Cuối cùng đồ ăn cũng đã đưa lên hết , rồi từng tự đặt lên trên bàn ở tại căn phòng của y. Cũng vừa đúng lúc cho bốn cô nàng này về đến , đủ khiến cho Nguyễn Nhất Đan đau đầu nhức óc , thông qua sự tích về những chuyến đi mua sấm từ bộ tứ của bọn họ .
Mãi đến vài giờ đồng hồ ăn uống , thì Nguyễn Nhất Đan mới chính thức kết thúc cái buổi ăn đáng chết này . Cuối cùng y mới chuẩn bị thùng tắm ở căn phòng kế bên, mà bản thân y đã chuẩn bị từ trước .
Việc cuối cùng của Nguyễn Nhất Đan , chính là lên giường ngủ để kết thúc cho một ngày đầy mệt mỏi .
Với sự tĩnh queo của Nguyễn Nhất Đan , khiến cho Hoàng Tộc ở Kim Quốc có thêm một đêm rối loạn toàn tập . Một đêm nay , quả đúng là một đêm dài nhất mà bọn người hoàng tộc phải trải qua đến . Cuối cùng đến sáng hôm sau , Nguyễn Nhất Đan thức dậy , vừa bước xuống lầu liền nhìn thấy vô số rương vàng bạc và rất nhiều binh lính tu tập đến .
Một vị quan lớn , theo trang phục mà Nguyễn Nhất Đan có nhìn và đoán ra được đến. Vị quan lại đi tới hành lể nói :
-Tiểu nhân là quan tế tướng của Kim Quốc . Xin được ra mắt đại nhân ạ !
Nguyễn Nhất Đan chính khí rõ ràng , phát tay nói :
-Bần đạo là người tu hành , ẩn thế người . Không cần thiết tiểu tiết của Triều Đình kia , người có thể bình nói chuyện là được .
-Chỉ cần nói , trước mắt là những chuyện như thế nào ?
Tể tướng từ từ đứng lên , nhưng vẫn cuối người cho Nguyễn Nhất Đan một lể , nói :
-Hồi bẩm đại nhân , đây là số tiền mà đại nhân đã yêu cầu bồi thường đến . Tổng cộng là năm tỉ năm trăm triệu lượng vàng rồng đến ạ.
Nguyễn Nhất Đan lòng muốn nở hoa rồi , nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đến .Để thể hiện ra bộ mặt bất cần đời người , từ từ bước xuống để kiểm tra từng rương vàng . Cuối cùng Hệ Thống đã xác nhận đủ số lượng vàng , Nguyễn Nhất Đan khiêm tốn mà nhấn chủ xác nhận ra đến . Một hào quang chối lòa một thoáng rồi biến mất , cùng với năm tỉ năm trăm triệu lượng vàng đến. Khiến mọi người ở xung quanh phải giật mình , hết hồn , trợn mắt , má miệng đủ loại biểu cảm không thể tin vào mắt chính họ được . Nguyễn Nhất Đan thấy như thế , liền rất hài lòng và chấp tay sau đít , từ từ đi , vừa nói :
-Được rồi !
-Chuyện của ta và Kim quốc tới nay chấm dứt .
-Ngươi có thể về báo cáo rằng “Ta thật sự không hứng thú với quan trường và chính trị người . Càng không hứng thú với cái việc trò chơi chiến tranh của tất cả hoàng đề làm ra . Ta hôm nay sẽ rời đi khỏi Kim Quốc và từ này rất khó quay trở lại nửa rồi .”
Nguyễn Nhất Đan làm người không phải là loại quá keo kiệt người . Hắn lấy ra một bình rác rưởi đan dược Bổ Khí Đan ra , vì hắn giết quân kim mà có được . Vừa đua cho tể tướng ,vừa nói :
– Đây là Bổ Khí Đan , giúp tăng cường năm năm nội lực của phàm nhân của các ngươi . Với số đan dược này , các ngươi có thể đào tạo ra được thêm vài vị cao thủ . Hoặc tăng cường thực lực của bản thân ,để kéo dài tuổi thọ . Trên này không có thuốc trường sinh ,nhưng có thuốc kéo dài sức khỏe và tuổi thọ . Chính là cái thứ trước mắt của các người đó !
“Dạ ,vâng đại nhân !” Vị tể tướng cuối người từ từ lùi ra khỏi quán trọ đến , cùng với những quân binh và bách tính người . Vì ở trong quán trọ này , có nhân vật nguy hiểm và không phải thứ như bọn họ có thể đụng chạm tới được .
Nguyễn Nhất Đan vừa định đi lên trên lầu trên , thì nhìn thấy bốn cô nàng nhiều chuyện này đã có mặt . Nguyễn Nhất Đan vờ như cái gì cũng không hiểu , liền hỏi :
-Các người đã thấy ?
Cả bốn người đồng lòng , gật đầu . Hoàng Dung trả lời ;
-Tướng công, người giàu hơn cả Hoàng Đế rồi !
– Người đoán xem Dung Nhi có thấy không ?
Nguyễn Nhất Đan cười tươi như hoa , chỉ biết lắc đầu , nói :
-Kim Quốc đã đuổi khéo chúng ta rồi , còn không đi lấy xe ngựa rời đi thôi .
-Chúng ta đi tìm bầy rắn ở Tương Dương thành gần đó , vì nới đó phù hộp cho ta tu luyện môn Linh Xà pháp đấy .
Như thế nhóm năm người vui vẻ rời đi Kim Quốc, còn về Hoàn Nhang Khang cũng khó sống ở Kim Quốc là cái chắc . Vì thân phận của hắn là một đứa con hoan , thì không sớm cũng muộn sẽ bị truy sát mà thôi .
Danh vọng của vị đạo nhân có pháp danh là Cần Bị Đập ,như một thần tiên sống .Thế là được lang truyền ở khắp trốn giang hồ , từ Mông Cỗ đến Kim Quốc , cuối cùng là đi tới Tống Quốc .
Phải mất cả ba ngày trời , nhóm người của Nguyễn Nhất Đan mới có thể dừng lại ở gần trước Tương Dương thành . Chuẩn bị đi đến Huyền Xích Trọng Kiếm của Độc Cô Cầu Bại để lại , ngoài ra là linh xà ở trong cốc đó .
Trước mắt , Nguyễn Nhất Đan cũng phải nghĩ trưa một điểm . Với tài năng nấu nướng , có thêm phụ kiện của gia vị . Có thể khiêm tốn nói rằng ” Ông nội của Trần Minh” rồi , vì ở thời cổ lổ xỉ này là đéo có con mẹ gì để nêm nếp và tăng hương vị của món ăn . Nội thịt thỏ nướng mà có tiêu hột bàm nhuyễn để tăng mùi hương cho thịt thôi đã khó rồi , đùng nói gì những thứ khác như dầu hào , hay nước tương , nước mắm đi .
Phải chờ đợi cả giờ đồng hồ , thì chúng nữ xoay quanh làm thức ăn mãi mới xong .Nhóm người của Nguyễn Nhất Đan chuẩn bị ngồi chung để ăn trưa , thì một vị lão ăn mày không mời tự bò tới rồi .
Đúng là phiền thiệt mà !