Đại Đạo Của Phàm Nhân – Chap 46:Lý Thanh La! – Botruyen

Đại Đạo Của Phàm Nhân - Chap 46:Lý Thanh La!

Nguyễn Nhất Đan không lên núi Vô Lượng Sơn , mà tìm đường đi thẳng xuống chân núi . Dù gì áp lực từ trên đỉnh núi rớt xuống vẫn không tốt lắm , so với từ dưới chân núi đi lên từ từ .Thứ hai ,rất khó để nhìn thấy rõ vị trí cụ thể về cái hang động này ở nơi nào .Khi Nguyễn Nhất Đan bước chân vào bên trong , y phát hiện ra một vấn đề không đúng à .Ở nơi này không hề có cái nét cổ kính một tí nào , ít nhất nơi này chắc chắn có người đang sinh sống . Y bước thẳng vào bên trong , liền nhìn thấy một cô gái đang ngồi bên cạnh một bức tượng đang điêu khắc có dung mạo khá giống với nàng .Thì Nguyễn Nhất Đan biết được nàng là Lý Thanh La , còn bức tượng đó là Thần Tiên tỉ tỉ của Đoàn Dự rồi.

Nguyễn Nhất Đan vuốt mắt ,đầy hối hận và thì thầm với bản thân:”Cái con mẹ….!Không lẽ ta lại đến quá sớm rồi sao?Không đúng nhá …”

Theo suy nghỉ của Y thì phải đúng rồi mới phải à !

Vì Đoàn Diên Khánh bị quản quân đánh úp và ở phía sau liền bị hai anh em Đoàn Chính Thuần và Đoàn Chính Minh đoạt ngôi vị Hoàng Đế của Đại Lý Quốc rồi .Cũng đồng nghĩa là Lý Thanh La phải trở thành nữ nhân của Đoàn Chính Thuần đã rồi mới đúng .

Vì sao cô nàng Lý Thanh La này vẫn còn ở tại nơi này ?

Cô gái nhìn ra bên ngoài , nhìn thấy một người thiếu niên lạ mặt và hỏi :

-Ngươi đến nơi này làm gì ?

Nguyễn Nhất Đan cuối người , chấp tay nói :

-Tại ha quý danh Nguyễn Nhất Đan .Thú thật là tại hạ đi tới đây để bái sư ý định , mà bước tới đây .

-Không biết vị cô nương đây là ….

Cô gái lạnh lùng nói :

-Ta là người chủ nhân ở nơi này!

Nguyễn Nhất Đan tỏ ra e dè nói :

-Không đúng à !

-Theo gia gia lời nói , thì chủ nhân nơi này là một lão đầu , cùng với mấy vị muội muội của lão đầu sinh sống . Vì sao có cái độ tuổi như cô nương đây được , xin cô nương chỉ bảo thêm !

Cô gái nghe được Nguyễn Nhất Đan lời nói ,cũng hiểu ra người đàn ông này vài phần chuyện .Y thật lòng đến để bái sư và nắm giữ tin tức khá là cụ thể ,mà đi đến .

Cô gái hô nhẹ nói :

-Ta là con gái của họ , theo lời mà ngươi đang nói về những người đó !

-Ta là Lý Thanh La .

“Tiêu Dao Tử , họ Tiêu …con gái lại là họ Lý à !”Nguyễn Nhất Đan giã ngu , nói đủ để nàng nghe thây đến và tỏ ra suy tư tính toán đến .Với nét mặt không tin của Nguyễn Nhất Đan , cô gái trắng người đôi mắt mà trừng ý và giải thích :

-Ta mang họ mẹ không được à!

-Mẹ ta là Lý Thu Thủy và là muội muội của Tiêu Dao Tử đó !

Nguyễn Nhất Đan thở dài , hỏi :

-Vậy vị lão đầu ,mà gia gia ta muốn ta bái người làm sư phụ đâu?

Lý Thanh La lắc đầu ,buồn bã nói :

-Ta không biết !

-Từ nhỏ ta đã không hề thấy người rồi .

Nguyễn Nhất Đan thấy nét buồn của nàng , lên tiếng hỏi :

-Vậy cô nương đã ăn cơm trưa chưa?

