Cứu gái đụng xe và câu chuyện tình buồn – Phần 3 – Botruyen

Cứu gái đụng xe và câu chuyện tình buồn - Phần 3

Chap 8:

* 2 năm trước

– Sinh nhật vui vẻ nha anh yêu.

– Uầy, em yêu cứ bày trò, hôn anh cái là anh mãn nguyện nè.

– Xí, ai thèm. Đeo vô đi em tự đan á.

Sinh nhật năm đó em tự tay đan cho tui khăn choàng vì tui bị viêm xoang nên những lúc trời lạnh rất dễ bệnh. Khăn em đan không được đẹp cho lắm nếu không muốn nói là thô, nhưng đó là món vật quan trọng nhất với tui. Trên khăn em đan cả tên tui và em lên, ở giữa là 1 trái tim méo xẹo.

– Em tự đan hã Vy?

– Dạ.

– Xấu òm.

– tháo ra trả đây.

– Tặng rồi mà đòi lại.

– Kệ em.. Trả đây.

* Thực tại

Hiện tại tui đang ngồi trong phòng con nhỏ và đang bấm game, còn con nhỏ thì ngồi dưới nền làm bài. Đang bắn súng thì con nhỏ nắm áo giật giật.

– Anh, em chán.

– Thế gắp sách vở lại đi lên đây anh bày cho chơi game.

Nghe thế có vẻ con nhỏ hứng khởi lắm.

– Ui anh bắn hay thế, cho em bắn tí đi.

– Đi tới đi, nhấn W ấy. Điều khiển hướng đi bằng chuột.

– Anh, em có làm gì nó đâu mà nó bắn em.

– Nó là địch mà, gặp nó thì dí cái nòng vào người nó rồi bắn.

– Anh sao em bắn mà cái nòng nó giật giật dậy.

Bó tay, tui bảo con nhỏ xuống học bài tiếp đi để máy tui chơi. Mặt con nhỏ xị xuống nhưng vẫn đi xuống tiếp tục học bài. Xong ván, tui quay xuống xem nhỏ học bài thì bắt gặp cảnh vai áo của nhỏ trễ xuống lộ ra dây áo lót màu đen với một mảng thịt trắng ngần. Mặt tui nóng lên, đã 2 năm rồi chưa gặp mấy cảnh thực tế như này. Theo thói quen như hồi trước tui làm với Vy, tui thò tay xuống kéo vai áo nhỏ lên nhưng éo hiểu sao cái dây áo lót nó lại tuột khỏi vai con nhỏ (dây áo lót nó hư cấu vcl). Con nhỏ lập tức quay sang nhìn tui và mặt từ từ biến sắc và… Bộp! 5 ngón tay mềm mại của nhỏ nhẹ nhàng để lại vết tích trên mặt tui và nhỏ ôm ngực khóc.

– Này em hiểu lầm rồi.

– Đồ biến thái, đồ dâm tặc.

Mặc tui thộn ra, cái tình huống có 1 không 2 này đây là lần đầu tiên tui gặp.

– Anh chỉ muốn…

– muốn sàm xỡ tôi đúng không? – nhỏ cướp lời

Tui biết lúc này không thể giải thích được gì nên lặng lẽ

– Anh về đây, khi nào em bình tĩnh và muốn nghe giải thích thì gọi anh.

Nói rồi tui xách cặp mở cửa ra về để lại con nhỏ vẫn còn thút thít trong phòng. Giờ mới cảm thấy ran rát nơi gò má, tự nhủ lòng tối về hỏi anh google về vấn đề cấu tạo của áo lót.

Thế là đã 3 ngày rồi tui chưa đến dạy nhỏ và cũng chẵng liên lạc gì. Kiểu này chắc bảo con nhỏ là tui nghĩ luôn nhưng mà trong lòng lại thấy nhớ nhớ con nhỏ. Buổi chiều hôm sau trời mưa to, đang ngồi trong quán phì phèo điếu thuốc bắn CF thì màn hình, chuột, bàn phím rung lên bần bật, cứ ngỡ động đất hóa ra là con vertu khựa nó rung làm tui hết hồn.

