Đại Đạo Của Phàm Nhân – Chap 63 :Tô Tinh Hà . – Botruyen

Đại Đạo Của Phàm Nhân - Chap 63 :Tô Tinh Hà .

Một người đàn ông có nét tang thương của tuổi xế chiều xâm chiếm , một người trưởng bối và sẽ mang đến cho Nguyễn Nhất Đan cảm giác tin cậy như thế . Nhờ thế Nguyễn Nhất Đan đã chắc chắn rằng người đàn ông vừa mở cửa nhà tranh và đang bước đi tới y là Tô Tinh Hà , đại đồ đệ của Vô Nhai Tử rồi .

Nguyễn Nhất Đan tùy tiện , tỏ ra một lể khách sáo với Tô Tinh Hà và thuận miệng nói :

-Tiểu bối là đồ đệ của Tề Từ Phong và tên là Nguyễn Nhất Đan , thuộc về Tiêu Dao Phải chi nhân . Xin ra mắt đại sư huynh Tô Tinh Hà .

Tô Tình Hà nhướng mắt , trừng lớn với biểu cảm bất ngờ khi ông ta nghe đến người thanh niên trước mặt này . Vừa vào Cổ Lôi Sơn , liền hô một tiếng sư huynh rồi à !

Tô Tinh Hà hiếu kỳ rồi , liền cười nhẹ trên nét môi và hô :

-Không biết sư đệ bái môn hạ ở nơi nào ?

-Đệ tử của sử tôn Tề Tử Phong là đồ đệ thứ mấy và có liên quan gì đến Vô Nhai Tử sư phụ của ta đây ?

Nguyễn Nhất Đan là người đàn ông chuẩn mực “Đầu Đội Nón , Chân Đạp Giầy ” rất tốt làm .Nguyễn Nhất Đan chấp tay nói tiếp lời :

-Tề Tử Phong sư phụ của đệ là đệ tử cuối cùng của Sư Tổ . Sự phụ và Sư Bá của Tô sư huynh từng có bước qua một đoạn tình duyên ngắn .

-Nếu Tô sư huynh có thường xuyên để ý đến Sư Bá người , có thể nhìn ra được bóng dáng của sư phụ đệ đệ đây .

“Ồ!” Tô Tinh Hà có chút hiểu ra vấn đề ,cũng có chút ngạc nhiên rồi . Tô Tinh Hà lại hỏi tiếp :

-Vậy Nguyễn sư đệ đi đến đây với mục đích gì ?

Nguyễn Nhất Đan nghiêm nghị đáp :

-Đệ đi đến đây theo di thư của sư phụ à .

-Một là ra mắt Sư Bá người và chuyện thứ hai là tranh giành chức chưởng môn Tiêu Dao Phái rồi .

-Vì đệ đã thành thạo hai môn công phu của Tiêu Dao Phái là Bắc Minh Thần Công , Lăng Ba Di Bộ .

Nguyễn Nhất Đan đưa cổ tay ra phía trước Tô Tinh Hà , rồi nói tiếp :

-Tô sư huynh …. xin người kiểm tra chân khí của đệ . Xem xem có phải là chân khí của Bắc Minh Thần Công hay không ?

– Vì sư phụ của đệ đã biết qua vụ Tinh Tú Phái phản sư và muốn hạ sát sư bá việc rồi .

Tô Tinh Hà nghe rõ hết mọi chuyện do Nguyễn Nhất Đan nói ra , nên cũng buôn ra một ít đề phòng với người tự xưng là Tiêu Dao Phái đệ tử này rồi . Tô Tinh Hà cũng không từ chối việc , nên rất nhanh cầm lấy cổ tay của Nguyễn Nhất Đan xem xét có phải là chân khí Bắc Minh Thần Công hay không ?

Nguyễn Nhất Đan cười nói :

-Tô sư huynh yên tâm đi !

-Vì ở trên đời này chỉ có sư phụ của đệ và sư phụ của Tô sư huynh là người biết đến Bắc Minh Thần Công mà thôi .

-Nếu có người thứ ba luyện qua …thì người đó chắc chắn là sư đệ này rồi !

Tô Tinh Hà cười ha ha nói :

-Đúng !

-Mời sư đệ vào nhà đợi sư huynh đây đi bẩm báo lại cho sư phụ một tiếng .

