Đại Đạo Của Phàm Nhân – Chap 55 : Sơ Lược. – Botruyen

Đại Đạo Của Phàm Nhân - Chap 55 : Sơ Lược.

Nhóm người Đoàn Chính Thuần ,cùng với Vương phi-Đao Bạch Phượng đi tới giữa sảnh đường . Lúc này Nguyễn Nhất Đan chảnh chó ngồi ở ghế chủ tọa mới bắt đầu đứng lên , hành lể xã giao cho có lệ với người đời .Y lên tiếng nói :

-Tại hạ !

-Cốc chủ của Tuyệt Tình Cốc , xin được ra mắt Vương gia và Vương Phi .

Đoàn Chính Thuần đưa cái mặt khốn nạn , dâm dê vô đối khi nhìn vào Cam Bảo Bảo và Tần Hồng Miên một chóc lác rồi xoay người lại nói với cốc chủ rằng :

-Cốc chủ không cần khách sáo như thế với ta làm cái gì ?

Rồi chỉ sang hai người Cam Bảo Bảo và Tần Hồng Miên , rồi nói tiếp :

-Hai người ở đây với vai trò như thế nào ?

Nguyễn Nhất Đan thấy được tình hình hơi có chút phức tạp hẳn ra , liền tỏ ra một vẻ mặt ngây thơ trong sáng như gương và nói :

– Tại hạ nghe đồn Vương gia là một ác bá của một phương Đại Lý quốc . Với vai trò là luôn luôn không buôn tha cho thê tử của các nhà dân nghèo có vợ xinh đẹp .

-Đúng là trong xa , không bằng nhìn tận mắt à !

-Vương gia của Đoàn Thị Đại Lý Quốc nay còn đánh chủ ý lên nữ nhân của tại hạ nữa cơ đấy !

Đoàn Chính Thuần lúc túng , không biết làm gì ?

Lúc này Đao Bạch Phượng ở kế bên mở lời nói :

-Hừ ! Tự hào quá mà !

-Có tiếng nhất ở trên giang hồ rồi còn gì ?

– Vừa mời gặp mặt liền không buôn tha nữ nhân của nhà người ta nữa à !

-Đúng là phong lưu thành tính ,đến độ làm ác bá một phương Đại Lý quốc rồi cơ đấy !

Đoàn Chính Thuần xấu hổ đỏ mặt hơn , trả lời :

-À ! Cốc chủ xin đừng hiểu lầm cho ạ !

-Vì cả hai nàng là người quen của tại hạ nhiều năm không gặp và nay gặp lại liền có lời hỏi hang như vậy à !

“Ồ!”Nguyễn Nhất Đan tỏ ra bộ mặt “Tao Đây Đã Hiểu Rồi Nhá!” , liền lên tiếng nói :

-Cả hai nàng từ nhỏ sống với sư phụ và ba mẹ , nhất là ít tiếp súc với người ngoài à !

-Trừ mỗi một người đàn ông đê tiện đã cưỡng hiếp cả hai nàng và để cả hai đều mang thai oan nghiệt đến .

-Nay Đoàn Vương gia nói có quen biết cả hai nàng như vậy …thì ….thì ….

Nguyễn Nhất Đan ái náy tỏ ra không thích hợp vẽ để nói . Bên cạnh Đoàn Vương Gia , vương phi hừ đáp :

-Còn gì nữa mà nói !

-Chắc chắn là Vương gia nhà ta ỷ vào Nhất Dương Chỉ và vẻ ngoài điển trai của gã , đi cưỡng hiếp người ta đến mang thai rồi còn gì ?

Đoàn Chính Thuần cảm nhận bản thân vừa vào đây ,liền có dự cảm không tốt lắm để mở lời rồi . Nguyễn Nhất Đan thấy biểu cảm của cái tên đê tiện Đoàn Chính Thuần như thế ,liền cảm thông thương người ra đến .Y xoay người qua nói với Cam Bảo Bảo và Tần Hồng Miều rằng :

-Có phải hai ngươi đã bị cái tên này cưỡng hiếp đến độ mang thai hay không ?

Cam Bảo Bảo và Tần Hồng Miêu đồng thanh hô :

-Vâng , chủ nhân .

Cam Bảo Bảo uất ức , vô thức nói thêm :

-Chủ nhân ,xin người làm chủ cho nô tì .Vì nô tì khi xưa còn nhỏ , ít hiểu chuyện đời người .