– Đến dạy em học.

Nội dung tin nhắn của con nhỏ chỉ có thế, tui lật đật bật dậy tính tiền rồi đội mưa đến nhà con nhỏ.

– Em xuống..hừ hừ..mở cửa cho anh..hừ hừ..

Tui gọi điện cho con nhỏ mà 2 hàm răng đánh vào nhau lập cập vì lạnh.

– Anh sao không mặt áo mưa, vào nhà nhanh lên kẻo lạnh.

– Anh teo chim rồi.

– Hã anh nói gì?

– Anh nói anh không sao.

Vào nhà, nhỏ đưa tui một cái khăn nhưng lần này có vẻ như giữ khoảng cách với tui hơn. Tui tập trung thẳng vào vấn đề.

– Anh muốn giải thích.

– Anh nói đi.

Thế là tui kể từ a tới z cho nhỏ nghe. Cuối cùng nhỏ phán 1 câu xanh rờn

– Tạm tha anh, lạng quạng em cắt.

– Cắt gì em?

– thử rồi biết.

Vừa dứt câu tui nắm lấy tay kéo nhỏ vào lòng mình rồi đặt tay lên eo nhỏ ghì lại. Kê miệng lại gần tai nhỏ tui thì thầm.

– Anh làm thế này thử xem em có dám cắt của anh không.

Rồi tui buông nhỏ ra dông thẳng lên phòng.

– Anh Quân đứt lại, em cắt của anh này…

Giọng nhỏ vang vọng dưới chân câu thang!

Chap 9:

Càng ngày thì tình cảm tui dành cho nhỏ càng nhiều, nhưng mà 1 góc nào đó trong tui vẫn chẳng thể nào quên đi được người con gái đầu tiên trong đời. Vã lại nhà nhỏ giàu thế kia tui khác nào đỉa đeo chân hạc, tui không sợ dư luận nhưng tui ghét bị soi mói nên thôi, cứ theo kiểu anh em thân như bây giờ tốt hơn.

– Thằng cu, tối rãnh không?

– Chi mày?

– Tối nay festival biển, bọn thằng Lộc bảo 11h có bão. Đi không?

– Thôi tao không đi đâu, bỏ lâu rồi.

– Địt cụ thằng này lâu lâu đi lấy lại khí thế chứ.

– Trưa mai đem xe qua nhà tao hàn con bô dô rồi đi.

Uầy, thì lúc trước tui cũng có bị thằng Huy dụ là đi bão rất vui và sau vài lần đi cùng nó thì tui ghiền thiệt, sau này trưởng thành tui thấy nó không tốt lành gì nên tui bỏ không đi nữaq. Nhưng lần này không thể không đi vì là bão lớn, sẽ có rất nhiều gái để rữa mắt.

Đúng hẹn, tui vác xe qua nhà thằng Huy kiêm tiệm sửa xe của ba nó.

– Quân, mày trốn đâu bữa giờ không qua mày?

– Dạ đi học chứ đâu chú.

– Qua kiếm thằng Huy hã.

– Dạ, nó kêu con hàn bô.

– Hàn dô con wave tàu này hã?

– Dạ đúng rồi chú.

– Mả nội 2 tụi mày, tao mua nó 4 chai của thằng cha Vinh để tụi mày đem phá hã?

– Ớ con biết đâu, thằng Huy nó bảo ấy chứ.

Xong ổng kêu thằng Huy ra, 2 cha con nó tranh cãi 1 hồi thì phần thắng cũng thuộc về thằng Huy với lý do chính đáng là con với thằng quân test bô. Nó gạc chân chóng đứng tui lên rồi bắt đầu tân trang.

– Mày yên tâm bố đéo lấy tiền đâu. Đi bảo mà ex thì thường quá, làm con wave độc độc tối 2 thằng đi cho ngầu.

– Định mệnh mày đi chung xe với tao à?

– Ừ, đéo đi chung tao đâu có ngu mà sửa xe mày.

– Còn cái bô?

