Sau đêm hôm đó , Nguyễn Nhất Đan phải bỏ thêm bảy ngày đường phi mã mới hoàn toàn giáo hóa cho Anh Cô ,thấm nhuần về đạo giáo ta .Song song đó Nguyễn Nhất Đan cùng Anh Cô cũng đi tới được ngọn núi Trung Nam Sơn, ở bên dưới núi .Mục tiêu được vạch ra rất rõ ràng từ Nguyễn Nhất Đan “Lợi dụng người đang nguy , ta vào ẩm bổng đi”, lý do cô gái Phùng Lâm này rất lì đòn và càng là một hoạn thư đến mức độ không cần luôn tính mạng đến . Đúng là làm người sầu đau , khi nhớ đến cặp đôi uyên ương Phùng Lâm và Vương Trùng Vương này mà .
Khi thân là cặp đôi cao thủ đứng đầu ở võ lâm Trung Nguyên , lại cùng nhau chơi trò thử bị thương mà không chửa thì xem ai sống dai hơn nào?
Như thế thì đéo nào mà chịu được cơ chứ?
Cái kết , mới có sự xuất hiện của Quách Tĩnh và Hoàng Dung hai người .
Nếu cả hai Phùng Lâm và Vương Trùng Dương mà không chết thì công việc chống Kim quốc đâu có phần của hai người Quách Tĩnh và Hoàng Dung cơ chứ ?
Nguyễn Nhất Đan ngao ngán , mà phải nghỉ đến cái việc ta phải làm sao để cho Phùng Lâm còn sống và Vương Trùng Dương phải tức đến nổ phổi mà chết đi đây?
Vì chỉ cần Vương Trùng Dương chết đi , Trung Nguyên này sẽ bớt đi một người đi tranh giành công danh lợi lộc với con người tốt như Nguyễn Nhất Đan vậy . Qua đó Nguyễn Nhất Đan mới có thể dể dàng đi lấy danh vọng và hoàn thành luôn cái nhiệm vụ từ hệ thống giao cho y.
Khổ quá mà!
Có ai hiểu được một người tốt như Nguyễn Nhất Đan vào lúc này đâu chứ?
Tính như thế nào đi chi nữa , Nguyễn Nhất Đan vẫn phải đi vào cái con đường hi sinh đời trai để cứu rồi chúng sinh ở trong thiên hạ này .
Anh Cô bước lại Nguyễn Nhất Đan , lên tiếng hỏi :
– Chủ nhân ,người suy nghỉ về việc gì thế ?
Nguyễn Nhất Đan uy nghi , trả lời :
– Ta đang suy nghỉ về tính mạng của bách tính ở trong thiên hạ .
Anh Cô nghe đến sự cao cả của Nguyễn Nhất Đan , đã làm cho nàng tăng thêm vài phần kính trọng đối với ngài ấy . Anh Cô lại hỏi:
-Chủ nhân,người biết chiến tránh lại sắp nổ ra hay sao ?
Nguyễn Nhất Đan cười đáp :
-Tham vọng của con người làm sao chịu dừng lại được cơ chứ?
-Đó là lý do cho một cuộc chiến lớn của Kim Quốc , Mông Cổ , Trung Nguyên của ba phe người liên miên không dừng lại được .
Anh Cô nhìn lên trời rồi , tự nói :
-Thời kỳ nào cũng như thế?
-Vì muốn có được bá quyền , Hoàng Đế nào cũng muốn khơi màu chiến tranh cả !
Nguyễn Nhất Đan nhìn Anh Cô rồi cười nói :
– Bá quyền có được rồi thì sao?
– Con người sống được bao nhiêu năm chứ?
Nguyễn Nhất Đan ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh , thở dài mà nói tiếp:
-Như ta không phải tốt hơn sao?
– Tìm một con đường trường thọ , thông qua việc bản thân không ngừng tu luyện và đột phá ra đến .
-Chỉ cần ta có cảnh giới càng cao , đồng nghĩa ta có một tuổi thọ dài nhất định . Còn là một người có được tự do , tiêu diêu khoái lạc thật sự ra đến .
