Nguyễn Nhất Đan cuối cùng bỏ một tháng thời gian du ngoạn sơn thủy cùng với ba người mĩ nữ . Cuối cùng y cũng bước đến được Lôi Cổ Sơn , nơi Vô Nhai Tử đang sống và chờ đợi cơ duyên để nhận thêm một để tử trân truyền cho Tiêu Dao Phái . Cứ theo tình tiết xảy ra , thì tiểu hòa thượng sẽ được Vô Nhai Tử truyền thụ cho hơn bảy mươi hai năm công lực bản thân lão cho y và nhờ thế mà tiểu hòa thưởng trở thành một đại cao thủ ở trên chốn võ lâm , mà không tốn một giọt mô hôi nào về võ đạo cả .
Đều thơm bơ như thế !
Làm sao mà bỏ qua được đây ?
Nguyễn Nhất Đan vì tránh bị phiền phức , vô hình mang đến tai họa cho bản thân mình . Y xoay người lên tiếng với ba người phụ nữ rằng :
-Ta phải lên trên Cổ Lôi Sơn ở phía trên , để gặp một mặt với một người bản hữu cũ của ta . Ba người xin hãy ở dưới này chờ đợi ta vậy !
A Châu và A Bích đồng thanh hô : “Vâng , chủ nhân !” .
Tề Tử Phong đi tới bên cạnh Nguyễn Nhất Đan , hiếu kỳ hỏi :
-Chàng có ý gì đây ?
-Ở trên kia có nguy hiểm hay sao?
Nguyễn Nhất Đan lắc đầu đáp :
– Chỉ là một lão già tàn tật mà thôi !
-Không có gì nguy hiểm cả . Chỉ là ta muốn thể hiện ra một mặt người tôn trọng đối với lão ấy .
-Cho nên ta mới muốn một mình lên trên đó mà thôi !
Tề Tử Phong đã hiểu , gật đầu đáp :
-Vậy đi nhanh , về nhanh . Thiếp ở đây chờ chàng đấy !
Nguyễn Nhất Đan tiếu dung , đưa tay ra và ôm lấy vòng eo nhỏ của Tề Tử Phong hô :
-Ta về nhanh có thưởng cho ta không ?
Tề Tử Phong liền nỗi lên một mặt xấu hổ , cố gắng né tránh vòng tay của Nguyễn Nhất Đan . Nàng mới lên tiếng nói :
-Chỉ biết triêu đùa thiếp thôi !
“Ha ha ha !” Nguyễn Nhất Đan cười to lên , rồi sử dụng kinh công tinh diệu và bay thẳng lên trên đỉnh núi Lôi Cổ Sơn nhanh chóng .
Ở trên Lôi Cổ Sơn .
Ngay trước mặt của Nguyễn Nhất Đan liền thấy được một nhóm năm người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn và mặt cùng một bộ trang phục đen , trắng . Họ cũng đang nhìn về phía của y một cách âm trầm đang sợ , lạnh lùng đến mức như một tượng đá giống vậy .
Cũng may mắn với Nguyễn Nhất Đan là y hiểu rất rõ tình huống ở trước mắt này . Năm người này là tay sai của Vô Nhai Tử thầy trò họ , năm người nầy bị câm điếc nên thành ra giống như thế .
Nguyễn Nhất Đan cuối người hành lể với năm người họ , rồi ra giấu hiệu là bản thân y muốn đi vào bên trong đó .
Sau đó , người đàn ông ở giữa gật đầu như đã hiểu ý của Nguyễn Nhất Đan . Rồi ra giấu hiệu mời Nguyễn Nhất Đan cùng đi theo vào bên trong đó . Vậy là Nguyễn Nhất Đan cứ gật đầu và từng bước đi theo ở phía sau người đàn ông áo đen , rồi từ từ đi đến một căn nhà tranh nhỏ , đơn sơ .