– Mày cứ dùng, khi nào ổng đòi thì cưa ra trả, móp méo mày đền.

– Ờ.

Sau 2 tiếng đồng hồ nỗ lực cuối cùng nó cũng tân trang xong xe tui, tui thì đếch biết gì về độ xe, trước giờ xe tui toàn do nó độ. Bùm, bùm, bùm…

– Địt con mẹ, cái bô có nút âm lượng không mày vặn nhỏ lại hộ tao cái.

– Mày ngáo à Quân?

– Chứ nó nổ cỡ này dô xóm bà con chửi chết.

Nó vào trong lục lục 1 hồi thì lấy ra 1 cái ống kim loại đưa cho tui.

– Đúc dô ống bô là nỏ kêu nhỏ lại à.

– Ừ, tạm được.

– Ừ tối rồi rút ra.

Xong, tui cáo từ nó rồi dọt qua nhà con nhỏ làm gia sư. Như thường lệ, tui móc con vertu khựa ra rồi gọi nhỏ xuống mở cửa.

– Ui, anh mới đổi xe à?

– Đâu có, xe anh trước giờ mà, mới tân trang.

– Cái bô ngộ quá anh nhỉ.

Lan man một hồi thì cũng vào công việc chính. Hôm nay là ngày đầu tiên tui được làm gia sư đúng nghĩa vì con nhỏ có vô số bài tập khó.

– Bài này làm sao?

– Làm như này này.

– Như này là như nào?

– Anh bí rồi.

– Gia sư kì dị, nè bài này làm dị nè abcxya,lauxanh.com bla bla..

– Em biết rồi con bảo anh bày.

– Chọc quê anh xí mà….

——————–

– Ê thằng cốt đột qua nhanh mày còn đi.

– Ờ tao qua nè.

Bây giờ là 10 rưỡi tối và tui đang bị thằng Huy hối. Đêm nay tui chơi nguyên set đen cho tông xẹt tông với con xe. Hồi sáng thằng Huy nó sửa đề cho tui nên không cần phải đạp. Nhẹ nhàng tui đánh xe ra khỏi còn hẽm, ra đến đường lộ tui nghe theo lời thằng Huy rút cái ống kim loại ra và kéo hết ga. Sau đó tui nhận được vô số lời khen.

– Trời đánh thánh vật cả nhà mày nhá.

– Thằng này hết muốn ăn tết mẹ rồi.

– Trẻ trâu giờ nhiều quá.

Cuối cùng tui cũng tới nhà thằng Huy và đập vào mắt tui là con nhỏ Uyên.

– Em chào anh.

– Ừ chào em, làm gì đây thế?

– Dạ anh Huy rủ em đi chung.

– Qua lâu dữ mày? – Thằng Huy từ trong đi ra lên tiếng.

– Đm, giờ phải kẹp 3 hã mày? Để nhỏ Uyên ngồi giữa nhé.

– Không, tao lấy ex chở Uyên, mày đi mình.

Thế mà cứ ngỡ thằng bạn chí cốt đi chung với mình ai dè phản bạn theo gái làm tui cay cú không nói được nên lời. Nhẹ nhàng đề xe, lần này tui không ngu mà kéo ga nữa. Không đùn xe chết thì cũng bị thiên hạ trù chết vì theea giới này có nhiều thằng mỏ thúi phán đâu trúng đó nên tốt nhất là chạy chậm. Ra đến điểm hẹn thì xe vô vàn là xe, từ 50cc đến 1000cc, từ xe đạp đến phân khối lớn đủ cả. Tiếng bô gầm rú vang cả một góc thành phố, sau yên xe là các em xinh tươi mặt quần không thể ngắn hơn được nữa cổ vũ.

– Quân, sao im ắng thế nẹt lên.

– Uầy mày nghĩ tao nẹt có qua tiếng chiếc CBR 1000 ngay kia không?

– Rút cái ống kia ra chưa?

– Rồi.

– Thế thì vặn hết ga và tỏa sáng đi.

– Ờ.

