Đại Đạo Của Phàm Nhân – Chap 10:Người tốt rất khó sống. – Botruyen

Đại Đạo Của Phàm Nhân - Chap 10:Người tốt rất khó sống.

Nguyễn Nhất Đan cùng Trần Thiếu Thiếu chơi đùa có chút lâu ,nhưng cũng tới lúc cũng phải dừng lại .Vì cơ thể của Trần Thiếu Thiếu không cho phép được tiếp tục ,cho nên nàng đã rất nhanh ngất xỉu đi lúc nào không hay biết.

Cứ như thế ,Nguyễn Nhất Đan đứng lên ,rồi chỉnh đốn y phục ở trên người .Nguyễn Nhất Đan mạnh mẽ bước đi ra khỏi võ đường ,để xem xem tình hình ở bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì rồi .Trước mắt Nguyễn Nhất Đan chỉ biết được một điều là có liên quan mật thiết với Trần gia và Võ gia của hai gia tộc nằm bên trong mà thôi.

Vừa bước ra ,Nguyễn Nhất Đan nghe được một tiếng đàn ông trung niên lạ lẫm nói:

-Nguyễn Trí Khôn ,ngươi đã kiệt sức rồi !

-Còn không mau buôn vũ khí ra đầu hàng đến sao?

Nguyễn Trí Khôn giận giữ trả lời :

– Núi này là Chính Khí Sơn của Chính Khí Đường ,cũng là tài sản riêng của nhà họ Nguyễn chúng ta .Ta thân là gia chủ của nhà họ Nguyễn,thì làm sao có chuyện lùi bước được cơ chứ ?

Người đàn bà lúc này cũng lên tiếng ,kèm theo tiếng cười gợn người :

– Hí…hí ..hí!

-Vậy đừng có trách Trần Mị Nhi ta không cho các người một con đường lùi à ?

– Chỉ có trách là các người quá cứng đầu thôi đó!

– Ha…ha..ha!

“Vậy sao?” Nguyễn Nhất Đan hét lớn lên. Sau đó từ từ bước ra bên ngoài sân ,Nguyễn Nhất Đan nhìn liếc qua phụ thân Nguyễn Trí Khôn và rồi nhìn xung quanh những huynh đệ nhà họ Nguyễn .Cuối cùng đành thở dài ,mà lắc đầu ngao ngáng nói :

– Mười người của nhà họ Nguyễn!

– Lại chống trả đi tần ấy người…thì thật là…khó… quá khó rồi!

Nguyễn Nhất Đan đi đến bên cạnh của Nguyễn Trí Khôn ,rồi thưa gởi :

– Phụ thân ,đây là hai viên Bổ Huyết Đan.

-Do vi sư của hài nhi khen thưởng cho việc đột phá thành công lên Ám Kỳ cảnh tầng 8 rồi.

Nguyễn Trí Khôn tuy bị thương ,dù có mệt lã người ở bên trong chiến .Nhưng vẫn nhìn ra được thực lực của con trai mình đã thăng tiến tới đâu ,nhưng trước mắt vẫn là sinh tử chiến cho nên không muốn làm lộ ra quá nhiều .Nguyễn Trí Khôn đành đáp :

– Đây là bảo vật của vi sư cho hài nhi .Ta làm gì có cái gang nhận lấy chứ?

Nguyễn Nhất Đan vỗ vỗ vi phụ thân nói :

– Đây đúng là hai viên bảo vật đan à!

– Nhưng chỉ dừng lại ở trước mắt phụ thân mà thôi .Còn ở trong mắt của hài nhi và vi sư…thì nó chính là rác đó.

– Cho nên ,người hãy ăn vào đi .Nó có thể tăng cường thực lực ,rồi còn chữa thương thế hiện tại của phu thân đó .

Nguyễn Trí Khôn nhìn con trai chính mình ,với đôi mắt quả đón .Đã biết con trai mình trưởng thành rồi ,đành phải đáp :

– Được !

Nguyễn Trí Khôn ăn vào , liền có một luồng ấm áp đã trào dân khắp cơ thể .Rất nhanh thương thế của Nguyễn Trí Khôn đã khôi phục không ít , đáp:

– Đúng như hài nhi nói à!

– Đây là bảo vật đan à!

– Ta lại vì sao lại nuốt nó một cách lãng phí như thế?

– A…a..a..!Ta đúng là ngu quá mà!

Mọi người ở xung quanh đều nghe được đến ,đều cảm nhận ra được những thương thế của Nguyễn Trí Khôn đã từ từ khép miệng vết thương ,một cách nhanh chống ra sao .Trong khi đó ,Nguyễn Nhất Đan chỉ biết thở dài ,lắc đầu đáp :

– Chỉ là rác rưởi đan dược thôi!

– Phụ thân ,người biểu hiện lố lăng như thế ?

– Không lẽ phụ thân đã chê cái mạng của mình quá dài à?

Nguyễn Trí Khôn muốn mắng đứa con phá sản này một lần cho thỏa thích .Nhưng lời của con trai vẫn không sai một tí nào à ?

