Đại Đạo Của Phàm Nhân – Chap 42 : Biến Hoàng Đế làm người giao giới ! – Botruyen

Đại Đạo Của Phàm Nhân - Chap 42 : Biến Hoàng Đế làm người giao giới !

Hoàng Đế chống mặt , nhức đầu vô cùng ,nói :

-Ngân khó của trẫm không có nhiều tiền đến thế !

Nguyễn Nhất Đan thiệt thà đáp :

-Trẫm biết bệ hạ người nghèo bỏ mẹ rồi !

-Cho nên trẫm đến đây là làm một giao dịch à !

Hoàng Đế hiếu kỳ hỏi :

-Giao dịch như thế nào?

Nguyễn Nhất Đan cười nói :

-Người sẽ là người thành lập cửa hàng chuyên bán nhu yếu phẩm của Chính Khí Sơn ,do người đứng tên . Với giá thành là giảm giá 50% cho bệ hạ rồi , thì việc mua đi rồi bán cho những tông môn và những người giàu có . Bệ Hạ sẽ có một lợi nhận khủng lồ và không còn lo lắng đến quốc khố eo hẹp nửa .

Mọi người nghe cũng có chút thích thú về chuyện này . Vì chuyện này chẳng khách nào Nguyễn Nhất Đan tự đem tiền vào tay bọn họ đến rồi, đúng là mọi sự nhiều mặt đều tốt đến .

Lúc này một vị chức vụ cao đi ra giữa nói :

-Bệ hạ , như thế là không tốt . Tốt nhất chúng ta nên thu ba phần tư lợi nhuận , như vậy mới tốt !

Nguyễn Nhất Đan đưa tay lên ngăn cảng Hoàng Đế sắp mở lời , rồi nói :

-Tên ngu này , trẫm sẽ nói cho ngươi một đạo lý làm người nhá !

-Nếu Trẫm nói sẽ giảm giá cho Bệ Hạ một phần mười đâu ?

-Thì ngươi sẽ đồi giảm giá xuống ba phần mười đúng không ?

Nguyễn Nhất Đan nhìn về xung quanh các quan đại thần , mọi người cũng không phải kẻ ngu . Nghe qua liền biết là trò bịp của tên ngu rồi , vì người ta rất có lòng thành đến mức nói thẳng ra chịu lỗ một nửa rồi .

Thế mà vẫn đâm đầu ra thể hiện nửa cũng hay đấy chứ ?

Nguyễn Nhất Đan nhìn tên ngu , nói tiếp :

-Trẫm sinh ra là người làm ăn . Trẫm biết luật chơi của đôi bên rất nhiều , ít ra nhiều hơn cái tên ngu nhà rất nhiều lần nữa là đằng khác ấy chứ ?

-Trẫm nói cho nhà ngươi nghe một sự thật , mà nó lại rất khó chấp nhận đến đấy !

-Trẫm thực sự muốn lên làm Hoàng Đế của Việt Sử Quốc này , vô cùng dể dàng đến mức độ như dẫm chết một con kiến vậy đấy .

-Nhưng cho tới bây giờ , tình hình vẫn ổn định như vậy . Rất đơn giản là Trẫm cho mẫu thân Đặng Ái Liên một bộ mặt , vì nàng không muốn bên Đặng gia có chuyện buồn phiên gì ?

-Đây là đều trước khi mẫu thân trẫm qua đời , đích thân trẫm nhận mệnh tới đấy !

-Cũng vì thế , trẫm mới mở ra một chuyện làm ăn rất hoang đường như thế này . Chịu lỗ một nữa để cho Hoàng Đế tự mở cửa hàng buôn bán , thay vào đó với danh tiếng của Trẫm là một Địa Ngục Đại Đế và tự mình mở cửa hàng , rồi tự mình đi bán sản phẩm của chính mình không tốt hơn .

-Tên ngu kia ! Ngươi xem như thế nào là tốt nhất hả?

Hoàng Đế nghe được mọi chuyện ,hiểu ý của đứa cháu này , liền lên tiếng bảo :

-Thừa tướng !

-Khanh đã già , nên cáo lão về quê được rồi !

Rất nhanh , binh lính ở bên ngoài đi vào và lôi kéo thừa tường ra ngoài . Hoàng Đế mới mở lời :

-Vậy được rồi !

-Trẫm đồng ý với ý tốt của khanh vậy !

Nguyễn Nhất Đan xoay qua cười nói :

-Thật ra … Trẫm có thể lấy bốn phần mười vẫn được đấy !

-Chỉ cần bệ hạ lãnh luôn về phần chuyên chở hàng từ Chính Khí Sơn đến nơi cần bán , như thế vẫn có thể chấp nhận được à !

Nguyễn Nhất Đan tiếp tục như hổ đói rình mòi , nhìn xung quanh các quan lại triều đình .Sau đó nói tiếp :

-Trẫm có để vài chuyến hàng sản phẩm ở bên ngoài , bệ hạ thông thả sử dụng và kiểm tra giá cả xứng đáng như thế nào đến !

