Lại ba tháng nữa trôi qua . Thời gian thu hoạch rau ,cải , củ lần đầu tiên của Chính Khí Sơn .Cho nên toàn bộ những người sinh hoạt ở trên Chính Khí Đường và xung quanh ở Chính Khí Sơn đều tới xem . Nguyễn Nhất Đan rất hài lòng khi cầm củ cải đỏ lên ,tự cho mình thông minh vô địch thủ và tự đưa ra khối lượng của cây củ cải này là khoảng chừng 57 kg cho đến 80 kg tầm đó .Rồi y đưa tay lên đến , nói :
-Ngày đầu tiên Chính Khí Sơn của Viết Chính Quốc chúng ta được mùa đầu tiên , về ngành nghề rau củ quả ngắn hạng ngày. Trẫm tuyên bố , xuất một trăm thỏi vàng ra mua thịt rượu để chiêu đãi toàn bộ công dân Viết Chính Quốc của Chính Khí Sơn này .
Nhóm công dân của Viết Chính Quốc đều nghe đến người Bệ Hạ này đúng là khác thường , nhưng khá thú vị . Mọi người vui mừng hô hào lấy :
-Bệ Hạ Vạn Vạn Tuệ , An Khanh Vĩnh Phúc !
-Bệ Hạ Vạn Vạn Tuệ , An Khanh Vĩnh Phúc !
-Bệ Hạ Vạn Vạn Tuệ , An Khanh Vĩnh Phúc !
Nguyễn Nhất Đan vừa định nói gì thêm , thì lúc này có người cơ thể máu me be bét chạy tới nói :
-Bệ Hạ , chúng ta bị người đến cướp à !
-Vô số gia súc đã bị chúng bắt đi rồi , còn có hai người chăn nuôi ở nơi đó cũng bị giết mất .
Nguyễn Nhất Đan lạnh người , nghiêm nghị nói :
-Bọn nó đến từ hướng nào ?
-Có bao nhiêu người ?
-Thực lực như thế nào ?
Người máu me be bét , cố gắng gượng dậy báo ;
-Ở thành Dương Du , thuộc hạ đoán rằng họ là người ở nơi đó đấy !
Nguyễn Nhất Đan lấy ra một viên đan dược ,đưa cho người báo tin , nói :
-Uống viên thuốc này đi , rồi về nhà nghỉ ngơi lấy .Trẫm sẽ đích thân thân chinh đến Dương Du thành và đồ sát hết bọn họ , để báo thù cho công dân Viết Chính Quốc của chúng ta .
-Càng báo cho mọi người không có lỗ tai biết được , muốn gây chuyện thì hãy nghỉ đến hậu quả của chính họ làm ra đến .
Nguyễn Nhất Đan hét lớn :
-Mộc tướng quân đâu ?
Mộc Quế Anh nghe được đến .Nàng ba chân bốn cẳn chạy vội tới và quỳ xuống báo :
-Chúa công , xin người có gì chỉ bão ?
Nguyễn Nhất Đan hừ :
-Khanh đem một ngàn người tinh anh nhất theo trẫm đến Dương Du thành người .
Mộc Quế Anh đáp lời :
-Vâng ,chúa công !
Tạp hợp một ngàn người , cũng phải mất đến cả giờ đồng hồ. Sau đó Nguyễn Nhất Đan dẫn đội đi đến Dương Du thành người . Với một lòng đồ sát hết mẹ cái bọn không biết đều này ,với mục đích “Rung cây dọa khỉ ” vậy .
Kỳ này Nguyễn Nhất Đan chơi rất chất , rất có chuẩn về một nhà lãnh đạo người . Vì một ngàn quân tinh anh với thực lực Thiên Tiên Cảnh một tầng và mười xe bắn hỏa nham là đủ lắm rồi . Vì thật lòng y cũng không thích gì cái loại người suốt ngày chém chém giết giết thế kia . Đã không làm thì thôi , đã làm thì đốt mẹ hết một thành trì luôn cho nó gọn . Để khỏi mắc công nhìn thấy xác chết đầy đồng , máu me be bét rồi lại bi thương và đau lòng đến .
Ba ngày đường đúng chuẩn , vì có đem theo mười chiếc xe bắn hỏa nham .Cho nên , Nguyễn Nhất Đan cùng đoàn quân nhân phải đi những con đường lớn và vì thế đã đến Dương Du thành khá là chậm trễ đến .
Tướng trên tường thành của Dương Du Thành , mắt hắn giờ này đã xám như tro rồi . Sắc mặt không còn một miếng máu đến , nói :
-Địa Ngục …Địa Ngục ….Ngục Vương …Ngọn gió nào đã thổi ngài đến đây thế ?
Nguyễn Nhất Đan thiệt thà người , thẳng thắng nói ra :
-Ở bên trong Dương Du thành người của các ngươi đấy !
