Nguyễn Nhất Đan nhìn ra được , cuộc chiến của cô gái ở trên võ đài đã sắp kết thúc rồi .Bản thân y còn nghỉ rằng mình đã sai , hay ít nhất là không phải ngày hôm nay. Vì tới giờ này vẫn còn chưa có thấy sự xuất hiện của hai nhóm người nhân vật chính là Dương Khang và Quách Tĩnh ở đâu cả .
“Khoang đã !”Bất thình lình một tiếng hô vang từ bên ngoài đám đông .Rồi đoàn binh lính đi ra đến hơn hai mươi người ,làm nghi điểm dàng hàng hai và tách đi nhóm người đang xem võ đài chiêu thân ra hai bên đến . Lúc này Nguyễn Nhất Đan thầm gật đầu , chứng tỏ y đã không sai rồi . Tiểu hoàng gia , Hoàn Nhang Khang đã bắt đầu xuất hiện rồi cơ đấy .
Nguyễn Nhất Đan cố gắng nhìn xung quanh đám người ở bên dưới võ đài chiêu thân này , nhìn xem có anh chàng ngốc tử Quách Tĩnh kia không?
Đúng như y đoán ,một thanh niêm vạm vỡ thân hình đồ sộ , rồi còn kèm theo một bộ trang y lớp da thú nữa chứ . Tuyệt không thể sai được , hắn chính là Quách Tĩnh chứ không ai khác nửa rồi .
Đây chính là điểm Nguyễn Nhất Đan cần đến , y nở nụ cười hạnh phúc ra đến và thầm nói :
– Như thế thì Huyết Mãng Bảo Xà cũng nên xuất hiện ở bên trong phủ Vương gia rồi . Chỉ cần nghỉ đến đây thôi , lòng ta thật bi thương và hạnh phúc đối với công sức mà người bạn thân chí cốt Lương Tử Ông bỏ ra hơn hai mươi năm để chăm sóc bảo xà cho bản thân mình .
Lúc này , Hoàn Nhang Khang bước lên trên võ đài ,kèm theo một nụ cười nham nhở ra đến , nói :
– Cô nương này là người tỉ võ chiêu thân sao?
Dương Thiết Tâm thấy tình hình trở nên phức tạp ,nên đứng lên nói :
-Tại hạ họ Mục , tên Dịch ở phương đông này để tìm một vị bạn hữu và một vị con trai .Tiểu nữ đã đến tuổi cập kê ,còn chưa lập gia thất ,có mong ước được gã cho một vị hão hán có võ công cao cường người .Vì vậy mới tới đây thành lập võ đài tỉ võ chiêu thân này đây .
-Phàm là những thanh niên trên dưới hai mươi tuổi , chưa thành gia thất .Nếu thắng được tiểu nữ của tại hạ , thì tại hạ sẽ gã cho .
Nguyễn Nhất Đan lắc đầu , cười trừ mà thôi . Vì y biết trước kết quả rồi , nhưng lại không hứng thú để chen chân vào đến . Không có lý do gì , ngoài việc Huyết Mãng Bảo Xà cần phải đoạt đến cả .Cho nên , việc trước mắt Nguyễn Nhất Đan còn muốn bọn họ hãy náo động càng lớn , càng tốt mới đúng chuẩn .
Cuối cùng Hoàn Nhang Khang cũng giành được chiến thắng , nhưng vô cùng vất vã .Có lẻ là do bị ảnh hưởng tới cái việc Nguyễn Nhất Đan đã xuất hiện ở vị diện này chăng .Cho nên , vô tình dẫn đến cái việc Cửu Âm Chân Kinh không có rơi vào trong tay của Đông Tà – Hoàng Dược Sư .
Làm cho vỡ kịch đã thay đổi đi ít nhiều thì phải ?
Nhưng Nguyễn Nhất Đan biết một việc là Hoàn Nhang Khang đã vô cùng giận dữ , không vui đến . Ở trong đôi mắt của hắn ta đã xuất hiện sát ý rất nặng rồi, có thể là muốn giết cha con Mục Niệm Từ rồi .
Nguyễn Nhất Đan múa qua lại cây phất trần , thầm suy tư , thì thầm :
-Có lẻ là do ta , mà dẫn tới cái chết của hai người vô tội . Đúng là không quá hây thì phải ?
-Có nên hay không ra tay giúp đỡ đến cha con hai người này không ?
– Đúng là phiền phức à !
Hoàn Nhang Khang cầm lấy chiếc hài , cẩm nhận được hương thơm thích thú và bỏ chiếc hài vào bên trong người . Sau đó Hoàn Nhang Khang xoay người rời đi , không nói thêm cái gì nữa .
Dương Thiết Tâm thấy không ổn , liền chấp tay nói :
-Công tử , người đã chiến thắng !
-Xin người hãy báo tín danh cho ạ!
Hoàn Nhang Khang thờ ở nói :
– Không cần thiết nửa .
Dương Thiết Tâm lại chỉ về phía căn nhà trọ ở xa xa phía trước nói :
– Chúng tôi đang ở Khách Tiền Cao Giai – Phía Tây . Xin hãy tới đó , chúng ta sẽ bàn chuyện !
Hoàn Nhang Khang quay đầu , nở nụ cười khinh miệt nói:
– Nói cái gì nữa ? Ta phải đi về nhà rồi !
Dương Thiết Tâm phẩn nộ hét lớn :
-Ta cả đời sống giữ trữ tín , nhưng ngươi có thể nào xem chuyện tỉ võ chiêu thân này là trò đùa được sao ?
Hoàn Nhang Khang lên tiếng giải thích :
-Ta đến Tỉ võ là chỉ cho vui mà thôi !
-Còn hôn sự ,thì quả thật ta không hứng thú đến .
Thật là thê thảm , khi cái tên ngu Hoàn Nhang Khang này đã trêu chọc vào một lão đầu quân nhân rồi .Theo đôi mắt nhà nghề của bản thân Nguyễn Nhất Đan , nói về vấn đề như thế này là “Bị đánh tới mức ba má nhìn cũng không ra! ” hay “Lên bờ xuống ruộng một lần !” .
Thấy được tình hình này ,Nguyễn Nhất Đan vui vẻ mà rời đi . Vì y biết được một vấn đề là “Con ông cháu cha ” nó khác như thế nào đến . Thế nào cũng có người đi tới bảo vệ cái tên rác rưởi tiểu vương gia này thôi . Cũng nhờ như thế , bên trong Vương Phủ sẽ không còn cao thủ trấn giữ và rất thích hợp cho người tốt như Nguyễn Nhất Đan đi vào , xin một Huyết Mãng Bảo Xạ vậy .
Chỉ chờ có bao nhiêu đó thôi !
Với cái trịnh độ cầu bại của Nguyễn Nhất Đan, thì việc đi đến Triệu Vương Phủ là một chuyện rất dể dàng .Y đứng một nơi cao cao , trên một ngọn cây và nhìn khắp nơi của Vương Phủ . Nguyễn Nhất Đan muốn tìm một nơi cất chứa dược phòng , nơi có Huyết Mãng Bảo xà được nuôi nhốt . Phải mất một ít thời gian , cuối cùng y cũng tìm ra được căn phòng có tên “dược thiện các” .
Nhanh nhất ,hiểu quả nhất . Nguyễn Nhất Đan lướt đi vào bên trong Dược Thiện Các và chụp nhanh cái lồng rắn ,rồi đưa vào không gian trang bị bên trong .
Cuối cùng liền xoay người biến mất tâm hơi .