Vừa nhắc tới cái đói , thì Lý Thanh La bụng dạ đều kêu réo cả lên , mà lắc đầu ý bảo . Nguyễn Nhất Đan cười tiếu dung , thầm nghĩ “Được rồi , ta sẽ nấu cho nàng mê hồn canh , sau đó sẽ làm chuyện đó đó … cuối cũng sẽ có kết quả Lý Thanh La đã có thai hay chưa ?”

Nguyễn Nhất Đan gật đầu ,nói :

-Không biết ai bất nhân đến độ này ,để một cô gái chân tay yếu mềm ở đây à!

-Không bị buồn chết , cũng là đói chết !

-Cô nương yên tâm đi . Tại hạ sẽ đi nấu cơm , rất nhanh sẽ có đồ ăn đấy .

Lý Thanh La xấu hổ , đỏ mặt lên . Ngượng ngùng hỏi:

-Có cần ta giúp gì hay không ?

Nguyễn Nhất Đan lấy cái rỗ có đề rau cải lên , rồi thuận miệng nói :

-Vậy cô nương hãy giúp ta rữa sạch mớ rau cải này đi .

Lý Thanh La thấy lạ , trước giờ vẫn không thấy y đã mang theo thứ gì à .Vì sao hiện tại lại xuất hiện ra rất nhiều thứ đồ như tấm thớt , dao , rỗ ,còn có cả rau củ quả , thịt các loại . Hầu như đã đủ hết cho một món canh rồi , với cái hiếu kỳ to lớn này .Lý Thanh La lên tiếng hỏi :

-Cái này người lấy từ đâu ra?

Nguyễn Nhất Đan vẽ mặt bất ngờ , nhìn lấy Lý Thanh La . Rồi y đưa tay mình chỉ chỉ xuống những thứ đồ này ,liền dò hỏi:

-Ngươi không biết ?

Lý Thanh La bị câu hỏi này làm cho bản thân nàng có một chút khó chịu , còn bị người ta nhìn với cặp mắt như nhìn một người quê mùa vậy .Có chút xấu hổ ,nàng cuối đầu thấp tới bộ ngực đến rồi , lấp bấp nói :

-Ta làm gì biết chứ ?

“À!” Nguyễn Nhất Đan làm bộ như bản thân đã hiểu rồi , liền gật đầu thâm ý nói:

-Sư phụ của phụ thân ngươi là tiên nhân , đáng lẽ là đệ tử của ông ta đều sẽ biết những chuyện này .Ta rất hiếu kỳ , cô nương có phải là con gái thật của Tiêu Dao Tử và Lý Thu Thủy hay không đây?

Lý Thanh La miếu máu sắp phát khóc rồi ,uất ức nói :

-Ta từ nhỏ đã không có phụ thân , còn mẫu thân bỏ ta mà đi đâu cũng không biết .Làm gì ta biết những thứ này cơ chứ ?

Nguyễn Nhất Đan thở dài , lấy ra tấm thẻ nô lệ ra đến và chân tâm khuyên bảo :

-Hãy để tấm thẻ này lên ngực , rồi nhắm mắt thả lỏng bản thân ra đến .Nếu ngươi có thiên phú , nó liền phát sáng và biến mất đi .

Lý Thanh La bỏ ra cái tâm hiếu kỳ rất nhiều và lật đi lật lại xem thử cái tấm thẻ nô lệ được làm giống như vàng thẻ vậy .Xem một chút rồi quay lên ngước nhìn Nguyễn Nhất Đan rồi hỏi dò nói :

-Cái này dùng như thế nào ?

Nguyễn Nhất Đan nhìn mặt cô nàng Lý Thanh La ngơ ngác vô số tội ,chỉ biết cười nói :

-Hãy để nó lên trước ngực và nhấm mắt lại thế là được .

Lý Thanh La liếc nhìn ánh mắt của Nguyễn Nhất Đan , liền xấu hổ và che đi bộ ngực của chính mình , rồi nói :

-Không được nhìn ?

-Không cho nhìn ?

Nguyễn Nhất Đan tỏ ra chính nhân quân tử , xoay người lại chỗ khác và nói :

-Được, được rồi .Không nhìn thì không nhìn vậy .