-Họ xem Chính Khí Sơn của chúng ta là bọn rác rưởi , không đáng giá một xu . Cho nên dẫn người đến giết hơn 50 triệu dân sinh sống và nương nhờ Chính Khí Sơn , như vậy cũng thôi đi !
-Họ còn cướp đi 100 triệu con bò lớn , 50 triệu con heo , càng điên cuồng hơn là lấy mẹ luôn 500 triệu con gia cầm của Chính Khí Sơn của Trẫm đấy thôi !
-Còn làm tổn thất tài sản của Chính Khí Sơn là 5000 vạn lượng vàng rồng .
-Số nợ này các người tính sao ?
“Cái con mẹ nó !” Tướng quân thủ thành nội nghe thôi , đã đỗ mồ hôi rồng rồng rồi .Hắn quay lại ,thầm hỏi :
-Có thằng khốn nạn nào không có con mắt mà đi đến Chính Khí Sơn vậy ?
Tên lính quỳ xuống nói :
-Là bọn người Khanh gia , nó lợi dụng đêm xuống và chạy tới Chính Khí Sơn cướp bóc đó tướng quân !
“Xong!xong!xong!” Tướng quân thủ thành , nghe xong ngã xuống đất .Hắn chân tay rung lẩy bẩy nói:
-Các người vừa làm những chuyện ngu xuẩn đến mức ,đã đem toàn bộ tính mạng của Dương Du thành ra kết án tử đó !
Tên lính không tin hỏi lại :
-Tướng quân , người nói quá lời rồi không ?
-Họ làm sao giám làm điều đó !
-Họ không sợ triều đình trách phạt xuống sao?
Tướng quân nghe xong ,tán mạnh vào mặt tên lính và nói :
-Bọn ngu như mày thì biết đéo gì ?
-Những chuyện giết người cướp của như thế !
-Triều đình cho phép bọn người làm sao ?
-Thì Địa Ngục vương danh hào , cũng có thể làm được đến . Nếu không , ngài ấy không phải là Địa Ngục người rồi … Ngươi Biết Không Hả !?
Tên lính giờ mới biết , việc bản thân hắn đã mở cổng thành vào đêm hôm trước là sai lầm lớn cỡ nào rồi . Hắn lên tiếng hỏi :
-Tướng quân , chúng ta … chúng ta làm sao bây giờ ?
Tướng quân đáp :
-Đi thông báo đại nhân biết !
-Địa Ngục Vương đến đồi người của tối hôm qua . Nhóm người đó đến Chính Khí Sơn giết người cướp của đến . Hãy xin đại nhân nhanh chân giải quyết hạ !
Tên lính chưa kịp gật đầu , bỏ chạy thì một vũng nước hỏa nham đã rớt trúng lên đầu vị tướng quân thủ thành và tên lính đó .
Nguyễn Nhất Đan nào phải là kẻ ngu cơ chứ ?
Chỉ có mấy thằng nhiều chuyện mới chết sớm thôi !
Còn y là làm trước nói sau . Làm như thế cho nó chuẩn , chuẩn không cần phải chỉnh sửa lại .
Nếu thưa gởi đến , thì đành đi hầu vậy .Còn nếu có sai thì xin lỗi thế là thôi !
Đơn giản “Anh mạnh , anh có quyền !” .
Không nhẽ còn có người muốn cắn người đàn đẹp trai , khôi ngô tuấn tú như Nguyễn Nhất Đan nữa sao ?
Nguyễn Nhất Đan quay lại nói với Mộc Quế Anh rằng :
-Mộc tướng quân !
-Chúng ta làm những điều này là ở bên trong binh gia nói “Rung Cây Dọa Khỉ !”.
-Cho nên trẫm rất hi vọng Mộc tướng quân hãy nhẫn tâm thêm một điểm . Hãy xóa luôn Dương Du thành này đi !
-Trẫm không thích có cái tên này ở bên trông bản đồ đến !
Mộc Tướng Quân cuối đầu chấp tay nói :
-Xin Chúa Công hãy yên tâm với Mộc Quế Anh này !
-Xin Chúa Công vào liều nghĩ ngơi à !
-Chỉ cần cho Mộc Quế Anh một canh giờ thế là đủ để đốt sạch Dương Du thành này , một người cũng đừng mông trốn thoát trở ra đến .
Nguyễn Nhất Đan gật đầu , tiếp lời :
-Vậy trẫm vào liều nghĩ ngơi trước vậy . Nhưng Mộc tướng quân làm xong ở đây rồi , có quay lại liều của trẫm hay không ?
Mộc Quế Anh cuối đầu thỏ thẻ nói :
-Ở chiến trường như thế !?
-Còn có tâm đi ức hiếp người ta sao ?
– Được , nếu chúa công không chê chán Mộc Quế Anh . Thì Mộc Quế Anh sẽ chiều lấy người đến .