Anh Cô hiếu kỳ hỏi :
– Con người như chúng ta ,đi tu luyện rồi sẽ được sống bao nhiêu năm ?
Nguyễn Nhất Đan cười tiếu dung nói :
– Tùy vào bản thân của mỗi người , người có thực lực càng cao tự có thọ mạng càng lớn . Như người có thực lực Hóa Kỳ Cảnh , thì điều có khả năng sống qua một trăm năm tuổi thọ vậy .
-Cho nên ta đưa Anh Cô đi tới đây để bế quan tu luyện ra đến . Cái nơi Trung Nam Sơn đỉnh núi này , quanh năm điều có dòng khí lạnh đầy khắc nghiệt , nó rất thích hợp để tu luyện “Tụ Nạp Khí ” . Lấy chân khí của bản thân để chống chội lại cái giá lạnh của tự nhiên , rồi từ từ đột phá ra khỏi cái rong xiềng của cơ thể bản thân phàm nhân , rồi bước lên một con đường tu tiên chính thức .
Cứ như thế , rất nhanh Nguyễn Nhất Đan cùng Anh Cô đi lên trên đỉnh núi Trung Nam Sơn theo một hướng khác ,không hề đi qua Toàn Chân Giáo môn phái nhân . Để tránh mọi phiền phức không đáng có , rồi cả hai người đã dựng tạm bợ một túp liều tranh , rồi để chơi cái trò “Một Cái Nhà Tranh , Hai Quả Tim Vàng!” loại hình .
Để tranh thủ thời gian , cùng khoảng cách của Vương Trung Dương trở về đến Trung Nam Sơn , để gặp lại người tình nhân Phùng Lâm .Nguyễn Nhất Đan vừa chỉ dẫn cho Anh Cô bế quan ngồi thiền tu luyện , còn để lại ít nhiều loại thức ăn cho nàng . Bản thân y phải đi xuống Hoạt Tử Nhân Mộ , để làm cái trò có tên là “Tranh Thủ Nhà Bạn Có Cháy , Tôi Vào Xin Một Ít ” vậy .
Với tài trí đầy khiêm tốn của Nguyễn Nhất Đan ,rất nhanh y đã vào bên trong cửa hàng của hệ thống và mua ngay cho bản thân y ba món hàng gồm một cái mặt nạ của Vương Trùng Dương , một cái hình nộm ngụy trang của Phùng Lâm , một cái bức thư viết tay của Phụng Lâm trước khi qua đời . Thu xếp xong hoàn tất , Nguyễn Nhất Đan thay ngay vào một đạo bào trưởng môn nhân của Toàn Chân Giáo , cùng với chiếc mặt nạ Vương Trùng Dương . Rồi thẳng đường tiến tới Hoạt Tử Nhân Mộ bên trong , theo một con đường lộ tuyến của một chính nhân quân tử người cần phải có .Theo bên bờ hồ phía sau , Nguyễn Nhất Đan nhảy vào hồ và lặng thật sâu để tìm cửa vào ở bên trong cổ mộ , theo hướng quyển tiểu thuyết mà Nguyễn Nhất Đan được đọc qua đến .
Con đường mà Vương Trùng Dương thường xuyên ra vào để thăm hỏi Phùng Lâm , sau khi nàng qua đời đến .
Vì lý do “Cái gì cũng biết ,chỉ biết điều là không” của Nguyễn Nhất Đan , rất nhanh y đã bò vào được bên trong ngôi cổ mộ . Theo một đường duy nhất thông đạo , rất dể dàng đi vào thẳng bên trong . Với bộ dạng Vương Trung Dương nhân , kèm theo với nhân phẩm thánh thiện của Nguyễn Nhất Đan là đánh chết cũng không bao giờ lộ diện ra đến . Thì tỉ lệ thành công ,trong cái việc đi cắn trộm và bắt sống Phùng Lâm – Lâm Triều Anh ,đối với Nguyễn Nhất Đan mà nói là chuyện nhỏ bỏ túi mà thôi .
