-Tiểu thư, tên này quá ngông cuồng, người như vậy thì nên dạy dỗ một phen, cho hắn biết thế nào là trời cao đất dày.
Thiếu nữ áo xanh tức giận đỏ mặt, hai mắt phun ra lửa nhìn chằm chằm Trần Phong như muốn ăn thịt hắn.
-Bỏ đi, tiểu Mai.
Thiếu nữ váy lam lắc đầu, sau đó đứng dậy, bộ dáng không để trong lòng.
-Nếu người ta không hoan nghênh chúng ta, thì chúng ta đi chỗ khác là được, chẳng qua là, có vài người không biết phân lượng, căn bản không biết họa từ miệng mà ra.
Nói xong, thiếu nữ váy lam xoay người rời đi, trong giây phút đó ánh mắt nàng lóe lên tia sát khí rồi nhanh chóng che lấp, trở lại bộ dáng bình thường, Trần Phong cũng không phát có hiện được.
Trần Phong nghe sao không hiểu đây là uy hiếp của nàng, chẳng qua là một tiểu thư áo lụa quần là mà thôi, ỷ có chút thiên phú đi diễu võ giương oai.
Đôi với nàng, Trần Phong cũng không để trong lòng, không phải Tiêu Ngọc Sương lúc trước cũng thế sao, chỉ là do môi trường xung quanh ảnh hưởng tới.
– Hoàng tiểu thư, tên kia không biết tốt xấu, ngài đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt cùng hắn, làm cho người ta bội phục, nếu không chê, có thể tới đây ngồi một lúc.
Trong tửu lâu lập tức có người đứng lên, mở miệng mời thiếu nữ váy lam, tâng bốc nàng lên chín tầng trời, mười tầng đất, hình tượng trở nên cao cao tại thượng.
Thiếu nữ gọi Hoàng tiểu thư gật đầu, không có cự tuyệt, để cho kẻ vừa mời vui mừng quá đổi, vội vàng đứng dậy nhường bàn của mình.
Nàng ưu nhã ngồi xuống, khí chất cao quý trang nhã làm cho mọi người phải mê đắm.
-Thằng này vận khí thật tốt, tại sao ta không mở miệng mời trước chứ.
Có người thấy một màn như vậy, trong lòng vô cùng hối hận, tại sao không mời Hoàng tiểu thư để lấy lòng nàng a, biết đâu được người đẹp chú ý.
Phải biết, đây là thiên tài Hoàng Tĩnh Di ,một trong những tiểu thư của Hoàng gia tại Hải Âu Đảo, nếu có thể dính dáng quan hệ với nàng thì có mà một bước lên trời.
-Tên kia là ai, thật là không biết tốt xấu, Hoàng tiểu thư muốn ngồi cùng hắn đã là phục phận mấy đời của hắn rồi, hắn lại còn cự tuyệt, đúng thật là đầu bị lừa đá.
Xung quanh có không ngừng các loại âm thanh truyền vào trong tai Trần Phong, hắn âm thầm cảm thấy thú vị, lại là Hoàng gia.
Trần Phong nhìn những người trong tửu lâu xum xoe Hoàng Tĩnh Di, hắn âm thầm lắc đầu, vô luận ở thế giới nào đều tồn tại, leo lên quyền quý, cúi người nịnh nọt, hắn cũng không trách đám người này, một đám vô tri mà thôi.
Chúng nữ nhìn Trần Phong bị chỉ trích châm chọc, bộ dáng không biết làm sao đều nở nụ cười.
-Ăn đủ chưa, chúng ta đi dạo!
Hắn không nhịn được, kéo tam nữ ra khỏi tửu lâu trong ánh mắt khinh bỉ của đám người.
Trên đường đi ,hắn vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sở Diệu Y, một tay thì ôm lấy vóng eo của Nhan Như Ngọc làm hai nàng xấu hổ má ngọc đỏ bừng.
Hồ Ngọc Mị thì như một con rối gỗ theo sát phía sau, ánh mắt tò mò cũng không ngừng dò xét xung quanh, cả đám cứ như vậy lững thững bước đi trên đường.
-Aizz, ước gì có tất cả các nàng bên cạnh.