-Vừa đi ra ngoài liền gặp cái tên dâm tặc này . Hắn liền điểm huyệt vị ta và nói huyên thuyên văn ngữ gì đó . Sau cùng hắn cưỡng hiếp nô tì và nô tì đã mang thai , sau đó xin hạ Nguyễn Linh Nhi nàng ta .

“Ồ!” Nguyễn Nhất Đan ngô đạo bộ mặt , nhìn về Đoàn Vương gia gật đầu nói :

-Đoàn vương gia đúng là võ nghệ tài cao à !

-Dùng “Nhất Dương Chỉ ” để điểm huyệt và còn bầy trò như bản thân rất có vẻ lắm đa. Nhưng cái kết vẫn là những tên hái hoa đạo tặc kia , hiếp xong bỏ trốn đây mà .

“Súc sinh!” “Chát…! ” Đao Bạch Phượng hét lớn nói , vừa tán một bạt tay vào mặt Đoàn Chính Thuần . Sau đó nàng cuối người hô :

-Chủ nhân , xin người hãy bỏ qua cho Đoàn Chính Thuần hắn ta một lần . Dù gì nô tì cũng có một ít tình nghĩa phu thê người với hắn ta .

Nguyễn Nhất Đan cao thượng người phất phất tay , bảo :

-Thôi, thôi !

-Không nói đến chuyện này nữa làm gì ?

Nguyễn Nhất Đan chéo ngoảy trên ghế , nói tiếp :

-Hãy nói về chuyện chính đi . Các ngươi đến đây có mục đích gì với ta sao ?

Đao Bạch Phượng quỳ trên đất đến , nói :

-Chủ nhân , xin người hãy đích thân ra mặt và cứu lấy Dự nhi người ạ !

-Dự nhi đã bị Cưu Ma Trí của Tây Hạ người bắt đi và đến nay tung tích không rõ rồi .

Nguyễn Nhất Đan cao thâm nói :

-Ta biết Cưu Ma Trí đã đem Đoàn Dự , con trai của ngươi và đi đến Tô Châu để gặp Mộ Dung Phục người rồi .

-Mục tiêu là số sách võ học của Mộ Dung gia cất giữ đấy .

Đoàn Chính Thuần nghe như thế , liền quay lưng lại nhìn bốn tên thuộc hạ một phát . Bốn thuộc hạ liền gật đầu và rời đi khỏi căn phòng , hướng ra bên ngoài Tuyệt Tình Cốc nhân . Nguyễn Nhất Đan nhìn ra được Đoàn Chính Thuần muồn gì rồi , y cũng không quan tâm nhiều cho lắm .

Nguyễn Nhất Đan thở dài nói :

-Được rồi !

-Ta cũng muốn đi Trung Nguyên một chuyến , tiện đường cứu lấy Đoàn Dự của người vậy .

Đao Bạch Phượng quỳ trên mặt đất , mặt nở nụ cười nói :

-Cảm ơn chủ nhân ân điển cho !

-Không biết nô tì có thể đi theo người được hay không ?

Nguyễn Nhất Đan thẳng thắng người , nói :

-Ngươi không hỏi Đoàn vương gia ?

-Sao lại hỏi ta đến rồi ?

Đao Bạch Phượng khóc lóc , nói :

-Ta không còn tình cảm gì đến cái tên phụ tình này rồi .

-Chủ nhân người đã biết về nhân phẩm của hắn rồi đó !

-Nô tì chỉ mông bản thân có một nơi chốn yên tịnh để tu tâm người mà thôi !

-Đời trần tục , nô tì không còn lòng dạ nào màng tới rồi .

Nguyễn Nhất Đan tỏ ra cao nhân đắc đạo , nhìn lên trần nhà mà thở dài nói :

-Biết trước có hôm nay , trước kia ta đưa ra lời khuyên mà ngươi có nghe đâu ?

-Thôi vậy !

-Chậm nhận ra cũng không muộn màn gì cả ?

Nguyễn Nhất Đan đứng lên , rồi rời đi khỏi căn phòng và để lại mỗi hai người Đoàn Chính Thuần , cùng Đao Bạch Phượng ở lại . Vì y biết một vấn đề là thanh quan khó sử chuyện nhà người ta rồi , tốt nhất vẫn lẫn tránh qua một vẫn tốt .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.