Brừm ừm ừm ừm ừm ừm.. Tui kéo ga 1 tràng dài kèm theo cái tiếng bô đinh tai nhức óc đó.

– Đờ mờ sao im hết dị. – tui tự nghĩ vì khi tui hạ ga xong không khí trở nên yên ắng lại thường.

Huýt, lộp bộp lộp bộp – tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo của đám đông vang lên.

– Đỉnh quá anh ơi.

– Tiếp đi bạn ơi.

– Đã quá pepsi ơi.

Rồi rui với thằng Huy được đưa lên dẫn đầu đoàn bão, thời tui đi bão chưa có nhiều phân khối lớn như bây giờ. Hồi trước thằng nào sang thì có ex 2010 với con ghệ sau lưng. Giờ kinh tế phát triển nên bọn nó vác mấy cái siêu moto đó ra.

– Mày thấy chưa tao nói mà.

– Sao nó kêu to dữ mày?

– Tao làm mà lị.

– Nảy anh Quân ngầu dễ sợ luôn. – nhỏ Uyên lên tiếng.

Đến đọn đường thẳng và vắng, cả đoàn tăng tốc. Vì tui đi đầu đoàn nên phải chạy nhanh. Lúc này xe tui cũng lên đến tộc độ 130 chứ không ít thì tui vừa thấy bóng con chuột trong vỉa hè phóng ra cũng là lúc tui nghe cái BẸT dưới bánh xe rồi tui mất lái. Thế éo nào sau khi tui ngã xuống và cái xe nằm cách tui chừng chục thước nhưng tui chẳng sao cả (lúc đó buồn lắm vì cứ nghĩ té xong được gặp tổ tiên 🙁 ). Thằng Huy lật đật phóng lại chổ tui

– Mày sao không Quân?

– Không, tao ổn.

– Đ* má con chuột mày cán báy nhẹt rồi.

– Huy, tay tao đau.

– Ơ xương mày lồi lên này, gãy tay cmnr. Lên xe tao chở đi bệnh viện, nhanh….

Chap 10:

Thế rồi thằng Huy nó diều tui lên xe, ngoái đầu nhìn lại xác con chuột mà ứa nước mắt, tao xin lỗi. Xe tui thì có người trong đoàn lái về dùm.

– Cái bô sao không mày?

– Đờ mờ tay không lo lo cái bô, tao cho mày luôn.

– Địt cụ bố thằng nào nói láo tối ba má sập giường.

Thế rồi chiếc ex của thằng Huy phải kẹp 3, tui ngồi giữa còn nhỏ Uyên ngồi sau kẹp tui. À mà tui tự hỏi sao nhỏ uyên không thi trường Y mà thi trường CNTT vì con nhỏ có 2 cục bông gòn rất to và mềm còn thấm thuốc giảm đau nữa chứ, nhỏ cà cà mấy cái là tay tui bớt đau liền. 15 phút sau, nó chở tui đến một bệnh viện tư nghe đâu nhà thằng Huy quen. Đi lòng vòng 1 hồi cũng tới khoa chấn thương bác hình và gặp được bác sĩ.

– Bị gì đây?

– Gãy tay bác sĩ.

– Sao gãy?

– Dạ té xe.

– Đua xe hay té xe?

– Đua xe sao gãy tay được, té mới gãy chứ.

– gãy tay còn lí sự, ra kia lấy số đợi.

Rồi lão bác sĩ hầm hầm bỏ đi, thằng Huy đứng bên cạnh nảy giờ cũng nóng mặt. Nó móc điện thoại ra bấm số rẹt rẹt.

– Ba hã, ba gọi kêu dượng Minh con đang ở dưới sảnh chấn thương chỉnh hình nè.

– …

– thằng Quân nó bị gãy tay.

-…

– Nhanh nha ba.

Sau đó nó cúp máy, chưa đầy ba nốt nhạc sau ông bác sĩ hồi nảy quay trở lại nhưng khác với thái độ hằn học hồi nảy.

