Đại Đạo Của Phàm Nhân – Chap 14 : Phiền Phức Tới Cửa . – Botruyen

Đại Đạo Của Phàm Nhân - Chap 14 : Phiền Phức Tới Cửa .

Nguyễn Nhất Đan bỏ công sức rất nhiều đi ra mới lờ mờ đi theo bên trong ký ức để đến được Hải Dược Các này .Tiểu quầy ông lão nhìn thấy được Nguyễn Nhất Đan đi vào dược các ,liền lên tiếng trào phúng hỏi :

– Đại thiếu gia ,người lại tới đây để thấy thuốc à?

Nguyễn Nhất Đan nghe thôi cũng bị sốc à .Vuốt mặt đầy xấu hổ , lên tiếng hỏi :

– Ta đến lấy thuốc gì?

Lão già lên tiếng cười nói :

– Thì đến để lấy thuốc chửa bệnh khùng chứ còn gì ?

“Ờ ..!” Nguyễn Nhất Đan giờ mới hiểu ra được vấn đề rồi đây ,thì ra một thằng già khốn nạn đây rồi . Nguyễn Nhất Đan ưởng ngực khí thế đi tới trước quầy gõ gõ lên bàn nói :

– Ông lão à !

– Ông đã già như thế rồi ,nhưng vẫn có bệnh ngu hay sao ?

– Ông có nghe nói qua cái câu “Khách hàng là ông cố nội”chưa à?

Nguyễn Nhất Đan giơ bao tiền lên và chỉ vào nó ,rồi nói tiếp :

– Đai thiếu gia này có xấu hay tốt ,đều đó không quan trọng ?

– Cái quan trọng là tới đây để ủng hộ Hải Dược Các à ?

– Nếu ông lão già mà còn mắc bệnh lẩm cẩm của người già như thế này ,thì không nên đi mua bán là tốt nhất rồi .Tốt nhất là nên đóng cửa Hải Dược Các mẹ nó cho rồi ,chứ có ở đây mà đi mỉa mai nhau đến thế không?

Ông lão giật mình ,nhìn lên bao tiền .Rồi nhớ lại những câu nói của tên phế vật đại thiếu gia này ,lòng ông lão thắc mắc một vấn đề là ‘Không lẽ bệnh ngu có thể chửa sao?’.Ông lão không quan nữa ,trước mắt là tiền đã tới cửa rồi thì làm sao bỏ qua .Ông lão cười vui vẻ nói :

– Đại thiếu gia, người đã hiểu lầm lão nô rồi đó .Ha ha ha…đời nào mà có chuyện Hải Dược Các đi chê bay đại thiếu gia cơ chứ ?

Nguyễn Nhất Đan cười tươi như hoa ,về biểu hiện tốt của cái lão già chó này .Nguyễn Nhất Đan thờ ở nói :

– Ta muốn đối phó với người có thực lực Hóa Kỳ Cảnh ,hay cao hơn nửa .Thì…thì dùng loại dược gì ?

– Nên nhớ là không phải thuốc độc để giết người à?

– Vì nàng ta là tiên nữ hạ phàm đó nha .

Ông lão liếc xéo cái tên dâm ô này ,miệng lầm bầm :”Cái mẹ gì thế này ?Hại người còn có thể nói ra khí khái như thế sao ?Hay là ta sống đã quá lâu rồi ,nên không theo kịp thời đại à ?”.Ông lão thở dài , lắc đầu nói :

– Có , thưa thiếu gia .

– Nhưng khá mắc đó…một lượng vàng , một lọ thuốc .

Nguyễn Nhất Đan vỗ bàn ,nói :

– Rẽ thế à ?

– Vậy cho tao vài ba chục ngàn bình đi…

Ông lão nghe xong cũng giật nãy bình ,tay đang cầm chén trà cũng phải rớt xuống đất đến .Ông lão lấp bấp nói :

– Cái gì…cái gì…vậy?

– Thiếu gia à. Một lượng vàng đó à !