Quả thật ,biểu hiện của Nguyễn Trí Khôn vừa rồi cũng khá là ngu ngốc lắm .Cho nên ,Nguyễn Trí Khôn đành xoay mặt qua một bên ,nói :

– Đan dược này đúng là rác rưỡi à!

– Ăn rồi ,thì bụng ta khá là đau bụng lắm rồi!

Lời nói vừa dức , đoàn người đều té ngửa .Mọi người đều ở trong lòng có thể mắng chửi cái tên vô sĩ Nguyễn Trí Khôn này có cả ngàn rồi cũng nên .Vì có thằng nào mù đâu ,mà đợi nhà ngươi lên tiếng cơ chứ ?

Nguyễn Nhất Đan thở dài ,nói :

– Có lẽ đêm hôm nay,đúng là một đêm rất dài rồi phải không phụ thân?

Nguyễn Trí Khôn gật đầu ,đáp :

– Với chuyện như thế này ,thì chỉ có thể là như vậy thôi .Còn biết làm sao được bây giờ ?

Võ Văn Hết phu phụ bước lên phía trước,hô hào nói :

– Kỳ tích như thế này ,thì ai ai cũng có phần rồi đúng không mọi người ?

– Vì sao lại rơi vào trong tay của nhà họ Nguyễn đọc quyền như thế được cơ chứ ?

Mọi người đùng hô lớn ,rất là đồng thanh :

– Đúng !

– Đúng đó!

Trần Mị Nhi phụ họa thêm vào rằng:

– Có khi nào nhà họ Nguyễn muốn sưng bá ở Kinh Đô thành hay không ?

– Vì sao họ ngông cuồng đến như thế vậy ?

Nguyễn Nhất Đan đã nhìn ra được sát khí của mọi người ,đói với nhà họ Nguyễn đã lên cao .Đồng nghĩa với việc cả hai cha con của Nguyễn Nhất Đan,buộc phải chống đỡ cho hết đêm này rồi.Nếu không thì chỉ còn biết để lại cái mạng ở lại với cái “vùng đất khỉ ho cò gáy” này rồi.

Nguyễn Nhất Đan chỉ vào Trần Mị Nhi ,nói :

– Muốn đánh thì đánh!

– Còn về phần ta với Trần Mị Nhi ngươi phải có một hồi ân oán rồi còn gì?

– Theo ta được biết rằng .Về mặt hủy hôn ướt là do Trần Mị Nhi ngươi một tay thúc ép phải không?

Trần Mị Nhi nhìn về cái tên phế vật của nhà họ Nguyễn,rồi bật tiếng cười đáp :

– Đúng là do một tay ta bầy kế đó thì sao nào ?

– Ha…ha .ha..Không lẽ ngươi đến cắn ta sao ?

Nguyễn Nhất Đan tỏ ra phẩn hận ,giống như một đứa trai tơ mới lớn vậy.Nguyễn Nhất Đan thét lớn để mọi người được biết rằng :

– Mối sĩ nhục này !

-Ta …Nguyễn Nhất Đan xin thề phải báo đến .

Nguyễn Nhất Đan chỉ về phía lùm cây rậm rập ,rồi nói :

– Trần Mị Nhi ,ngươi có ngon thì theo ta ra đó .Cùng nhau một trận sinh tử chiến và không được phép bất kỳ ai được nhúng vào đến !

Trần Mị Nhi như bị lời nói ngong cuồn của Nguyễn Nhất Đan ,kích động đến .Nàng chỉ biết cười đáp :

– Ha!Nếu như ngươi đã gấp muốn chết đến như thế ,thì ta đây đành phải chiều ý đến ngươi rồi .

Nguyễn Nhất Đan xoay lưng ,chạy đi về rừng cây .Vừa để lại một câu nói :

-Nói nhiều có ích gì ?

– Đánh rồi mới biết mèo nào ăn miễu nào ?

Trần Mị Nhi thấy sự ngông cuồng của cái tên phế vật này đã đến mức đỉnh điểm rồi .Nàng đáp lại :

– Phế vật , đến chết rồi .Vẫn còn ngông cuồng như vây sao?

– Nếu như thế…Trần Mị Nhi ,ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cửu hoa lộ kiếm rồi.

Nói xong ,Trần Mị Nhi chạy theo hướng Nguyễn Nhất Đan vừa chạy đi .Trong khi đó Nguyễn Nhất Đan vừa chạy ,vừa ném “Mê Hồn Hãn Dược”vào bên trong không khí đến.

Lúc này ,Trần Mị Nhi cũng đang chạy đuổi theo ở phía sau ,gần xác nút với khoảng cách của Nguyễn Nhất Đan đã định sẵn .Không bao lâu ,thì Trần Mị Nhi ngã quỳ gối xuống đất từ lúc nào cũng không biết .Nguyễn Nhất Đan thấy như vậy ,liền dừng lại và xoay người lại đi tới chỗ của Trần Mị Nhi ,rồi kèm theo một nụ cười thánh thiện.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.