Hắn thở dài tiếc nuối, bên cạnh hắn chỉ có tam nữ, nếu đầy đủ tất cả, cùng nhau dắt tay đi khắp thiên hạ thì còn gì bằng.
Hải Âu Đảo này Khắp nơi đều là người cùng gian hàng buôn bán, dạo quanh một chút còn náo nhiệt không kém so với hồi hắn ở Mạc Thành của Tây Đại Lục.
Ở đây cường giả đẳng cấp nào cũng có, thậm chí Hóa Thần Kỳ trở lên cũng nhiều không kể hết, có thể nói là chạy đầy đất.
Những người này đều là cường giả đi thám hiểm ở Nam Hải, may mắn được bảo vật liền dừng chân lại Hải Âu Đảo, bày ra gian hàng để treo đổi vật phẩm cần thiết.
Quả thật có rất nhiều thứ tốt tại đây, nào là dược liệu, đan dược, pháp khí trân quý, thậm chí ngay cả công pháp đặc biệt cũng có người lấy ra trao đổi.
-Ồ…
Đi được một đoạn Trần Phong cùng tam nữ đột nhiên dừng chân, nhìn về một phía gian hàng đang được bày bán, bên trong có bày một cây Linh Dược cao tầm ba tấc, có màu lam óng ánh và đang phát ra ánh sáng.
-Hư Linh Thảo…
Theo kiến thức của hắn, đây là Hư Linh Thảo, một loại Linh Dược hiếm có, nếu phối thêm một số tài liệu có thể luyện thành đan dược, một khi luyện thành Hư Linh Đan khi ăn vào sẽ giúp người phục dụng cảm ngộ thêm về lực lượng hư không, rất có lợi cho cường giả Luyện Hư bước đầu lĩnh ngộ pháp tắc.
Trong mắt Trần Phong, đây là đồ vật hắn cần nhất hiện giờ, có thể gia tăng trình độ am hiểu của hắn về pháp tắc, dễ dàng thi triển ra Không Gian Thiết Cát mà tốn hao không nhiều sức lực.
Nhìn Hư Linh Thảo, đôi mắt Trần Phong phóng ra tia sáng mãnh liệt, giống như mỹ thực tốt nhất trong thiên địa hấp dẫn lấy ánh mắt của hắn, hận không thể lập tức vươn tay đem nó đoạt xuống.
Hắn vội vàng đi đến phía trước, nhìn về phía chủ bán trên quầy hàng kia nói.
-Tỷ tỷ xinh đẹp, cây Linh Thảo này bán thế nào?
Đối phương là một nữ tử vũ mị, thân hình nóng bỏng như muốn đốt cháy người khác, tu vi đạt đến Luyện Hư trung kỳ, so sánh với Trần Phong mạnh hơn ra một đoạn.
Nữ tử kia nhìn thấy là một thiếu niên anh tuấn vô song, nói chuyện lại làm cho người ta vui vẻ, nàng này liền cười khúc khích, bộ ngực cũng theo đó mà chập chùng không ngừng.
-Tiểu đệ đệ thật biết cách ăn nói, ở đây có hai loại phương pháp giao dịch.
-Một, lấy ra bảo vật để cho ta cảm thấy hứng thú, chúng ta trao đổi.
-Thứ hai , ngươi cũng có thể dùng Linh Thạch mua sắm.
-Vì ngươi làm cho tỷ tỷ có hảo cảm, cây Linh Thảo này bán cho tiểu đệ đệ giá 1000 Linh Thạch thượng phẩm, hay là đổi đồ vật đều được.
Nàng kiều mị liếc mắt nhìn Trần Phong cho giá, quăng cho hắn cái mị nhãn mê người mặc kệ hắn bên cạnh có tam nữ đi theo.
Trần Phong trong lòng thầm hô một tiếng “yêu tinh” tại sao thế giới này đa phần nữ nhân đều xinh đẹp như vậy chứ.
-Được, Thành giao!
Trần Phong nhanh chóng lấy ra 1000 khối Linh Thạch , ném cho nữ tử vũ mị.
Nàng kia nhãn tình sáng lên, nhìn Trần Phong tùy tiện có thể lấy ra 1000 Linh Thạch thượng phẩm chắc chắn gia thế bất phàm.
