Nguyễn Nhất Đan tâm sự buồn với Trần Mị Nhi cũng qua một đêm ,dường như bên ngoài cũng đã được giải quyết xong hết rồi .Trong khi đó , Trần Mị Nhi vẫn còn nằm ở trên mặt đất, ngủ thiếp đi đến giờ vẫn chưa có tỉnh lại .Nguyễn Nhất Đan đành vất vả một điểm ,mặc lại y phục cho nàng và để nàng ngồi dựa vào gốc cây ,rồi mới an lòng đi ra bên ngoài .
Nguyễn Nhất Đan nhìn ra đến, một bãi chiến trường đầy xác chết .Ít nhất cũng hơn năm mươi người đã ngã xuống ,nhưng đây cũng chỉ là một nhóm người ngu ngốc mà thôi .Họ chết vì bản thân quá tham lam ,thì chuyện này không thể trách mốc được ai cả rồi .Còn nhóm người thám tử của các đại thế lực , của những đại gia tộc ở khắp nơi và nhất là ở bên trong Kinh Đô ,thì họ vẫn còn chưa ra mặt đến .Chỉ là đứng ở bên trong bóng tối để quan xác mọi tinh hình xung quanh , cùng những diễn biến tình huống của trận chiến kết cuộc .
Nhưng dù gì đi nữa ,thì vẫn còn tốt .Qua hôm nay ,Nguyễn Trí Khôn sẽ kêu gọi người ở bên trong phủ của nhà họ Nguyễn đi ra,để thủ hộ lấy cái nơi này rồi.Mọi chuyện rất nhanh sẽ đâu vào đấy hết cả thôi ,dù là khởi điểm lúc đầu có chút phức tạp một chút . Nhưng vần và thì bọn người hiếu kỳ cũng hiểu ra một vấn đề rất tế nhị là ở nơi này đếch có cái mẹ gì cả à.
Lúc này ,Nguyễn Trí Khôn nhìn thấy được con trai của mình ,đã từ bên trong lùm cây bên kia đã đi ra .Nguyễn Trí Khôn vui vẻ hỏi dò :
– Hài nhi ,con không có bị thương chứ ?
Nguyễn Nhất Đan lắc đầu đáp :
– Hài nhi chưa từng giao thủ qua ,thì làm sao bị thương được cơ chứ ?
– Chỉ là vi sư đã ban thưởng hai nữ tì để đi theo hầu hạ ,chăm sóc ,lo lắng đến bản thân hài nhi .Có thể tùy thời ra lệnh cho bọn họ làm việc theo bản thân hài nhi muốn mà thôi.
Nguyễn Trí Khôn khó hiểu ,ở bên trong lời nói của hài nhi mình .Nguyễn Trí Khôn hỏi lại :
– Là ai ?
Nguyễn Nhất Đan thở dài nói :
– Là Trần Mị Nhi và Trần Thiếu Thiếu ,hai người họ chứ còn ai ?
– Vừa lên Chính Khí Sơn ,liền bị vị sư để mắt tới rồi .Vi sư liền sử dụng ra thần thông của mình để thuần hóa cả hai người họ ,rồi biến cả hai người trở thành tì nữ ở bên người của hài nhi.
– Cho nên ,phụ thân hãy biết điều một điểm .Tốt nhất là nghe rồi để luôn ở trong bụng đi ,đừng có ba hoa ra bên ngoài… thì…thì sẽ mạng họa vào thân đó!
Nguyễn Trí Khôn nghe đến vấn đề này ,lòng bỏng nhiên rùng mình một cái .Trong đầu thầm nghĩ ,vi sư của hài nhi khá là lợi hại à? Thuận mắt ngài ,ngài liền biến con người ta thành người tì nữ ,rồi rộng lòng tặng cho đồ nhi làm người hầu cận .Đến như thế thì ai dám chơi cùng trời ?
Nguyễn Nhất Đan cười hiền hòa với phụ thân ,nói :
– Phụ thân không cần lo lắng đến những chuyện của vi sư được rồi .Người chỉ muốn tốt cho hài nhi nên mới làm như thế thôi?
– Phụ thân thử nghĩ xem,muốn mở một phương thế lực tiểu môn phái là chuyện dể sao ?
Nguyễn Trí Khôn nhìn con trai của mình một chút ,rồi nhìn lên trời thương cảm nói :
– Còn muốn mỡ ra một phương thế lực riêng nữa cơ à!
– Đúng là con trai đã lớn thật rồi .Được rồi, ta là phụ thân của con .Nếu con cần gì chỉ lên tiếng là ta sẽ hết mình trợ giúp cho hài nhi vậy .