– Trời ơi cháu anh Minh sao không nói sớm. con vào đây chú băng cho nhanh lên. Thế rồi tui đi lẽo đẽo theo sao ổng để ổng chữa trị, mẹ cha ổng nhấn cái cái xương xuống rồi nẹp lại tui đau gần chết.

– Chú băng con nhaaaaa…

Nghe ổng nói câu đó mà tui nổi da gà. Lúc băng ổng nhẹ nhàng với tui lắm, nhẹ nhàng cứ như ổng là người yêu tui dị. Tui mà là con gái là tui yêu ổng rồi nhưng xin lỗi chú tui là chuẩn men.

– Bao nhiêu tiền hết chú?

– Uầy cháu anh Minh mà tiền bạc gì, ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US – truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) mà cử động nhẹ mới băng dễ nứt lắm.

Nói rồi tui từ giả ông bác sĩ già ra về.

– Xe tao sao rồi?

– Hư cũng khá nặng. Mà để tao sửa cho, vả lại giờ mày lá xe cũng đâu được.

– Ờ.

Đến nhà, tui từ biệt thằng Huy, nhỏ uyên với cả 2 cái bông gòn của nhỏ. Vừa vào nhà má đã hỏi.

– Quân, tay mày sao thế?

– chó cắn má ơi.

– Xạo hã mày? chó nào cắn gãy tay?

– Con Bull đầu xóm á má. Vừa mới đi ngang qua nó từ đâu phóng ra quật con xuống luôn. May mà người ta cản kiệp không thúi hẻo luôn rồi.

– Mẹ nó chớ ỷ nhà giàu sắm con chó thiệt bự rồi thả rông. Sáng mai tao ra chợ sớm tao xử nó. Ăn gì không Quân.

– Không má, con buồn ngủ rồi.

Tui về phòng, trước khi ngủ tui nhắn tin cho Q.A bảo nghỉ vài ngày có việc bận nhưng chả thấy nhỏ trả lời…

——————

Sáng ra, tui tỉnh dậy lúc 8 giờ sáng, tui vệ sinh cá nhân xong rồi thay đồ dự là ra đầu ngõ ăn sáng rồi bắt xe bus qua nhà thằng Huy xem nó sửa xe luôn. Ra trước công, toan mở cửa nhưng thấy gì đó thiếu thiếu. Con đen đâu mất rồi vì mỗi sáng nó thấy tui đều rung chuồng ầm ầm.

– Chắc ba tui dẫn nó đi uống cà phê rồi.

Thôi suy nghĩ về con đen, tui đi bộ ra đầu ngõ ăn bún riêu. Lạ thay hôm này nhìn mặt ai cũng nghiêm trọng và pha chút sợ hãi.

– Cô ba cho con tô bún nhiều riêu.

– Nè mày, mà mày nghe tin dì chưa Quân?

– Sao cô ba?

– Sáng nay con Bull của cái nhà kia nhập viện rồi. Sáng người ta phát hiện nó nằm máu me đầy mình , nằm thở phò phè.

– Chắc bọn trộm chó chứ gì.

– Không, nhà đó kêu camera ghi lại nó bị sói cắn.

Sói? Giữa thành phố ban ngày ban mặt kiếm đâu ra sói, với lại sở thú nào lại nuôi sói. hay là do xã hội phát triển nên sự tưởng tượng của con người cũng phong phú theo. Thôi tranh cãi, tui ăn thật nhanh rồi lết ra bến xe bus bắt xe đến nhà thằng Huy…

Chap 11:

Từ ngày gãy tay đến tay đến giờ, theo tui thấy việc khó nhất đối với tui là đi vệ sinh. Tui bị gãy tay phải nên mọi việc đều thực hiện bằng tay trái. Móc thằng em ra đã khó rồi, giữ bình tĩnh cho nó không bắn tứ tung còn khó hơn. À mà tui còn đi xe đạp được nên hôm nay tui quyết định đi dạy lại cho nhỏ Q.A, mới hôm qua nhỏ nhắn tin bảo tui đi với cô nào mà không đến dạy. Kiểu như hờn dỗi trông đáng yêu phết.

– Q.A xuống mở cửa cho anh.

– Dạ em xuống nè.