Lý Thanh La thấy biểu hiện của y khá tốt rồi , liền thả lỏng tâm thần đi một ít .Nàng liền để tấm thẻ nô lệ vào ở giữa ngực , rồi nhắm đi đôi mắt lại từ từ cảm nhận tấm thẻ .

Bổng nhiên một tia sáng từ từ hiện lên , rồi chậm rãi bao phủ lấy Lý Thanh La . Trong đó có một chút cảm giác giường như đang ẩn hiện ra càng lúc rõ nét hơn ,với bộ khung sườn “Ngực Tấn Công ,Mông Phòng Thủ !” rất tinh chuẩn của Lý Thanh La .

“Đinh”

-Chúc mừng chủ nhân đã thành công vớt luôn một xác hai mạng , rất thành công. Hệ thông xin phép được trọng thưởng như sau :12000 điểm kinh nghiệm, 22 000 đồng tiền vàng ,Long Phụng Thai , một tấm thẻ hoài thai bảo bối , 10 viên thượng phẩm linh thạch .

Long Phụng Thai : Bào thai của Hoàng Tộc .

Thẻ hoài thai bảo bối : tùy chỉnh huyết mạch và phẩm chất bào thai .

Nguyễn Nhất Đan mừng thầm ở trong bụng , chẳng khác nào chính bản thân y ,lại có thể bồi dưỡng nữ nhân của chính mình ,ngay từ ở trong bụng mẹ đâu chứ ?

Y liền nãy ra một ý định vô cùng chuẩn rằng :”Mọi thứ ở trên thế giới này đều có một quy tắc chung là phải thử nghiệm trước rồi mới tính sau.”

Trước mắt Nguyễn Nhất Đan đã bỏ một cái tâm vào bên trong đây rồi .Cho nên , từ kế hoạch lúc đầu là bỏ thuốc mê vào bên trong nồi canh và bây giờ phải chuyển đổi kế hoạch sang qua , từ từ chậm rãi giáo hóa Lý Thanh La trở thành sân nhà để chơi riêng .

Như thế nó mới chuẩn !

Ngoài ra , Nguyễn Nhất Đan có thể suy đoán được một ít nhiều về Lý Thanh La .Vì sao này nàng lại ở tại nơi này , với vẻ mặt u buồn đến như thế rồi .Rớt đơn giản là Đoàn Chính Thuần đã cho Lý Thanh La ăn trái mơ , y như kịch bản của vị diện “Thiên Long Bát Bộ” rồi còn đâu . Giống như bao nhiêu người phụ nữ khác của Đoàn Chính Thuần vậy , chơi xong thì phủi mông rời đi và để lại một cục nợ cho người đàn ông khác nuôi vậy .Trong số đó có người tốt như Nguyễn Nhất Đan là một điển hình người đàn ông chuẩn mực về cái câu “Nó ăn ốc , tao hốt mẹ võ rồi !” .

Lúc này Lý Thanh La từ từ mở mắt ra , bản thân nàng không hề cảm nhận ra được cái gì khác thường đến với chính mình .Nàng thắc mắc , lên tiếng hỏi :

-Như thế ta có hợp lệ không?

Nguyễn Nhất Đan thẳng tánh người , nói thẳng ra :

-Đã hợp cách rồi .Có lẻ là do cô nương đang mang thai ,còn là một tiểu công chúa khá khấu khỉnh đấy . Cho nên , bản thân của cô nương không hề cảm nhận ra được những gì đã thay đổi .

Nguyễn Nhất Đan nhìn ra được nét mặt hạnh phúc của Lý Thanh La , liền gật đầu liền lấy ra ba quyển sách “Tụ Nạp Khí” “Cửu Âm Chân Kinh ” và “Đã Cẩu Bổng Pháp ” cho nàng , rồi nói :

-Ngươi thử tu luyện tâm pháp ở bên trong ba quyển này xem sao?

Lý Thanh La nhận lấy ba quyển sách , tinh tế lật ra xem . Nguyễn Nhất Đan lại nói tiếp :

-Vào bên trong tu luyện thử “Tụ Nạp Khí” xem xem thế nào ?

