Anh Cô nghe đến như thế , lòng khá buồn bả mà quay đầu rời đi . Nguyễn Nhất Đan trong thấy con mồi của bản thân y , chuẩn bị bỏ chạy đi về Đại Lý quốc . Thì lòng của Nguyễn Nhất Đan nóng như lửa đốt , vội lên tiếng nói :
– Thí chủ , người dự định đi đâu ?
Anh Cô quay lại người ,đáp lời :
-Đạo trưởng , tiểu nữ chuẩn bị về đến Đại Lý quốc . Không biết đạo trưởng có gì chỉ dạy thêm ?
Nguyễn Nhất Đan cương trực đáp :
-Vô lượng thiên tôn!
-Chỉ dạy thêm thì bần đạo không dám , nhưng hai chúng ta vừa đi vừa đàm đạo về võ học thì sẽ đỡ buồn chán hơn nhiều .
-Không biết thí chủ thấy bần đạo đưa ra ý kiến như thế có được không?
Anh Cô suy nghỉ chốc lác rồi gật đầu đồng ý nói:
– Như thế thì còn cái gì bằng !
Nguyễn Nhất Đan cùng Anh Cô rất nhanh rời khỏi Hoa Sơn khu vực , một đường đi đến một vùng đất hoang vắng . Với một đoạn đường xa như thế Nguyễn Nhất Đan đã thấy Anh Cô đã thấm nhuần sự mệt mỗi , với cơ thể đổ đầy mồ hôi . Nguyễn Nhất Đan thầm nghỉ rằng đây chính là cơ hội để cho y thể hiện ra cái trình người tốt rồi đây . Nguyễn Nhất Đan hướng Anh Cô đáp lể nói :
– Vô lượng thiên tôn!
-Chúng ta đã đi được một đoàn đường khá dài rồi , cũng nên dừng lại nghỉ chưng một chút cũng nên đi .
Anh Cô không từ chối ,gật đầu đáp :
-Đạo trưởng , người nói rất đúng .
Nguyễn Nhất Đan cùng Anh Cô rất nhanh duy chuyển đến bên một bóng cây to , Nguyễn Nhất Đan thầm than vãn với đời về cái cây này ít nhiều cũng có trên năm trăm tuổi rồi . Nếu nó mà ở vào thời hiện đài , ít nhất cũng phải có giá vài trăm chai chứ ít . Nguyễn Nhất Đan lắc đâu nói :
– Thật đáng tiếc à !
Anh Cô nhìn thấy đạo trưởng nhìn về cái cây , mà thầm than vãn vấn đề gì đó . Làm cho nàng hiếu kỳ , lên tiếng hỏi dò :
– Đáng tiếc về việc gì thế đạo trưởng ?
– Có thể nói cho Anh Cô được biết hay không ?
Nguyễn Nhất Đan giật mình , vì biết bản thân y đã nói hớ ra đến rồi . Liền quay đầu nhìn về phía Anh Cô đáp :
– Theo bần đạo nhìn thấy ra được đến, thì thí chủ người rất có năng khiếu tu luyện nội gia tâm pháp .
-Cho nên , bần đạo thuận miệng than vãn ít nhiều về đại đao ở bên trông nhân duyên đạo mà thôi .
Nguyễn Nhất Đan nói ra câu nói này xong , liền biết y bị hớ rồi . Lòng y mách bảo rằng không tốt , đành âm thầm cầu khẩn đến “Ông trời à !Hi vọng người đừng quá thông minh à nhá! Nếu không thì chết con mất thôi !” . Nguyễn Nhất Đan suy nghỉ một lúc rồi thở dài ,thầm bảo rằng “Đã hớ rồi , thì cho đi luôn cũng xong mà !” .
Anh Cô lúc này lấy bình nước ở bên hông ra uống một ngụm ,rồi mới lên tiếng :
– Vậy đạo trưởng nhìn ta thử xem .Ta có thể đánh thắng được Đoàn Hoàng Gia hay không ?
Nguyễn Nhất Đan không cần suy nghỉ cũng biết kết quả rồi còn gì . Y liền mốc từ trong người ra một quyển “Tụ Nạp Khí” , rồi đưa cho Anh Cô và nói:
– Muốn thắng được ngũ tuyệt , thì chỉ có thể tu luyện quyển này thôi .