Nguyễn Nhất Đan thiệt thà ,để bao tiền lên bàn và mở ra nói :

– Ông lão à !

– Ông lão có mù , thì hãy đi khảm mắt lại đi nha. Vậy tôi hỏi lại lần nữa , số này là cái gì à ?

Ông lão té ngửa xuống đất ,thầm mắng :”Mẹ con nhà nào vậy ?Mắc dạy cũng phải có phương pháp chứ ?Gì mà sốc ốc ngay từ đầu ,đến cuối luôn à?”.Ông lão cố gắng gượng dậy nói :

– Hải Dược Các chúng tôi có rất nhiều loại để chuyên trị nữ nhân .Nhưng về phần nữ nhân có thực lực ở trên Hóa Kỳ Cảnh ,thì chỉ có ba hay bốn loại thôi ,thưa thiếu gia .

Nguyễn Nhất Đan chống cầm ,thờ ở hỏi :

– Vậy kể ra xem gồm những loại gì ?

– Công dụng thế nào?

– Hàng tốt hay xấu ,hoặc có tác dụng phụ gì hay không ?

“Cái con mẹ…thằng này là con nhà nào sinh ra được đến à !?”Ông lão sợ hải ,toát cả mô hôi và đưa tay lên lao , muốn thiếu điều không kịp luôn .Ông lão cuối người bẩm thưa :

– Thưa thiếu gia của tôi .Hải Dược Các chúng tôi có mấy loại như :

+Âm Dương Hòa Hộp Tán:chuyên cho phụ nữ , đi dục tiên dục tử ạ!

+Thất Thất Mê Hồn :Chuyên trị bệnh mất ngủ của các đại cao thủ .Nó là hàng dể sài ,chỉ cần bỏ vào nước hay thức ăn , hoặc đại loại như thế là được .

+Tiên nữ thoát y :Hàng của Nguyễn Trí Khôn đã mua .

+Dâm Nữ Bán Hoa :Một dạng hồn hương “Không mùi ,Không Vị”.Chuyên giúp đỡ và cửu rổi cho những đại cao thủ .Nhất thích hộp là ở loại hình của đại thiếu gia rồi .

Nguyễn Nhất Đan giơ tay lên bảo :

– Dừng lại!

– Trừ ra cái loại Tiên nữ thoát y .Ta toàn muốn..!

Ông lão lao mô hôi lia lịa , bảo :

-Thiếu gia xin chờ một chút .

-Lão lão đi lấy cho người vậy…

Vừa đi được mấy bước ,Ông lão lại lầm bầm nói nhỏ :

– Cái gì vậy trời?

– Thời thế đã thay đổi rồi…thay đổi thật rồi.Mua mấy loại này, còn tỏ ra vẻ khí khái anh hùng ra được…Thật là cực phẩm,ở trong giới cực phẩm à!

Nguyễn Nhất Đan đứng đợi ở bên ngoài quày được một lúc ,thì có một vị công tử và nhiều người khác cũng theo ở phía sau .Tên công tử nhìn thấy Nguyễn Nhất Đan liền đưa bộ mặt muốn bị ăn đòn ra nói trào phúng :

– Ồ ! Ai Đây ?

– Thì ra là đại công tử của nhà họ Nguyễn .Một tên phế vật có tiếng nhất ở Kinh Đô đây sao ?

– Ngọn gió nào đã đưa cái tên phế vật đi đến Hải Dược Các thế này?

Nguyễn Nhất Đan thờ ở với cái tên Ám Kỳ cảnh tầng bốn này rồi ,tùy tiện chỉ tay lên đóng vàng rồi quay đi chỗ khác .Tên công tử thấy cái tên phế vật này không thèm để ý tên bản thân mình , liền tức tối nói :

– Phế vật ngươi dám không xem ta ra gì sao?

– Ngươi thật là muốn chết sao?

Nguyễn Nhất Đan liếc nhìn cái tên công tử bột ,thuận miệng nói :

– Chỉ có Ám Kỳ cảnh tầng bốn mà thôi .Không muốn chết ,thì bớt chơi ngu lại đi.

