Đại Đạo Của Phàm Nhân – Chap 3 : – Botruyen

Đại Đạo Của Phàm Nhân - Chap 3 :

Nguyễn Nhất Đan ngất đi không được bao lâu ,liền tỉnh lại lên đến .Còn đang mù mờ không biết gì đã xảy ra ,thì ở trước mắt của Nguyễn Nhất Đan lại có thêm một bản thông báo nhiệm vụ tân thủ ,rồi còn có thêm mốc thời gian phải buộc hoàn thành .Thời gian đã đi toi hơn cả nữa giờ đồng hồ và Nguyễn Nhất Đan cũng chỉ còn lại có một giờ ba mươi hai phút mà thôi.

*Nhiệm vụ Tân Thủ :

-Chủ nhân buộc phải thành lập ra một môn phái ,hay thế lực của riêng mình .Xin mời chủ nhân hãy chạy nhanh đi chờ chi ,rời khỏi Kinh Đô ở phạm vi bên ngoài 1000 mét trở lên.

Thưởng :Một phong sơn hữu tình ,10 đồng tiền vàng .

“Cái con mẹ nhà nó!” Nguyễn Nhất Đan chửi bới um xùm ,kèm theo với tâm trạng hốt hoảng .Nguyễn Nhất Đan lập tức phóng xuống giường ,rồi chạy đi nhanh nhất có thể để rời khỏi căn phòng và rồi hướng ở bên ngoài cửa phủ của nhà họ Nguyễn ,mà thí điên để chạy đi .Nguyễn Nhất Đan bực tức phát tiếc,vừa tính toán về đoạn đường phải chạy là hơn một cây số thì phải ra làm sao?

– Chết mẹ mày đi còn chi…A…a…a…a!

-Bốn trăm mét là phải mất đi vào khoảng độ trung bình tầm mười lăm phút và cũng đủ cho một thằng như tao phải thở ra khí rồi.Giờ thì phải chạy hẳn luôn hơn cả hai cây số,thì phải mất ít nhất là ba giờ đồng hồ mới phải.

-Giết người…cái con mẹ nó rồi…a…a..a.!

Nguyễn Nhất Đan bỏ chạy ở bên trong sợ hãi ,đầy vẻ mặt hốt hoảng .Đủ làm cho những bọn con cháu và nô tài ở bên trong phủ đệ ,cũng phải giật mình theo kèm vẻ mặt khó hiểu .Trong khi đó ,Nguyễn Nhất Đan cũng không có thời gian để đi nhìn xem những bộ mặt đầy rác rưỡi của bọn họ ra làm sao ,trước mắt của Nguyễn Nhất Đan bây giờ là phải “Vắt vò lên cổ” để chạy nhanh nhất có thể .Vì có trời mà biết được ở bên trong Kinh Đô con đường sẽ dài được khoảng bao nhiêu ,rồi ra ngoài Kinh Đô còn phải chạy thêm một ngàn mét nữa .Nguyễn Nhất Đan vừa hô hoán ,vừa cầu trời và khấn phật ,loạn thất bác tao cả ra:

– Vô…vô…vô…Nước Sôi…tránh ra mấy má ,mấy thím ơi!

-Cầu trời à…!cho con chạy đến đó kịp lúc à!

– Ông trời ơi…Tao hận ông trời ,hận cha mẹ của tao lắm rồi!

-Vì sao trước khi sinh ra tao lại không cho thêm vài cái cập chân nhĩ ?

-Cứu con với…a…a…a.a.!

-Tránh ra ,xe lửa đang chạy…tránh xa ra…tránh xa ra .

Nguyễn Nhất Đan một đường thẳng hướng rời Kinh Đô ,với trong thế “vắt vò lên cổ”chạy bất chấp chúng sinh có tồn tại hay không ,ở bên trong cơn hốt hoảng .Nhưng đã vô tình làm ra cho bản thân của Nguyễn Nhất Đan lại thêm nỗi tiếng ,theo một chiều hướng ngược lại ,với cái câu “Một phút chơi ngu ,trở thành người nỗi tiếng!”.