Anh Cô liền cầm lấy quyển “Tụ Nạp Khí ” , liền lật ra xem xét .Nguyễn Nhất Đan thấy như thế liền nói tiếp :
– Đây là một quyển chuyên tu luyện về hướng nội gia tâm pháp và rất tương xứng với Nhất Dương Chỉ của Đoàn thị Đại Lý quốc .
Anh Cô xem được một lúc , rồi khép quyển sách lại và hỏi tiếp :
– Đạo trưởng , người muốn ta tu luyện nó sao?
Nguyễn Nhất Đan uy nghi nhìn về khuôn mặt xanh tươi mơn mởn của Anh Cô , liền không cần hỏi như thế cũng biết câu trả lời liền rồi . Nguyễn Nhất Đan làm một bộ tư thế đạo sĩ cao minh , rồi đáp :
– Duyên đến , để bần đạo gặp người hữu duyên như thí chủ . Thì quyển “Tụ Nạp Khí” này đã là người rồi , xin thí chủ hãy thử tu luyện qua xem sao?
-Nếu có chỗ nào không hiểu , cứ lên tiếng hỏi bần đạo là được .
Anh Cô nhìn xem vị đạo trưởng này đúng là một thế ngoại cao nhân rồi , một quyển võ công quý giá như thế . Nói cho nên đưa đến , mà không có một chút gì tỏ ra luyến tiếc vẻ mặt à . Anh Cô vui vẻ đáp :
– Vâng, đạo trưởng .
Nói xong ,Anh Cô ngồi tới dưới gốc cây và nhắm mắt khoanh chân tu luyện “Tụ Nạp Khí ” ngay tại chỗ . Nguyễn Nhất Đan ở bên mà phải thầm than rằng “Phải như thế ! như thế mới là con gái ngoan của nhà này chứ ?”, nghỉ thì nghỉ như thế thôi . Nguyễn Nhất Đan vẫn nên làm người thật tế một tí vẫn tốt hơn , y liền lấy ra ba thanh mê hương từ bên trong trang bị của hệ thống và đốt lên cả ba thanh mê hương ,rồi để ở phía sau cái cây to . Nơi mà Anh Cô đang ngồi thiền tu luyện “Tụ Nạp Khí ” , trong rất ra vẻ người con gái nhà nòi của nội gia người lắm rồi vậy .
Nguyễn Nhất Đan thấy mọi việc đã ổn hết thảy , y liền đi ra bên ngoài trời để cảm nhận ánh nắng của buổi trưa , trời tươi đẹp .Để lại một nơi duy nhất có bóng mát , dành riêng cho một người con gái có tên là Anh Cô mà thôi . Chứ không phải vì ở lại sẽ rất dể bị ảnh hưởng từ thuốc mê và đi theo Anh Cô cùng một lược ra đến à .
Nguyễn Nhất Đan nhìn hình dáng xinh đẹp của cô nàng Anh Cô , phải thầm tắc lưỡi không thôi .Trong khi bản thân y lại nhớ tới cái kết cuộc không vui của nàng cùng Chu Bá Thông và Đoàn Hoàng Đế .
Nguyễn Nhất Đan từ từ ngồi xuống mặt đất ,suy tư về cuộc đời Anh Cô phải trải qua đầy đau khổ .
Trong khi Anh Cô chỉ đam mê võ học ,với một lý do duy nhất chính là vì muốn được Đoàn Hoàng Gia chú ý đến nàng .Nhưng rất tiếc rằng “Hoa Lài cấm bãi phân trâu” , trong khi Đoàn Hoàng Gia lại bị Vương Trùng Dương cho hố một chầu , về Thiên Thiên Công tuyệt học của Toàn Chân Giáo .Cuối cùng lại rơi vào ở bên trong vòng tay của Chu Bá Thông lão ngoan đồng rồi .Trước tình hình trên , Nguyễn Nhất Đan đành phải đứng ra lãnh trách nhiệm về phần mình , mà hi sinh đi sự trong sạch của bản thân mình , để đoạn tuyệt cái gọi là nhân duyên oan trái này .Rồi cuộc đời của ba người Chu Bá Thông , Đoàn Hoàng Gia , Anh Cô sẽ có một kết cuộc khác ,ít ra vẫn còn tốt hơn cái kết cuộc đã định sẵn ở trước đó .
Anh Cô cầm cự không được bao lâu , cuối cùng cũng ngã nhoài qua một mà ngủ thiếp đi .