Nguyễn Nhất Đan từ từ nhẹ nhàng chân tay , mở cái mộ đá ra vừa đủ để nhìn vào bên trong xem xem , còn có ai hiện diện hay không ?
Sau khi quan sát kỹ lưỡng tình hình , kết luận là không có một ai ở trong đây cả .Nguyễn Nhất Đan rón ra rón rén , bước từng bước đi nhẹ nhàng đầy khiêm tốn để tránh đi mọi tiếng động , gây ra phiền hà cho những người xung quanh . Lặng lội một hồi , Nguyễn Nhất Đan đã đi tới một cánh cửa đá và có tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ ở bên trong đang nói như :
– Tiểu thư , xin người hãy ăn chút gì đi. Hay uống thuốc để điều dưỡng thương tích của người vậy .
Nghe như thế , Nguyễn Nhất Đan nở một nụ cười hiền hậu ra đến và thầm nhũ với bản thân rằng :” Tới rồi , tới rồi !”
– Giờ ăn đến rồi , là giờ ăn tới rồi !
Nguyễn Nhất Đan lấy ra ba thanh nhang mê hồn , mà lúc trước chưa sài hết . Y lại đốt nó lên và ném vào bên trong phòng đá ở bên trong , để cho hai người phụ nữ bên trong được cái quyền thưởng thức mê hôn hương .Một đặc sản của thế giới hiện tại , mà Nguyễn Nhất Đan đang sinh sống ,họ sản xuất mê hồn hương này có hiệu quả tốt đến đâu.
Sau đó , Nguyễn Nhất Đan nghe đến vị tiểu thư kia bảo :
– Được rồi , ngươi hãy để ta một mình đi .
-(Ho khan sặc sụa ) Ngươi hãy ra ngoài được rồi .
Nguyễn Nhất Đan giật mình , quay lưng bỏ chạy vào một góc tối tâm để ẩn náo . Khi người phụ nữ trẻ tuổi từ bên trong phòng bước ra liền lập tức ngất luôn ở trên mặt đất , ở bên ngoài căn phòng . Nguyễn Nhất Đan nhìn thấy như vậy , cũng không vội đi đến xem xét tình hình như thế nào , vì ba cây nhang mê hương của y vẫn còn đang cháy và cần một ít thời gian qua đi mới tốt đến .
Phải đợi gần nữa giờ trôi qua , Nguyễn Nhất Đan nằm dài ở trên mặt đất và bò lại như một con động vật bò sát . Từ từ đến bên cạnh thiếu nữ đang nằm ở trên mặt đất ,rồi bất thông tin từ hệ thông lên để xem nàng là người nào .
“Đinh”
– Tên: Quyên Nhi .
-Thực lực : Minh Kỳ Cảnh tầng 5.
-Công việc : Tì nữ riêng của Phùng Lâm .
-Nhan Sắc : C (bình thường )
-Nhận xét :Phế vật loại hình .
Nguyễn Nhất Đan nhìn thấy thông tin cơ bản của cô gái này , liền khó quá bỏ qua .Đành tiếp tục bò vào bên trong căn phòng , Nguyễn Nhất Đan lúc này mới nhìn thấy được bên trong căn phòng này vô cùng phức tạp à . Kính mích , không có một lỗ thông không khí và mọi thứ đều làm bằng đá tảng đến , như bàn ghế đá , giường đá là hết . Nguyễn Nhất Đan vô tình nhớ tới một vấn đề tế nhị là y đang làm diễn viên ở trong vai Vương Trùng Dương mà .
Vậy tại sao phải bò như con gián thế này nhĩ ?
Nguyễn Nhất Đan lấp tức đứng lên , đầy oai vệ và đi tới bên giường . Nơi mà một vị tiểu thư đang nằm nghỉ ngơi với bộ đồ cổ trang có màu trắng lọng lẩy ra và y đi đến nơi liền phát hiện ra một sự thật vô cùng đắng lòng .
“Đinh”
– Tên: Phùng Lâm -Lầm Triều Anh ( Tự Phong).