-Nhớ kỹ , giao dịch giữa chúng ta là vàng thỏi hay linh thạch à !

Hoàng Đế gật đầu , y bắt đầu hiểu ra mọi chuyện . Đúng là mọi hướng tính toán trên đều là lợi nhuệ thuộc về cả hai bên à. Hoàng Đế tiếp lời :

-Cứ như vậy quyết định đi !

-Bãi triều !

Tên thái giám hô lớn :

-Bãi Triều…. !

Cứ như thế , cuộc nói chuyện giữa Hoàng Đế và Nguyễn Nhất Đan đã không có .Hoàng Đế cũng không muốn gây phiền hà gì đến y tiếp nữa , có thể là Hoàng Đế đang xem xét lợi nhuận đến từ giao dịch ở giữa hai người . Cũng là một phần lợi nhuận chảy vào bên trong ngân khó của Hoàng Đế đến .

Nguyễn Nhất Đan là người ngây thơ vô số tội đến ,chuyện đau đầu này không đáng để động não đến . Y liền đéo thèm quan tâm , vì y vẫn có hệ thống làm chủ đạo .Nếu cần liền chiêu mộ thẳng ra ba vạn đại quân và trực tiếp đánh sập kinh đô thành của Việt Sử Quốc này luôn .

Nguyễn Nhất Đan vừa đi ra bên ngoài tử cấm thành , liền phát hiện ra mười cái tiên thiên cảnh binh lính đã nằm xảy lai ở trên mắt đất . Y vội chạy lại hỏi :

-Là ai giám làm như thế ?

Binh lính cố gắng trả lời :

-Bẩm chúa công , là một nhóm người tấn công chúng ta . Nhắm cướp đi tọa ky của người ạ!

-Vì họ xem tọa kỵ của người có linh tính , nên được xem là Linh thú quý hiếm . Vì vậy , không e dè gì đến mọi chuyện , họ liền tấn công mười người thuộc hạ .

– Trong nhóm bảy người huynh đệ , có một người đã đột phá Ám Bộ cảnh đến rồi . Cho nên mười người thuộc hạ không thể chống đỡ được đến .

Nguyễn Nhất Đan liền lấy ra một bình Bổ Khí Đan , đưa cho binh lính ;

-Chia ra uống đi. Các người không bỏ mạng oan phí là tốt rồi .

-Còn thù này , chúng ta từ từ đồi lại đến à !

-Trước mắt các người biết họ là thế lực gì không ?

Binh lính lấy một viên bổ khí đan ra uống , rồi chuyển cho người bên cạnh và trả lời :

-Hồi bẩm chúa công , bọn họ từng nói qua ạ . Cái tên Ám Bộ cảnh kìa là Quảng Hạt Chân Nhân của Tử Tiêu Tông .

Nguyễn Nhất Đan chửi ầm lên :

-Cái mẹ gì vậy nè ?

-Tông môn ở đâu ra lắm thế à ?

Sau khi chửi xong , lòng cũng nhẹ nhõm không ít . Vỗ vỗ vai binh lính nói :

-Chúng ta trở về Chính Khí Sơn thôi !

-Tọa kỵ của chúng ta , coi như món quà cho bọn họ vậy .

-Sau này lấy cái cớ này để giết môn bọn họ lại là huề làng cả đôi bên nhá !

Thế là đoàn người lúc đi thì rất oai phong , còn đi về là lội bộ chết mẹ rồi . Vì cái tội này đều là tại ba cô gái nữ nhân của y mà ra cả thôi . Vào thành liền chạy đi khắp nơi , mua sấm đến .

Giờ thì hay rồi , gặp ngay kẻ trộm tới luôn à !

Nguyễn Nhất Đan thật lòng muốn nỗi giận thật sự , nhưng lúc xoay người lại liền thấy cả ba đang ôm nhau , rục rè khổ sở đi từ bước theo sao . Y đành thở dài nói :

-Những con tọa kỵ đó không đáng giá tới mức độ như thế đâu ?

-Các nàng có sai , nhưng không tới mức bị trách phạt này nọ đến .

-Nhưng mối sĩ nhục lần này , thì chúng ta phải đi đến Tử Tiêu Tông đồi họ trả lại .

Ba người đồng thanh hô :

– Vâng , tướng công !

Hoàng Dung chạy tới nói :

-Muội sẽ cho họ biết thế nào là cái chết con sướng hơn cảm giác à !

Nguyễn Nhất Đan nghe xong , bản thân bị sóc đến rồi . Y thầm hối hận , vì sao bản thân y lại ngu như thế chứ ?

Như thế là chí chóe cả một đoạn đường dài ,Nguyễn Nhất Đan phải nghe cả ba nàng hợp sướng nói ,cứ như đúng rồi vậy !

Nguyễn Nhất Đan đau khổ , buồn bả . Vì thực lực bản thân không thể đột phá lên được , dù suy nghĩ rất nhiều thứ để trợ giúp ở trong việc đột phá ,cũng không có tí gì phản ứng đến .

Thời gian một năm điểm hẹn cũng đã tới , hệ thống liền hiện lên thông báo

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.