Nghe giọng trong điện thoại có vẻ con nhỏ hớn hở lắm, tui cũng thế, tui cũng mong được gặp nhỏ.

– Ơ, tay anh bị sao thế này?

– Trời lạnh quá anh băng lại cho ấm ấy mà.

– Còn đùa được nữa, đi đứng chả cẩn thận gì cả.

– Ơ quan tâm anh đi á.

– Còn lâu nhá. Thôi vào nhanh đi.

Lọi cmn tay rồi nên tui cũng không muốn mở máy tính mà ngồi làm bài cùng con nhỏ.

– Này, sao anh thấy em ít đi chơi thế?

– Em ít bạn lắm.

– Thế mấy đứa lúc bữa đi đảo đâu?

– Thỉnh thoảng em mới gặp thôi chứ ngày thường em toàn lên lớp rồi về.

– Ui tội bé yêu anh thế.

– Ai bé yêu ông.

– Làm bài đi.

Thế rồi tui nằm lăn ra giường của con nhỏ. cái mùi phòng con gái thím nào qua nhà gấu chắc biết rồi. Nó dịu dàng khiến mấy thằng đực rựa dễ ngủ lắm, và tui thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy, tui lắc đầu mấy cái để tỉnh táo rồi nhìn qua cửa sổ thì thấy trời gần tối cmnr. Định. tuột xuống giường thì thấy cái gì đó mềm mền dưới chân, lại còn nhiều lông nữa mới ghê. Lúc đó tui nghĩ mình đã làm bậy với con nhỏ rồi, nhưng mà tui có bia rượu gì đâu. Đánh bạo tui đưa cái tay gãy xuống rờ và…… Méo, xẹt xẹt xẹt – cái tay bó bột của tui bị con mèo cào trày mấy miếng, tui la lên

– Cút ra cút ra..

Cơ bản tui không sợ mèo mà rất ghét mèo vì phân mèo rất thúi. Hồi trước nhà tui có nuôi 1 con, không hiểu thế đéo nào nó lại chuôi được vào tủ và ị lên áo đi học của tui làm thúi um cả lớp học.

Từ đâu con nhỏ bật tung cửa chạy dô.

– Có chuyện gì thế anh?

– Con mèo kìa.

– Mimi á hã.

– Nó là mimi hã? tên dễ thương không anh?

– Mimi cút mày, cút mày.

Con nhỏ thộn mặt ra nhìn tui, nhỏ lại vuốt ve con mèo của nhỏ rồi đẩy ra khỏi phòng.

– Anh ngủ lâu chưa?

– 3 tiếng.

– Oài lâu thế.

– Anh mệt hã?

– Không, thôi anh về nhé.

– Anh, ở lại ăn cơm với em đi.

– Ba đâu?

– Đi công tác rồi.

– Em nấu dở anh mới ăn, nấu ngon anh không ăn.

– Ơ anh khác người thế.

Nói rồi tui với nhỏ cùng xuống bếp. Ôi đây đúng là viễn cảnh mà bao thằng đàn ông mơ ước: một căn nhà to, một cô vợ bốc lửa đang làm đồ ăn cho mình và mình thì đùa giỡn với đứa con nhưng trong trường hợp này đứa con là Mimi nên tui không đùa giỡn với nó.

– Anh phụ en xíu.

Đang mơ màng thì con nhỏ gọi làm tui giật mình. Bỗng nhiên sau cái giật mình đó tui lại nhớ đến mấy cảnh dogy trong bếp của jav mới ác chứ. ổn định lại tinh thần tui hỏi:

– Giúp sao?

– Đánh trứng hộ em.

– Ừ.

Sau nữa tiếng đồng hồ thì món trứng chiên và món canh mì tôm đã yên vị trên bàn và người nấu là…. tui.

– woa anh quân nấu ngon quá hà, mimi lại ăn nè.

Nhỏ vừa ngồm ngoàm vừa nói nhìn đáng yêu chết được. Tính ra tui nấu ăn cũng đâu tệ lắm đâu. Quá ngon là đằng khác ấy chứ.