-Trong khi chờ đợi ta nấu cơm trưa vậy !

Lý Thanh La bắt đầu đi vào bên trong động ,ngồi tu luyện “Tụ Nạp Khí” và bắt đầu vào con đường tu tập của Chính Khí Đường người .

Mãi gần một giờ , đồ ăn của Nguyễn Nhất Đan tự tay chuẩn bị lấy cũng đã đi vào hoàn tất mọi việc cho tất cả . Nguyễn Nhất Đan bắt đầu lên tiếng kêu gọi Lý Thanh La cùng ra ăn cùng và sau bừa cơm của cả hai người hoàn tất .Nguyễn Nhất Đan mới có đủ lòng dạ đi chỉ bảo cho cô nàng Lý Thanh La này một cách tường tận , tỉ mỉ đến từng centimét một .

Dù gì cũng phải đành chịu thôi .Vì y đã vô tình lở tay bỏ vào bên trong chén của cả hai người là “Đại Bổ Hoàn” và “Xuân Tiêu Nhất Khắc ” rồi. Từ đó suy ra , Nguyễn Nhất Đan đành phải ngậm bồ hòn mà cam chịu số phận lấy vậy ,y lên tiếng bảo :

-Lý Thanh La , người từ đây đã là một để tử của tu tiên giới người rồi . Cho nên , từ đây về sau ngươi phải vâng lời ta nói . Đó là một trong những quý tắt tiết yếu ở bên trong câu nói “Tôn sư Trọng đạo !” .

Lý Thanh La gật đầu đồng ý ,liền quỳ gối xuống đất và nói ;

-Vi sư tại thượng , hãy nhận đồ nhi một lại !

Lý Thanh La chuẩn bị quỳ lại ,thì bị Nguyễn Nhất Đan trượng nghĩa đứng ra ngăn cẳng lại và trả lời :

-Đối với võ đạo , thì các người thường nói sư phụ và đồ đệ , còn về giới tu tiên thì lại khác .Thanh La con nên gọi ta là chủ nhân và tự xưng bản thân là nô tì nhá !

Lý Thanh La ngơ ngác suy tư , cảm nhận bản thân nàng có thể quên cái gì đó . Nhưng về sau một lúc lại cười vui vẻ đáp :

-Vâng ,chủ nhân .

-Xin hãy nhận nô tì một lại !

“Lại làm cái gì ? Có cần thiết đâu cơ chứ ?” Nguyễn Nhất Đan buồn phiền vì thằng em của y đã như cái trụ kinh thiên rồi ,có thời gian rãnh rỗi cho cái vụ quỳ bái này đâu cơ chứ ?

Nguyễn Nhất Đan lạnh nhạt thể hiện ra một nét trưởng bối có uy nghiêm , thở dài nói:

-Thanh La , trước tiên hãy để ta kiểm tra cơ thể của ngươi vậy .

-Để xem đứa bé ở bên trong bụng của ngươi đã phát triển như thế nào ?

Lý Thanh La đứng lên , đáp :

-Vâng , chủ nhân .

Nguyễn Nhất Đan lắc đầu , nói :

– Chúng ta là quan hệ giữa chủ nhân và nô lệ . Cho nên không có cái gì phải e ngại cả ?

-Toàn bộ mọi thứ thuộc về Thanh La đều là tài sản cả nhân của chủ nhân ta đây . Từ tính mạng , đi đến cơ thể và linh hồn kia kìa !

-Cho nên , hãy cỡi hết đồ ở trên người của ngươi ra để cho ta kiểm tra xem xem nào !?

Lý Thanh La nghe qua có vẻ rất có đạo lý đến , nhưng không biết vì sao bản thân vẫn còn có cảm giác uất ức và xẩu hổ lang tràn bên trong nội tâm .Nhưng nàng cũng cố gắng chấn áp lấy nó và rồi bắt đầu cởi y phục của bản thân ra , vừa trả lời :

– Vâng , chủ nhân .

Cứ như thế ,mà Nguyễn Nhất Đan tiếp tục vẽ bùa ,vẽ rắn thêm chân .Cuối cùng cái kết đúng như câu “hãy xác định cho rồi !” .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.