-Thực lực : Hóa Kỳ Cảnh tầng 9.
Tâm Pháp :Ngọc Nữ Tâm Kinh tầng 9 (đã max) , Tiên Thiên Công (sơ lược).
Võ Công : Ngọc Nữ Kiếm Pháp , Toàn Chân Kiếm Pháp , Nhuyễn Nhu Âm Hàn Chưởng Lý , Mĩ nữ quyền pháp ….
-Công việc : Sống là để yêu Vương Trùng Dương
-Nhan Sắc : SS (bình thường )
-Tài nghệ : Cầm ,Kỳ ,Thư ,Họa ,Múa Lụa ….
-Nhận xét : Phiên bản lỗi của tác giả Kim Dung về việc trọng nam khinh nữ ra đến .
Nguyễn Nhất Đan thầm bật thốt nhẹ lên đến :
– Ăn gì tao cúng ?
-Cái gì cũng giỏi , chỉ là dại trai hơi bị lỗi rồi .
Nguyễn Nhất Đan lắc đầu tắc lưỡi phải thầm than cho một tuyệt thế mĩ nữ như thế , nhưng lại giao cho Vương Trùng Dương trên tay , thú thật là uổng phí của giời à . Nguyễn Nhất Đan đành chịu thiệt thòi , đưa tay điều chỉnh đi vào bên trong hệ thống cửa hàng . Rồi tùy chỉnh vào ô mua một thẻ nô lệ ra đến , với giá cả phải chăng chỉ năm trăm vàng một cái thôi .
Sau đó , y để thẻ nô lệ ở trên người Phùng Lâm , để hoàn thiện cái giai đoạn cuối cùng mà y đã đề ra trước khi bước vào hoạt tử nhân mộ nơi đây .
“Đinh”
-Chúc mừng chủ nhân đã thành công thu nhận Phùng Lầm làm một người nô lệ mới của mình . Thưởng 19500 điểm kinh nghiệm , 5000 tiền vàng , Vân Hoa Bổ Khí Đan 1 lộ /10 viên .
-Chúc mừng chủ nhân đột phá …
-Chúc mừng chủ nhân đột phá …
-Chúc mừng chủ nhân đột phá lên Minh Kỳ Cảnh tâng 10 thành công . Xin hãy cảm ngộ và đột phá Hóa Kỳ cảnh , vì chủ nhân người đã đầy cấp Minh Kỳ cảnh cấp thực lực .
Nguyễn Nhất Đan lau đi mồ hôi trên trán , nói :
– Đúng là đại bổ à !
– Như vậy cũng đột phá lên Hóa Kỳ cảnh rồi . Đúng là trùm cuối của game thì nó khác hẳn à ?
-Không thể dùng lý lẻ thường tình để đo đếm được .
Nguyễn Nhất Đan nhìn lại Phùng Lâm , không thể tự chủ mà rớt nước dảy ra đến . Với lòng yêu người , yêu tài của chúng sinh đối với Nguyễn Nhất Đan biểu hiện như thế là chí phải rồi , không cần bàn tới tiếp nữa . Nguyễn Nhất Đan liền sợ bị người của Cổ Mộ phát hiện ra đến, lập tức ẩm lấy Phùng Lâm và công chân bỏ trốn theo hướng lúc đầu y vào được đây đến . Trước khi đóng cửa cái mộ phần , Nguyễn Nhất Đan không quên cái việc để cái hình nộm được làm giống như thật , vào bên trong mộ phần và một lá thư di ngôn của Phùng Lâm đã được Nguyễn Nhất Đan đích thân bài bố ra .
Rồi công việc cuối cùng là ở bên dưới hầm nhỏ này , cái gì tới rồi sẽ tới … với câu “Lửa gần rôm lâu ngày cũng bén !” Hay ” Nam Nữ Chung Giường ,Không Làm Thì Phí !” , hoặc “Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng!”.
(Tùy vào mỗi người đọc có suy nghỉ hay tưởng tượng về nó như thế nào , thì tùy nhá ! ) => Quá trù tượng rồi !