Nguyễn Nhất Đan tiến bước đến bên người của Anh Cô , rút ra tấm thẻ nô lệ ra và thực hiện ký khế ước lên đến .
“Đinh”
-Chúc mừng chủ nhân đã thành công cướp đoạt số mạng của Anh Cô , làm thay đổi thành công diễn biến của vị diện “Võ Lâm Ngũ Bá” . Thưởng 240 điểm kinh nghiệm , 300 tiền vàng , hai viên bổ khí đan .
-Chúc mừng chủ nhân đã thành công đột phá thành lên Minh Kỳ Cảnh tầng ba .
*Thông tin cơ sở Anh Cô*
Tuổi : 21
Thực lực : Minh Kỳ cảnh tầng 8 (viên mãn)
Nhan sắc : S+
Tình trạng : Còn Zin Nguyên Một Con .
Thể Chất : Tinh Âm thể chất .
Nhận xét : Hồn nhiên vô số tội .
Nguyễn Nhất Đan lắc đầu , nhìn thông tin hệ thống đưa ra . Y chỉ có thể khiêm tốn mà thầm nhủ rằng “Biến Thái” , nhưng vẫn không sao cả với Nguyễn Nhất Đan này , dù sao có còn hơn không vậy . Nguyễn Nhất Đan lấy ra thêm một viên Bổ Khí Đan đưa vào miệng Anh Cô , để cho nàng đột phá lên Minh Kỳ Cảnh tầng chín mới được .
Nếu không , sau khi nàng tỉnh lại ,thì đéo có đường nào giải thích đến à!
Nguyễn Nhất Đan sau khi đưa bổ khí đan vào miệng của Anh Cô rồi , từ từ đưa nước bọt của bản thân đi vào bên trong miệng của Anh Cô , theo định hướng kiểu hôn sâu một cảm giác vậy . Vì phương trăm sống là “Tiếc Kiệm Khi Cần Thiết Đến !” , đó là một lý do chuẩn để đỡ hao tốn nước uống khi đem theo .Y thấy hiệu quả của bổ khí đan khá tốt ,thông qua cái việc Anh Cô đã đột phá Minh Kỳ cảnh tầng chín ra đến , liền hài lòng gật đầu khen ngợi :
– Đúng là đồ của hệ thống đưa ra , có phẩm chất tinh phẩm liền thấy khác hẳn .
Cuối cùng Nguyễn Nhất Đan cũng phát hiện ra một bí mật động trời rằng ở cái địa phương y đang đứng chính là một mảnh hoang vu “Đồng Không Mông Hoạnh” mà . Thế thì làm cái đéo nào mà rời đi khỏi nơi này , trong khi Anh Cô còn đang hôn mê sâu đây này .
Vô vọng , buồn bã vì bản chất ham mê gái đẹp của bản thân . Vô tình đã làm cho Nguyễn Nhất Đan phải rơi vào bên trong tình hình ‘Tiến Thoái Lưỡng Nan Cầu!’ rồi .Trong lúc ưu sầu ,Nguyễn Nhất Đan đã nhớ đến bản thân y có hệ thống mở ra đến một cửa hàng buôn bán ,mà y chưa từng xem xét qua .
Đúng như Nguyễn Nhất Đan đã dự đoán , quả thật ở bên trong hệ thống cửa hàng , quả thật có bán rất nhiều loại cơ bản như trang phục và thú cưỡi , cùng nhiều loại vật dụng khác . Tuy không có những món đồ giá trị cao , hay quý giá gì ,nhưng vẫn là rất hữu ít ở trước mắt y vào lúc này .Nguyễn Nhất Đan liền lập tức bỏ ra một trăm đồng tiền vàng để hối đối ra một con “Xích Thố Mã” ,rồi sau đó cùng Anh Cô cưỡi lên cùng một con ngựa . Cưỡi ngựa thú thật là rất có hàm súc và khoái cảm rất cao , khi Anh Cô nằm nhoài vào trong lòng của Nguyễn Nhất Đan mà ngủ thiếp đi , để có một không gian rộng lớn và đủ để cho y va chạm này nọ , cùng với sờ mó những thứ rất đáng để thưởng thức ra tới .
Chẳng mấy chóc ,Anh Cô đã không giữ vững được lập trường chưởng khống cái cơ thể của bản thân .Chỉ qua một tí thời gian cưỡi ngựa thôi ,Anh Cô cô nương cả người đã ấm dần lên , cơ thể đổ mồ hôi nhiều hơn ,cùng với đủng quần của nàng đã nhầy nhụa cả ra hết rồi . Sự phấn khích không hề nhẹ , đã dẫn dụ ra đến tâm hồn ngây thơ của Nguyễn Nhất Đan háo hức muốn thiếu điều đẩy ngã Anh Cô tại trên con ngựa “Hồng Trung Liệt Mã” này ngay và luôn .