Chạy ra khỏi Phủ Nguyễn được một lúc ,thì một người hầu cần của Nguyễn Trí Khôn cũng đã phi ngựa theo phía sau .Ông ta là Nguyễn Trình Cẩu ,cũng là một người bạn thân chí cốt của phụ thân Nguyễn Nhất Đan .Cho nên đã được Nguyễn Trí Khôn rộng lượng ban tên họ Nguyễn và có tên chính thức là Nguyễn Trình Cẩu như ngày nay.

Nguyễn Trình Cẩu cũng như bao người mang họ Nguyễn khác ,cũng không ưa gì đến đại công tử phế vật này .Nhưng vì là người thân cận của gia chủ Nguyễn Trí Khôn ,cho nên ông ta cũng không thấy phiền hà gì đến Nguyễn Nhất Đan trước đây .Ngoài ra ,Nguyễn Trình Cẩu còn nhiều lần đứng ra cứu nguy cho vị thiếu chủ phế vật ,trước sự chỉ trích của nhà họ Nguyễn và hứng hết mọi lời chỉ trích của thiên hạ ,chỉ để bảo vệ thiếu chủ của nhà họ Nguyễn này ,tốt nhất có thể.

Nguyễn Trình Cẩu cỡi ngựa song song với vị phế vật thiếu chủ này ,rồi hô:

– Thiếu chủ ,người muốn làm gì?

-Nói cho nô tài biết ,xem có thể giúp được thiếu chủ gì không?

Nguyễn Nhất Đan nghe đến thế ,mắt đảo tròn rồi hô:

– Ta vừa mới bái sư vị Nguyên Thủy Thiên Tôn làm sư phụ ở trong mộng .Rồi sư phụ của ta đưa ra cho ta một nhiệm vụ là chạy ra khỏi thành Kinh Đô ở bên ngoài hơn một ngàn mét và tìm một nơi tốt để lập phong sơn giùm cho sư phụ Nguyễn Thủy Thiên Tôn.

Nguyễn Trình Cẩu nghe về cái tên Nguyên Thủy Thiên Tôn,thì trong đầu suy nghĩ chốc lác .Nhưng Nguyễn Nhất Đan không có thời gian để tán gẫu ,vì cái tên Nguyên Thủy Thiên Tôn là ở bên trong Phong Thần Diễn Nghĩa mà .Cho nên ,cái tên Nguyễn Trình Cẩu này mà biết cũng là một điều kỳ tích à.

Nguyễn Nhất Đan nhìn thấy cái mặt gáo đã của cái tên Nguyễn Trình Cẩu liền hét lớn:

– Trình Cẩu thúc thúc ,có muốn chở ta đi hay không?

– Nói ta còn biết để chạy đi cho nhanh .Vì nhiệm vụ của sự phu ta đưa ra là có thời gian giới hạn và hết thời gian thì sẽ bị gặp đại họa lâm đầu à?

Nguyễn Trình Cẩu cũng rất nhanh giật mình trở lại ,nói:

– Thiếu chủ ,xin mời người lên ngựa.

-Để nô tài sẽ đích thân đưa người đi ra bên ngoài Kinh Đô nhanh nhất có thể ,để hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ người giao phó cho.

Nguyễn Nhất Đan không suy nghĩ được nhiều ,liền phóng lên phía trước người của Nguyễn Trình Cẩu .Rồi rất nhanh Nguyễn Trình Cẩu và Nguyễn Nhất Đan một đường phi ngựa ra khỏi Kinh Đô ,hướng theo phía Tây Kinh Đô thành mà phi ngựa đi.

Vì đã nằm ở bên ngoài dự kiến của Nguyễn Nhất Đan .Nguyễn Nhất Đan vì có sự xuất hiện đầy bất ngờ của Nguyễn Trình Cẩu ,còn được Nguyễn Trình Cẩu giúp đỡ cho ,cho nên Nguyễn Nhất Đan chỉ mất thêm khoảng hai mươi tám phút liền có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.