“Xin làm phiền Tô sư huynh !” Nguyễn Nhất Đan cứ như thế đi theo phía sau của Tô Tinh Hà . Đi vào bên trong căn nhà tranh và ngồi lên một bộ bàn ghế tre được làm vô cùng đơn sơ , chờ đợi Vô Nhai Tử rồi .

Nguyễn Nhất Đan chờ đợi cả giờ đồng hồ , cuối cùng thì Tô Tinh Hà cũng đi vào bên trong nhà tranh . Nghiêm nghị đáp lời :

-Nguyễn sư đệ , sư tôn của ta có lời mời gặp một mặt . Xin hãy đi theo sư huynh !

Nói một câu trọc lốc , không đầu không đuôi gì ráo và rồi xoay người rời đi . Nguyễn Nhất Đan là một người khoáng đạt loại hình mẫu mực của nhân loại , nên không để ý gì về vấn đề này làm gì ?

Cư như thế , Nguyễn Nhất Đan từ từ đi theo phía sau Tô Tinh Hà và tới một hang động gần đó . Tô Tinh Hà dừng lại nói :

-Sư đệ mời xuống dưới !

Nguyễn Nhất Đan là người hiểu chuyện nên không nói gì thêm và cứ như thế phóng xuống , vì y xem nhiều phim quá rồi nên hiểu .

Rất nhanh , Nguyễn Nhất Đan dựa theo hai bên vách tường mà làm giảm tốc độ rơi . Sau cùng cũng đáp xuống ở bên dưới vực sâu của cái cốc , một cách an toàn .

Bỏng nhiên có một tiếng đàn ông lại phát ra ,trong khi Nguyễn Nhất Đan chưa kịp hồi lại tinh thần rằng :

– Người là độ đệ của tiểu sư muội Tề Tử Phong của ta ?

Nguyễn Nhất Đan thản nhiên đáp :

-Vâng , thưa sư bá !

-Ta có thể đoán rằng sư bá vẫn thầm nghỉ về sư phụ của vãng bối đã chết đi !

Vô Nhai Tử không nói gì một lúc , sau đó mới lên tiếng đáp :

-Làm sao có thể ?

-Ta là người đích thân đã chôn cất cho nàng mà ?

Nguyễn Nhất Đan thành kính đáp :

-Ở gần Mộ Dung gia , Tô Châu . Nơi đó có một cái thác nhỏ và người đã chôn cất sư phụ ở nơi đó !

-Nhưng người biết rằng cái cổ quan tài mà người để sư phụ của đệ tử vào bên trong là gì không ?

– Sư bá có biết rằng sư phụ của đệ tử chết là vì trúng độc hay không ?

Vô Nhai Tử như con ma trơi , từ bên trong bóng tối và lơ lững bay đến trước mặt Nguyễn Nhất Đan . Làm cho trái tim bé bỏng của Nguyễn Nhất Đan cũng nhảy dựng lên mấy cái , còn thốt lên mắng thầm :”Cái con mẹ nhà nó ! ”

Đúng là bất khả tự nghị à !

Một thằng tàn phế cả hai chân , lẫn cột sống . Vậy mà còn làm ra được cái trò này , đúng là có trời tin đó !

Vô Nhai Tử hiếu kỳ hỏi :

-Đồ nhi , con có thể kể cho ta biết tường tận sự việc không ?

Nguyễn Nhất Đan cuối đầu đáp :”Vâng !”

Sau đó , Nguyễn Nhất Đan tìm một chỗ ngồi gần đó và vừa ngồi xuống , vừa kể lại vụ việc rằng :

– Hồi đó sư phụ của để tử thức tỉnh .Đúng vào lúc cái ngày của Mộ Dung Phục tên đó đang làm lể tổ cho cha hắn là Mộ Dung Bác . Nhưng không biết lý do vì sao mà làm bức tường nơi cổ quan tài của sư phụ đã đổ sập xuống . Như thế là sư phụ của đệ tử cũng đã thức giấc , rồi đi ra khỏi quan tài vạn niên băng hàn đó .

-Có thể là bị hôn mê , hay từ cổi chết sống lại và làm cho sư phụ của đệ tử đã mất đi ký ức . Trong lúc vô tình du ngoạn khắp nơi , sau đó gặp một cơ duyên hảo hộp kia . Đệ tử được sư phụ Tề Tử Phong nhận làm đồ đề và chúng sống cùng người cho đến nay cũng được gần bảy năm rồi .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.