Vì Nguyễn Nhất Đan là một đạo sĩ rất có tâm với nghề ,thì làm sao có cái việc đi làm những chuyện bậy bạ đến như thế .Càng là một cô gái yếu đuối đang ở bên trong tình trạng hôn mê sâu như thế này được .Điều này tuyệt đối y không muốn làm ra đến ,rồi Nguyễn Nhất Đan quyết định xoay người Anh Cô về hướng của chính mình , hai mặt nhìn nhau thiếu điều trào máu họng đến nơi rồi vậy . Nguyễn Nhất Đan phải thầm than rằng :
– Đứa nào biết đẻ con đến thế chứ nhỉ ?
– Nội nhìn thôi , liền muốn cưỡng gian đến nơi rồi vậy!
Dưới nhan sắc của Anh Cô khá là tốt , đã đẩy đến bản thân Nguyễn Nhất Đan phải suy tư cho đến đấu tranh tâm lý vô cùng khóc liệt .Cuối cùng Nguyễn Nhất Đan lương tâm trong sáng đã đẩy lùi ra được một vùng bóng tối xấu xa đi ra khỏi trong đầu mình . Và quyết định đầy sáng suốt rằng Nguyễn Nhất Đan sẽ đỡ cái mông của Anh Cô lên , rồi dời đến khúc đầu của cái yên ngựa và mới cảm nhận sự mới mẽ với biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của nàng .
Một ý tưởng vô cùng tuyệt vời này của Nguyễn Nhất Đan vô tình đã trợ giúp cho Anh Cô cô nương giữ vững lại tấm thân trong sạch của mình , càng còn để y nguyên cái tấm thâm Tinh Âm thể chất quý giá này .Thế là đoạn đường dài vằn vặt giữa hai người Anh Cô và Nguyễn Nhất Đan đã giảm bớt đi sự buồn tẻ , tẻ nhạt đi rất nhiều .Nhờ có giọng hát thành thoát của Anh Cô đã đánh tan đi sự yên ắng của cả một vùng trời bao la như thế , ngoài ra đã vô tình trợ giúp cho bản thân y càng ngày càng được thỏa mãn , sung sướng , phấn chấn cho một đoạn đường dài đầy mệt nhọc ở trên lưng ngựa .
Đường đi kéo dài khoảng thêm ba canh giờ ,đủ khiến cho cái bờ mông quý giá của Nguyễn Nhất Đan xuất hiện một cảm giác tê rần vì mệt mỏi . Cũng may mắn thay cho cả hai người Anh Cô và Nguyễn Nhất Đan ,vì họ cuối cùng đã đến được một thôn xóm nhỏ trước khi màn đêm buôn xuống đến .Sau khi bước xuống ngựa tuần tra quanh khu xóm ,Nguyễn Nhất Đan mới nhận ra nơi này không hề có người ở và đã được bỏ hoang từ rất lâu rồi . Nhưng vì trời đã dần về đêm, Nguyễn Nhất Đan cũng không còn sự lựa chọn này khác , đành ôm lấy Anh Cô mà bước vào đại một căn nhà tranh ở tạm bợ một đêm vậy .
Nguyễn Nhất Đan biết thời gian Anh Cô hôn mê cũng khá dài , đúng lúc phải làm một bộ mặt đạo sĩ có đạo tâm đến .Cho nên y chỉ để Anh Cô nằm ở trên giường và loại bỏ đi hết mùi tanh hôi ở trên cơ thể của nàng càng nhiều càng tốt và cuối cùng là y phải nấu một nồi canh thịt đơn giản cho một bửa ăn khuya đi. Để tùy thời còn có cái để đối phó với Anh Cô cô nương , nếu nàng có hỏi qua vấn đề gì đó .
Nòi canh thịt chuẩn bị xong , Anh Cô cô nương cũng vừa tỉnh dậy. Nàng vì trúng thuốc mê quá sâu , cộng thêm bị xuất tinh quá nhiều ,vô tình đã dẫn đến suy kiệt cơ thể và đau đầu rất nhiều .Nguyễn Nhất Đan vờ như vừa thấy Anh Cô cô nương , vội lên tiếng chào hỏi:
– Thí chủ, người đã tỉnh rồi!
-Bần đạo thật lòng chúng mừng thí chủ đã đột phá lên một cảnh giới khác !
Anh Cô đi ra nơi Nguyễn Nhất Đan đang chuẩn bị thức ăn khuya , nàng ngồi xuống ở bên cạnh hỏi đạo trưởng :
-Đạo trưởng , vì sao ta lại hôn mê từ lúc nào vậy ?
