt mày gian xảo liền lấy ra trong giới chỉ một đống dược liệu, toàn bộ đều là vật phẩm trân quý, trình độ đều là Thất Cấp trở lên.

Lão già này từ thủ pháp của Trần Phong liền cảm ngộ ra một vách ngăn nào đó, trong nhất thời liền có cảm giác đột phá trên phương diện Đan Đạo.

Nếu Trần Phong có thể luyện ra Đan Dược bậc cao, lão cũng sẽ từ đó mà nhìn ra đầu mối, tiến hành đột phá bước tiếp theo.

-Nhưng, nếu miễn cưỡng luyện Đan Dược Thất Cấp, Hồn Lực của ta sẽ tiêu hao rất nhiều, không thể tiếp tục chứng thực.

Trần Phong gãi đầu cười, hắn làm sao không nhận ra ánh mắt mong chờ của lão già này, hắn có trí nhớ kiến thức Đan Đạo, những thủ pháp hắn dùng ra đều vượt qua phạm trù phàm nhân có thể nhận thức.

-Dăm ba cái khảo nghiệm chó má, chỉ cần ngươi luyện được Thất Cấp hạ phẩm đan dược, lão hủ liền cho ngươi qua cửa!

Lão già phun ra một câu tục tĩu, thật sự hắn không thể chờ đợi mà xem Trần Phong luyện đan.

-Nhanh, còn không mau bắt đầu, nếu không lão phu cắn chết ngươi!

Nhìn Trần Phong do dự, lão già tức giận đỏ mặt quát, hận không thể một bàn tay đi qua, cho thằng này vài cái bạt tai vang dội.

-Nếu luyện ra Đan Dược thì viên đan này là của ta!

Trần Phong cũng không muốn chịu thiệt thòi, bỏ ra một lượng lớn Linh Hồn Lực để luyện đan cho lão xem, tất nhiên phải có thù lao, mà vậy còn lại được thông qua khảo nghiệm chứng thực Đan Sư.

-Được, không thành vấn đề.!

Lão già tiếp tục thúc dục, không suy nghĩ liền đáp ứng xuống.

Trần Phong cười đắc ý, tài liệu Thất Phẩm là trân quý bậc nào, hắn cũng không bỏ lỡ, phải vơ vét lão già này một phen.

Trần Phong tình tĩnh tâm thần, nhìn những tài liệu của lão đầu này lấy ra, Trần Phong quyết định chủ ý lấy ra Hư Linh Thảo vừa mua trên đường.

Trong đây có đủ tài liệu kết hợp để hắn luyện Hư Linh Đan, lần này hắn quyết định luyện Hư Linh Đan, nếu phục dụng có thể khiến hắn tăng mạnh một phần cảm ngộ tạo nghệ về pháp tác.

Mà không chừng sau khi phục dụng Hư Linh Đan, hắn cũng đột phá lên Thất Tinh Cảnh cấp bậc Linh Hồn Lực, cảnh giới Hồn Lực chính thức vượt qua cấp độ Võ Đạo.

Trần Phong cũng không chần chờ, tay trái Lôi Đình Chân Hỏa, tay phải Địa Hỏa đã sinh linh trí hóa hình.

Hai đạo hỏa diễm trong hai tay hắn nhảy nhót, nhiệt độ khắp căn phòng lập tức gia tăng, bây giờ hắn mới chân chính dùng toàn lực đi Luyện Đan.

Lão già cảm nhận khí tức hủy diệt kia, mồ hôi chảy đầy đầu, cũng sợ hãi lùi về sau, đưa tay lau lấy mồ hôi, hai mắt chăm chăm nhìn về phía Trần Phong.

.

.

Trong đại sảnh Đan Các, người ra vào tấp nập.

-Các cô nương, chúng ta lại gặp mặt!

Chúng nữ đang nhàm chán ngồi trong đại sảnh Đan Các thì nghe một giọng nói từ xa vọng lại.

Tam nữ ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, thấy đó là một thanh niên khoác trên người bạch y, phía sau còn đi theo một hộ vệ, đều ngạc nhiên, nói.

-Là ngươi?

Không trách các nàng ngạc nhiên, vì tên này là tên Đan Sư Tứ Cấp trên đường lúc nãy gặp và xảy ra va chạm nhỏ.

-Kháo, là một vị Tứ Cấp Đan Sư a.!

-Lợi hại như vậy!.

Tiếng nói của hắn cũng làm không ít người hứng thú nhìn lại, trước ngực tên này lập loè ánh sáng kim sắc của bốn cái ngôi sao, ánh mắt thấu phát ra hâm mộ thật sâu.

Lại thấy hắn còn khá trẻ tuổi mà đã là Tứ Cấp Đan Sư, ai cũng đều trầm trồ khen ngợi.