Nàng thật sự cũng không biết cây Linh Thảo này là gì, ra đại một cái giá nào đó, không ngờ Trần Phong lại sảng khoái giao dịch, nàng còn tưởng phải tốn một hơi nước bọt trả giá nữa chứ.
-Chậm đã!
Nử tử kia còn không có đem Linh Thạc thu hồi đi, đã thấy một nam thanh niên từ xa bước đến, một tay đặt ngang trước người Trần Phong muốn đoạt Hư Linh Thảo.
-Cây Linh Thảo này, ta muốn!
Nam thanh niên kia nhìn nữ tử bán hàng, hai tay chắp sau lưng, lạnh giọng nói, hắn mặc một thân bạch bào, trước ngực còn treo một cái huy chương có bốn ngôi sao vàng.
Cả đám đều kinh ngạc nhìn tên thanh niên kia, không ngờ tên này là một Luyện Dược Sư, đẳng cấp cũng đạt Tứ Cấp Đan Sư.
Trên đại lục này, Luyện Dược Sư cũng là một chức nghiệp cao quý, cũng không phải ai muốn làm một Luyện Dược Sư đều được.
Bởi vì khi muốn chân chính làm một Đan Sư hợp cách, phải là Hỏa hệ võ giả, còn phải tu luyện Linh Hồn Lực của mình để khống chế hỏa diễm trong khi luyện đan.
Và quan trọng hơn là phải bỏ ra thời gian, công sức để nghiên cứu về phương diện Đan Đạo.
Cho nên cũng có không ít người là Hỏa hệ võ giả, linh hồn cường đại mà vẫn không phải Luyện Dược Sư, bởi vì họ tu luyện võ đạo, không có thời gian để phân tâm ra cho việc học hỏi về mặt Đan Đạo.
Nữ tử kia khó xử, địa vị Luyện Dược Sư cao quý, dù là mới nhập môn cũng vậy, một khi trêu chọc Hiệp Hội Luyện Dược Sư còn dẫn ra con quái vật Đan Tông phía sau.
-Xin lỗi đại sư, Linh Thảo này ta đã bán cho vị tiểu huynh đệ này.
Nàng cũng không muốn đắc tội một Tứ Cấp Đan Sư a, dù gì nàng đã bán Linh Thảo cho Trần Phong, liền đá quả bóng này sang cho hắn.
-Tiểu tử, không bằng bỏ ra thứ yêu thích, ta ra giá 1500 Linh Thạch mua lại cây Linh Thảo này!.
Nam thanh niên kia giọng điệu không chút thay đổi, nhìn Trần Phong.
-Đánh rắm!!
Trần Phong không thèm để ý đến hắn,cất Linh Thảo vào Cửu U Long Giới, khinh bỉ một tiếng xoay người cùng tam nữ bước đi, đây là bảo bối hắn đang cần, có cho cả núi vàng hắn cũng không bán lại.
Nam thanh niên kia ngẩn người hồi lâu, sắc mặt bắt đầu tái xanh, không ngờ lời nói của hắn được người ta xem là đánh rắm, hắn phẫn nộ hét.
-Tiểu bạch kiểm đeo kiếm kia đứng lại!
Chúng nữ hì hì nở nụ cười, ánh mắt dán lên trên mặt Trần Phong, Nhan Như Ngọc mở miệng nói.
-Đúng thật là hơi trắng, mà còn rất đẹp trai nha.
Trần Phong nghe liền dừng lại bước chân, khóe miệng cũng co quắp, trừng mắt nhìn nàng.
“
Đây là cái thế đạo nào gì a, giả mạo bình thường thì bị người ta chế giễu khinh bỉ, lấy mặt thật gặp người thì bị gọi là “mặt trắng nhỏ”.
Nếu là vậy cũng thôi, hắn xem như chưa từng nghe thấy mà tiếp tục bước đi, tên kia lại còn hô “đeo kiếm”, nhìn xung quanh chỉ có mình hắn là đeo kiếm sau lưng không nói hắn thì nói ai.
Tên thanh niên kia tiến lên vài bước, đè nén tức giận lạnh lùng nói.
-Tiểu tử, thừa cơ hội bản thiếu gia còn chưa sinh khí, mau mau chạy lại xin lỗi!..
..
..
..