Nguyễn Nhất Đan cảm động với người phụ thân có cảm giác vừa gần ,vừa xa này rồi .Nguyễn Nhất Đan thành kính quỳ xuống đất nói :
– Hài nhi ,cảm ơn phụ thân đã thành toàn cho hài nhi .
– Tương lai không xa ,hài nhi sẽ đưa Chính Khí Đường đi lên một con đường cao cao tại thượng , cho chúng sanh phải kính nể đến ,để không phụ lòng công ơn dưỡng dục của người rồi .
Nguyễn Trí Khôn thấy con trai mình quá là thành kính rồi , liền đưa tay diều đứng lên, nói :
– Được rồi !
– Chúng ta là hai cha con mà .Có gì phải đội ơn , với trả ơn nghĩa cơ chứ !?
Nguyễn Trí Khôn vỗ vỗ vai con trai , nói tiếp :
– Vậy chúng ta hãy về gặp mẫu thân của con thôi .
– Chắc giờ này,bà ta đã chửi người phụ thân này nhiều lắm rồi à!
“Ha..ha..ha!”Nguyễn Nhất Đan cười lên ,vì nhớ tới mẫu thân ở bên trong ký ức .Đúng là một người mẫu thân chuyên đi bênh vực bất chấp và con một người vợ hoạn thư đến mức độ ,làm cho người ta đủ khó chịu à .
Nguyễn Trí Khôn xấu hổ ,đá vào con trai ,nói :
– Còn đứng đó mà cười sao?
– Nhanh chân lên về thôi .Kẻo ta sẽ bị nàng ta khóc đến chết đi sống lại nữa mất…
Nguyễn Nhất Đan tỏ ra chính khí lẩm liệt đáp :
– Phụ thân người phải thiếu hài nhi một ân tính lớn đó .
– Nếu không hài nhi tuyệt không về nhà… Để thử xem ai bị phiền đến chết cho coi . Ha ha ha !
Nguyễn Trí Khôn vừa xấu hổ ,vừa cười .Hắn nhìn ra được con trai mình đã trở nên thông minh ,còn là một tên gian xảo nữa chứ ?
Nguyễn Trí Khôn chấp tay với con trai ,nói :
– Ân công , xin mời người về gặp mẫu thân của người à. Nếu không ,người làm phụ thân này sẽ bị điếc tai cả ngày mất đó .
Nguyễn Nhất Đan cùng Nguyễn Trí Khôn cười vui vẻ ,triêu đùa qua lại với nhau .Cùng nhau rời đi Chính Khí Sơn ,dù sao cũng chả có gì đáng để canh chừng hết cả .Với khoảng cách một ngàn mét ở bên ngoài Kinh Đô thành ,thì rất nhanh nhóm người của Nguyễn Trí Khôn đã vào đến được Kinh Đô thành bên trong và không mất nhiều thời gian cũng đã đi tới được trước của Phủ Nguyễn .Ở trên đường , Nguyễn Nhất Đan cũng nhìn ra được nhiều ánh mắt khác lạ ,khi nhìn đến đoàn người nhà họ Nguyễn và đặt biệt là Nguyễn Nhất Đan , một phế vật Kinh Đô có tiếng .Những điều này Nguyễn Nhất Đan cũng khá là hiểu rõ ,cũng vì ngọn Chính Khí Sơn bất thình lình mộc ra ,như một kỳ tích mà thôi.
Thật không đáng để tâm đến!
Trước mắt của Nguyễn Nhất Đan vào lúc này là phải quỳ lại ,thấp nhang với mẫu thân thân yêu của hắn .Rồi phải thể hiện ra một tuyệt kỹ trời sinh của Nguyễn Nhất Đan là “khóc lóc tỷ tê ” đến mức độ “trời rung đất lỡ ” , để xin được một ít tiền còn có cái đi ra chợ mua thêm ít nhiều đồ dùng cần thiết . Nhất là những món đồ tốt ,hàng tốt hơn cả ba món đồ chơi . Mà Nguyễn Trí Khôn ban tặng cho Nguyễn Nhất Đan ở nhân ngày lể tân hôn mới là chuyện chính đáng .
Khi mới lần đến đây ,Nguyễn Nhất Đan không hề cảm nhận được sự uy nghiêm ,sang trọng ,khí thế của Phủ Nguyễn .
Mà cũng đúng thôi!
Cái lần đầu tiên của Nguyễn Nhất Đan là phải nhấm mắt , nhấm mũi bỏ chạy rồi , thì đéo đâu ra để có thời gian đi gấm nhìn những thứ xa hoa ,sang trọng này cơ chứ ?
Ngẩm lại ,mà phải thở dài .
Chắc do cuộc sống ở thời hiện đại của Nguyễn Nhất Đan chỉ là “Kiếp sống của con nhà nghèo!”,nên không hề hay biết được những thứ xa xỉ này rồi .