– Xem như bổn đại gia rộng lòng từ bi không tính toán với thứ cặn bã của xã hội vậy.

“Tự tìm chết!” Tên công tử bột nghe mà muốn thiếu điều tức ối máu với cái tên phế vật này rồi ,y liền vung quyền bay tới đánh cho bỏ ghét .Nguyễn Nhất Đan thờ ở không nhìn đến cái rác rưỡi này vậy,thuận chân trái và tung hết lực của Minh Kỳ Cảnh cấp thực lực ,rồi đã thẳng vào bụng tên công tử bột .

” Bốp “một phát ,công tử bột liền bay thẳng ra bên ngoài đường .

Công tử bột bị dính một đạp ,liền bất tỉnh nhân sư ngay lập tức .Đám người hầu thấy vậy hô hoán lên :”Triệu thiếu gia…Triệu thiếu gia!”

Nguyễn Nhất Đan sửng người một khắc ,đến bây giờ Nguyễn Nhất Đan mới biết cái tên khốn nạn này là Triệu Tiền Tôn , còn trai bảo bối của Triệu Đức Phúc à . Nguyễn Nhất Đan đầy đầu hắc tuyến , vuốt lau mồ hôi nói :

– Xong con mẹ nó rồi .Vừa bước ra đại môn ,liền gay ra đại họa ngay và luôn à!

– Xui gì mà xui đến thế cơ chứ?

Nguyễn Nhất Đan lấy bình nước củ hành đã pha loãng ra ,rồi tự trây vào mắt .Vừa khóc ,vừa chạy tới hô nói :

– Triệu huynh đệ à!

– Người có làm sao không ?

– Ta xin lỗi đi .Vì ta không nhận ra Triệu huynh đệ chí cốt của ta mà!

Cứ mỗi một lần khóc ,Nguyễn Nhất Đan xuất toàn lực đánh vào lòng ngực của Triệu Tiền Tôn .Khiến mọi người phải xanh mặt L ,mà rùng mình lùi về phía sau để tránh gặp họa rồi.Nguyễn Nhất Đan vừa khóc một cách thê lương ,như cha mẹ vừa mới chết rồi đến vậy , đến nổi Triệu Tiền Tôn ối máu liên tục , trừng hai mắt lớn và chỉ vào Nguyễn Nhất Đan ,rồi tắc thở đi mất .

” Đinh ”

– Chúc mừng chủ nhân đã thành công giết một tên Ám Kỳ Cảnh tầng bốn .Thưởng 20 điểm kinh nghiệm , 100 đồng tiền vàng , một viên bổ huyết đan .

– Chúc mừng chủ nhân đã thành công thăng cấp lên Minh Kỳ cảnh tầng hai (0/300 ) .

Nguyễn Nhất Đan thấy được Triệu Tiền Tôn đã chết thẳng cẳng rồi ,mới từ từ đứng lên .Khóc nức nở ,đi tới nhóm người hậu vệ nói :

– Cảm ơn các huynh đệ chí cốt của ta !

– Đúng là nuôi quân ngàn ngày ,chỉ sử dụng một lúc mà .Nhờ các vị đã dụ dỗ cái tên Triệu Tiền Tôn ra đây , để cho ta hạ sát được đến . Các huynh đệ chí cốt hải yên tâm , qua hôm nay ta sẽ nhờ người dán cáo thị khắp ở Kinh Đô này để tuyên dương các vị anh hùng đã thành công hạ sát được đến Triệu Tiền Tôn .

– Hu .. hu hu!

– Đúng là huynh đệ tốt mà.

Nguyễn Nhất Đan vừa khóc ,vừa cầm thổi vang . Đặt điều ở trên tay bọn hậu vệ ,mỗi người một thỏi đến .Ngay ở trước mắt dân chúng ,đang quay xem và cũng là nhân chứng sống tốt nhất rằng Nguyễn Nhất Đan bị oan à nha .

Đéo có liên quan gì đến cái chết của Triệu Tiền Tôn à!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.