Hắn cũng rất hưởng thụ loại ánh mắt này.

Đây cũng là mục đích hắn bỏ công sức vào Đan đạo , không phải vì đam mê Luyện Đan , thuần túy là chỉ vì trang bức, làm cho người ta phải lau mắt mà nhìn hắn.

Giờ phút này, hắn tiến về hàng ghế ngồi vào vị trí cũ của Trần Phong nhìn chúng nữ cười nói.

-Gia hỏa mềm yếu kia đâu!.?

Tam nữ đều quay đầu đi mặc kệ hắn.

Tên thanh niên tâm tình tựa hồ không tệ, cười nói.

-À quên, tự giới thiệu, ta tên Tần Lập Đông, xem như chúng ta lại gặp mặt tức có duyên, các cô nương, theo ta thấy, gia hỏa mềm yếu kia không đáng dựa vào..!

Tên này lập tức đào góc tường, trong miệng hắn gia hỏa mềm yếu là ý chỉ Trần Phong, tên kia không dám cùng hắn so đấu chứng tỏ sợ hắn, đều này làm hắn phi thường hưởng thụ, quên đi uy hiếp lúc trước.

-Nếu như ta là của ngươi mà nói, sẽ chạy nhanh ly khai khỏi đây, chạy càng xa càng tốt.

Sở Diệu Y thản nhiên lạnh nhạt nói.

-Vì sao?

Tần Lập Đông ra vẻ không hiểu, hỏi một câu.

-Bởi vì, như vậy ngươi còn có cơ hội sống sót!

Nhan Như Ngọc nói, kéo hai nữ đứng dậy, ngồi vào một vị trí khác, tránh xa xa Hoàn Nhan Thần ra.

-Ha ha ha….

Tần Lập Đông cười nói

-Cô nương có ý tứ là, có người muốn giết bản thiếu gia sao?

Tam nữ vẫn không hề để ý Tần Lập Đông , mặc cho hắn huênh hoang khoác lác, trang bức thổi phồng mình.

-Các vị tiểu thư, có thể có bản thiếu biết các ngươi tên gì?

Chúng nữ giả câm giả điếc, đôi mắt khép lại giả vờ ngủ, mắt không thấy , tâm không phiền.

-Này, thiếu gia nhà ta đang hỏi các ngươi, không nghe thấy sao?!”

Tên thủ hạ đi chung với Tần Lập Đông không vui, lạnh giọng, thiếu gia hắn có thân phận cao quý cỡ nào, chẳng những còn trẻ đã là Tứ Cấp Đan Sư.

Chẳng những vậy, Tần Lập Đông còn có một vị gia gia đạt trình độ Thất Cấp thượng phẩm Đan Sư, địa vị có thể sánh ngang với một vị cường giả sắp bước vào Độ Kiếp Kỳ.

Được thiếu gia ngó tới là phúc phận của các nàng, mà ba nàng này tuy xinh đẹp nhưng không quá xuất chúng lại dám không đem Tần Lập Đông để vào mắt, hắn làm hộ vệ cũng bất bình thay.

-A Đại, đối đãi với nữ nhân không được vô lễ!.

Tần Lập Đông khiển trách hộ vệ tên A Đại kia một tiếng.

-Vâng, minh bạch thưa thiếu gia.

A Đại cung kính đáp, thân hình vững vàng như núi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không lại tiếp tục quan tâm thế sự.

-Haha, đây là hộ vệ Luyện Hư Kỳ của ta , tình tính có chút lỗ mãng, mong các ngươi đừng chê cười.

Tần Lập Đông cười ha hả, nhìn về phía chúng nữ.

Mấy người xung quanh nghe thấy lời này càng thêm sùng bái Tần Lập Đông rồi, hắn chẳng những là Tứ Cấp Đan Sư, mà tên này tu vi chỉ là Hóa Thần nhưng lại có hộ vệ Luyện Hư Kỳ nói gì nghe đó.

Ngược lại với mọi ngươi sùng bái, các nàng Nhan Như Ngọc căn bản là thực không có hứng thú đi để ý tới người này.

Tần Lập Đông vốn còn muốn tiếp tục ba hoa khoác lát tiếp tục lôi kéo làm quen, đúng lúc này một khí tức kinh khủng tràn ra, nhiệt độ bên trong Đan Các lập tức tăng lên, những cây cỏ bình thường đều bị nhiệt độ này làm cho héo úa.

Trong đại sảnh Đan Các, hoàn toàn yên tĩnh.

Một cỗ hỏa diễm lực lượng cường đại tràn ra, những tu luyện giả Hỏa hệ ở đây cảm nhận được lực lượng này, trong cơ thể họ, Hỏa hệ lực lượng cũng theo đó mà run rẩy, dường như rất sợ hãi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.