Đại Đạo Của Phàm Nhân – Chap 15 :Người tốt ,phải tốt tới cùng! – Botruyen

Đại Đạo Của Phàm Nhân - Chap 15 :Người tốt ,phải tốt tới cùng!

Nhóm người hầu cận của cái tên Triệu Tiền Tôn ,sợ hải đến mức đôi chân rung cầm cập . Bọn họ không phải kẻ ngu ngốc , khi nghe đến những gì Nguyễn Nhất Đan đã nói ra .Nói trắng ra là Nguyễn Nhất Đan muốn bọn họ chôn cùng , nếu bí mật này bị tiết lộ ra đến , nếu biết điều thì cầm tiền và biến mất khỏi kinh đô thành luôn là vừa .

Nhóm người hầu cận dường như rất ăn ý ,đồng loạt xoay người bỏ chay về phía đông cửa thành Kinh Đô ,giống như có ma đuổi bọn họ vậy .

Trong khi đó Nguyễn Nhất Đan vừa khóc , vừa bồ vào Hải Dược Các .Giống như bản thân Nguyễn Nhất Đan là người bị hại và chịu tổn thương rất nghiệm trọng lắm rồi vậy .Lúc này ông lão đã ra đến ,rồi nhìn thấy được tất cả mọi việc đã diễn biến .Ông lão chỉ biết đứng hình tại chỗ ,cùng đôi chân đang run cầm cập và có thứ nước gì đó đang chảy ở giữa đôi chân của ông lão ,còn đang không ngừng chảy ra đến .

Nguyễn Nhất Đan cố gắng dùng sức ,sử dụng hết sức lực bình sinh mà bản thân có được đến .Để đứng lên ,cùng với nét mặt nhăn nhó đến mức đỏ cả khuôn mặt ,rồi mới lên tiếng hỏi thâm sức khỏe ông lão :

– Ông lão đồ của ta ,ông chuẩn bị hết chưa ?

– Trong khi Hải Dược Các này ,chuyên sử dụng độc dược hại người phải không?

– Vì sao Triệu Tiền Tôn lại chết vậy!

Nguyễn Nhất Đan té nhào lên bàn ,nhanh chống ôm lấy gối vàng cất đi bên trong người .Rồi thể hiện sự đau khổ ,mà phải té ngả ở trên mặt đất và nói tiếp :

– May mắn là ta đã đột phá Minh Kỳ Cảnh .Nếu không…nếu không… a…a…sẽ chết ở trong tay lão mà không ai hay biết ..a..a..!

Ông lão nghe đến,sợ hải té ngã nằm ở trên đất và bất tỉnh nhân sự .Nguyễn Nhất Đan thở dài, thầm nhũ với bản thân rằng :”Mình có quá tay không ta?Mới vậy thôi là đã bất tỉnh nhân sự rồi sao ?Vậy còn cái giống gì để chơi nữa đây?”.Nguyễn Nhất Đan xoay đầu về phía bên ngoài cửa tiệm ,Nguyễn Nhất Đan thấy nơi này đã có rất nhiều người đang tụ tập đến rồi .Cho nên ,Nguyễn Nhất Đan rất nhanh nhảu đi lấy hết tất cả bình thuốc mà ông lão đã đem ra đến ,rồi rời khỏi một cách nhanh chống.

Nếu ở lại là sẽ gặp phiền phức to à?

Một trong số đó ,sẽ có mất bệnh viêm màn túi cho mà xem à!

Nguyễn Nhất Đan nhìn về phía xa xa đoàn người đang di chuyển tới tiệm thuốc Hải Dược Các , khi Nguyễn Nhất Đan trên đường bỏ trốn ,tránh mọi phiền phức lại tới tìm chính bản thân mình .Xa xa Nguyễn Nhất Đan đã nhìn ra được đoàn người ngựa này là của nhà họ Triệu ,vì trên lá cờ của đoàn người ngựa đang mang có in rõ chữ “Triệu”.

Nhanh ứng biến linh hoạt ,Nguyễn Nhất Đan liền né vào tiệm trang phục ở gần đó .Đi vào bên trong tiệm trang phục ,Nguyễn Nhất Đan liền được người ta đón típ vô cùng nhiệt tình , làm cho y có thêm một chút tự tình rằng lần này tuyệt sẽ không có thêm phiền phức gì nữa hết cả . Mắc công Nguyễn Nhất Đan phải hô hào rằng “Họa tới..họa tới!” quá à .

Thiếu nữ không có sinh đẹp ,nhưng rất có lể .Nàng đi đến chào hỏi Nguyễn Nhất Đan rằng :

-Thưa thiếu gia, không biết người muốn mua vải vóc hay trang phục à?

Nguyễn Nhất Đan suy nghỉ tới cái việc trước đây bản thân mình , vô tình chọn vũ khí phất trần làm cơ bản bính khí đến .Làm cho cái tấm lòng nhỏ bé ,yếu đuối của Nguyễn Nhất Đan phải thổn thức , với thương tích đầy mình như thế . Nguyễn Nhất Đan đành thở dài ,lắc đầu đáp:

-Ý trời rồi còn gì ?