-Bản thân Anh Cô , thật không hề nhớ đến chuyện gì đến à !
Nguyễn Nhất Đan thể hiện ra một người đạo sĩ uy nghiêm , từ từ trả lời câu hỏi của Anh Cô cô nương :
– Chuyện này rất bình thường thôi.
– Thí chủ , tu luyện “Tụ Nạp Khí” . Trong quá trình tu luyện”Tụ Nạp Khí” sẽ dẫn đến hiện tượng tẩy luyện cơ thể của người tu luyện qua nó .
Nguyễn Nhất Đan nhìn lên bầu trời đêm , rồi nói tiếp :
– Giống như bộ võ công “Dịch Cân Kinh” và “Tẩy Tủy Kinh” của Thiếu Lâm vậy .
Anh Cô mắt sáng lên ,vội nói :
– Vậy nó có giúp nhiều đến võ công của tiểu nữ hay không ?
Nguyễn Nhất Đan ra vẻ một đắc đạo cao nhân , tuyệt không phải loại người háo sắc . Y nhìn vào nòi canh và trả lời :
– Nếu tính theo tứ tự cảnh giới của bần đạo biết được ,thì thí chủ đã đột phá lên Minh Kỳ Cảnh tầng chín rồi . Cố gắng thêm vài ngày bế quan tu luyện , thí chủ sẽ đột phá lên Hóa Kỳ cảnh cấp cao thủ . Cùng cảnh giới của Đoàn Hoàng Gia , Hoàng Dược Sư , Hồng Thất Công , Âu Dương Phong bốn người họ .
-Tuy nhiên thí chủ vẫn không thể đánh thắng được bọn họ với thực lực và kinh nghiệm như hiện tại .Nhưng ít nhiều cũng cùng một đẳng cấp với nhóm bọn họ .
Anh Cô nghe đến bản thân có thể thi thố với Đoàn Hoàng Gia , bản thân nàng liền vui vẻ đi rất nhiều . Nguyễn Nhất Đan thấy được nụ cười trên môi của Anh Cô , liền biết nàng đang rất hạnh phúc . Cho nên y có chút có vị chua , liền nói thêm vào cho nó chắc cú :
– Vì vậy…Thí chủ phải bỏ qua mọi việc xung quanh của người, chỉ chuyên tâm vào những thứ cần thiết và tốt cho việc tu luyện . Nhất là phải nghe theo mọi chuyện mà bần đạo yêu cầu , hay nói ra đến cho thí chủ , trong suốt thời gian về sau .
Anh Cô gật đầu lia lịa , nói :
– Chỉ cần tiểu nữ có thể so đấu với Đoàn Hoàng Gia là được . Cho nên ,mọi chuyện về sau điều nhờ đến đạo trưởng rồi .
Nguyễn Nhất Đan khí khái quân tử nói :
– Thí chủ hãy yên tâm ở bần đạo . Chỉ cần thí chủ nghe theo và làm theo những gì bần đạo nói ra là đủ .
Anh Cô nghiêm túc , đáp :
– Vâng , đạo trưởng .
Nguyễn Nhất Đan thờ ở nói :
– Thí chủ tới bây giờ còn gọi bần đạo là đạo trưởng sao ?
Anh Cô cười”hì hì” , đáp :
– Sư phụ ơn trên , hãy nhận một lại cho đồ nhi .
Nguyễn Nhất Đan lắc đầu , đắng chác lòng , nói ra :
– Không phải sư phụ và đồ nhi , vì cái đó thuộc về cách xưng hô của những tông môn , biệt phái ra đến. Còn ở chúng ta là người tu đạo ra đến và lấy chuẩn mực làm đầu . Vì thế Anh Cô hãy gọi ta là chủ nhân mới đúng , rồi từ đây ta sẽ gọi cô nương bằng tên là hợp tình , hợp lý lắm rồi .
Anh Cô vẫn giữ tư thế quỳ bái sư phụ , nhưng lại nói khác :
– Chủ nhân tại thượng , Anh Cô xin được ra mắt chủ nhân . Từ đây về sau Anh Cô tuyệt đối sẽ nghe theo lời của chủ nhân chỉ thị ra đến, tuyệt không trái lời chủ nhân . Nếu có trái lời sẽ đưa Anh Cô bị thiên lôi đánh chết .
Nguyễn Nhất Đan phe phẩy cây phớt trần , làm một dáng đạo sĩ đã thu ra đến một vị đồ đề tốt . Nguyễn Nhất Đan khí thế đứng lên , nói :
– Vậy tối hôm nay , ta sẽ chỉ dẫn Anh Cô đi vào con đường tu luyện đúng đắng của một đạo gia chính hãng vậy .