-Ngươi hãy theo vóc dáng hiện tai của ta ,mà làm vài bộ trang phục của người đạo sĩ đi .Nên nhớ rằng trang phục phải điều là màu xanh của bầu trời đó à .

Thiếu nữ cuối người thưa bẩm :

-Thiếu gia ,cửa tiệm của chúng tôi có dư thêm vài bộ như miêu ta của người…Không biết có phải đúng như sự miêu ta của thiếu gia hay không?

Nguyễn Nhất Đan phất tay nói :

-Đem ra đây đi ,nếu hộp nhảng ta sẽ mua đến cho .

-Dù sao có nhiều vàng ,thì cũng dùng cho mấy chuyện này thôi .

Thiếu nữ vui vẻ chạy vào bên trong,trong chóc lác liền đi ra thêm bốn người thiếu nữ và trên tay của họ đều là những trang phục kiểu đạo sĩ Trung Hoa y như thế .Nguyễn Nhất Đan rất hài lòng về số trang phục này ,nhưng vẫn phải sợ hải lo lắng đến phát sốt vó cả ra .Vì đây là một mảnh đại lục kỳ lạ ,đến mức Nguyễn Nhất Đan còn không biết đến ,nhưng phong tục tập quán của mọi người dùng ,thì Nguyễn Nhất Đan cũng đã thấy rất nhiều rồi .Đa phần là một vài mảnh da thú có đính kèm với một vài mảnh kim loại mà thôi ,còn nói đến công tử cả thì cũng có sài đến loại áo gấm ,nhưng tuyệt đối không phải cái loại hình kiểu Trung Hoa này .Vì nó quá dài ,làm cho người khác cảm giác được bản thân họ đang chùm mền hơn là đang mặc đến y phục à.

Làm gì có áo gấm về làng kiểu loại hình như thế này cơ chứ?

Vẩn không sao?

Nếu có vấn đề khác xảy ra đến ,giống như bản thân suy nghỉ ra tới ,thì đành phải dùng đến cái câu “Đi tới đâu ,tính tới đó ” vậy đi.

Nguyễn Nhất Đan gật đầu tỏ ra hài lòng đáp :

-Ta sẽ mua nhóm trang phục này .Ngoài ra ta muốn mua đến trang phục ,cùng một số trang sức loại quý ,hoặc tốt để còn về nhà vỗ ngọn mẫu thân của bổn thiếu gia đi .

Nguyễn Nhất Đan vừa nói xong ,liền lấy ra ba thỏi vang và đưa cho thiếu nữ .Thiếu nữ thấy tiền liền như họa mi hát vàng vậy ,đem ra tới tận ba khai trang sức tốt của cửa tiệm làm ra loại hình trấn bảo của cửa tiệm .Rồi lần lượt giải thích giá trị của từng món hàng ra đến ,làm cho Nguyễn Nhất Đan phải đau đầu vì chúng à.

Nguyễn Nhất Đan lắc đầu cười trừ , nói :

– Ta không cần biết chúng có tiểu sử như thế nào ?

– Vì ta không phải loại yếu thích những món này .Nói giá cả là được rồi ,ngươi hiểu không ?

Rất nhanh thủ tục mua bán đã hoàn thành tốt giữa hai bên .Nguyễn Nhất Đan cảm thấy bản thân đã tốn kém khá nhiều tiền vàng rồi ,đã làm cho tấm lòng yêu tiền của Nguyễn Nhất Đan như không tên hiên ra và đang báo hiệu một dự cảm tổn thương ,cùng tiếc thương cho những số tiền biết mọc cánh bay đi à. Nghỉ đến đây Nguyễn Nhất Đan lắc mạnh đầu , để trận an bản thân và nhanh chân rời đi những nơi phồn hoa đầy dụ hoặc , với con người có lòng dạ yếu mềm như Nguyễn Nhất Đan vậy.

Nguyễn Nhất Đan lại tiếp tục lạng qua cửa tiệm thịt lớn và rồi sau đó mới đi tới điểm cuối cùng là cửa tiệm gạo ngon nhất ,tốt nhất của Kinh Đô thành để thu mua một số ít nhu yếu phẩm cần thiết ,để chuẩn bị cho một chuyến đi xa đến vị diện khác , đó là vị diện “Anh Hùng Xa Điêu” rồi . Vì không đi ,không được đến là do Nguyễn Nhất Đan vừa mới đây ,đã làm một trò đủ để nói rằng “Chơi Ngu Có Thưởng” rồi .

Với một người thông minh ,tài giỏi và rất ghét phiền phức như Nguyễn Nhất Đan ,thì tuyệt đối sẽ không ngu mà bước vào bên trong vũng bùng như thế cả !?

Nguyễn Nhất Đan cuối cùng cũng đã kết thúc một chuyến đi tiêu tiền của bản thân mình ,Nguyễn Nhất Đan cũng nên đi về Phủ Nguyễn rồi .Nhưng vì một vài lý do kỹ thuật có sai số khá lớn , cho nên Nguyễn Nhất Đan đành phải hi sinh bản thân ,mà chịu thiệt một chút để leo tường đi vào Phủ Nguyễn bên trong rồi .

Chỉ có những đứa ngu mới đi cửa chính ,rồi mang theo đại họa đến cho bản thân và gia đình à .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.