– Không biết nấu ăn sao lấy chồng?

– khỏi lấy.

– Làm vợ anh đi anh nấu cho ăn.

– Thật không?

– Ừ, làm vợ anh nhé.

Thế là mặt nhỏ đỏ lên, đỏ như đít khỉ ấy (ùi anh xin lỗi nhé Q.A). Tui bẹo má nhỏ 1 cái rồi cắm đầu vào ăn.

– Này ăn xong rồi anh về nhé. Hay còn muốn anh ở lại ngủ nữa?

– Xí, ai thèm.

– ừ anh về đây.

– Anh đạp xe cẩn thận nhé.

– Ừ có gì qua thắp hộ anh nén nhang là được.

Con nhỏ bặm môi trợn mắt, tui đạp xe đi, thỉnh thoảng liếc ra sau tui vẫn thấy con nhỏ còn đứng đó cho đến khi tui không thấy gì nữa. Về đến nhà, con đen ở trong chuồng quẫy đuôi mừng rỡ. Mà nhắc mới nhớ không biết ai cho nó ăn trầu mà môi mà miệng nó đỏ lòm nhìn thấy ghê. Chắc vài bữa tui cho nó qua giao lưu với mimi của nhỏ Q.A mới được..

Chap 12:

Và rồi cái cuộc sống của tui quanh đi quẩn lại nó cũng có bấy nhiêu đó thôi. À mà mấy bữa nay trên lớp tui sướng cực kì, lên chỉ ngủ thôi, bài vở đã có con nhỏ bí thư lo dùm. Nhỏ bí thư tên phượng, gầm cao thoáng máy chứ tui cũng chả biết diễn tả nho sao nữa. Lúc trước nhỏ có tỏ tình với tui nhưng lúc đó Vy vừa mới mất nên tui phũ luôn, nếu giờ ẻm mà tỏ tình thì tui có thể… Hôm nay là ngày dỗ của Vy, ba má Vy gọi tui sang nhà để ăn. Lúc trước Vy còn sống ổng bả thương tui như con trai mình, nhưng từ lúc Vy mất tui không muốn liên lạc nữa, không phải chết là hết mà là do nỗi đau của tui. Nghĩa trang nơi chôn cất Vy nằm ở ngoại ô thành phố cách nhà tui 11 km, nếu mà đi xe đạp thì tui đi không nổi. Mà hôm nay thằng Huy phải theo nhà nó ra tận nghệ an vì bà nội nó hấp hối rồi. Hết cách, tui đành phải nhờ nhỏ Q.A thôi.

– Đang đâu đấy em?

– Em ở nhà, qua dạy hã anh?

– Không. Bữa nay nghỉ 1 bữa đi. Em ra đường abc đầu hẽm xyz đèo anh đi này cái. Tay anh đi xa không được.

– Hihi, em qua liền.

Nói chuyện xong với nhỏ, tui thay cái áo sơ mi với cái quần jean mà ngày xưa Vy lựa cho tui. Xong tui ra đầu ngõ đứng đợi nhỏ. 10 phút sau nhỏ tới, nhỏ bận áo phông kèm quần jean tuy kín đáo nhưng quyến rũ. Leo lên yên sau ngồi, tui nói.

– Em chở hôn anh vào chợ cái, kiếm chổ nào có sạp hoa với trái cây ấy.

Thế rồi, tui mua 1 bó hoa ly với 1 chùm nho, đây đều là những thứ Vy thích lúc còn sống.

– Nghĩa trang phía bắc em ơi.

– Anh đi thăm ai à?

– Ừ.

Rồi nhỏ vặn ga, từ thành phố đến nghĩa trang cả hai không nói với nhau tiếng nào và có lẽ nhỏ cũng nhận ra nét u buồn của tui hôm nay. Con vertu khựa trong túi run lên bần bật. Con nhỏ đằng trước quay ra sau hỏi ngay.

– Anh coi bánh xe thủng hay sao mà rung dữ dị.

– Đâu điện thoại anh rung đấy, lái xe đi.

Tính đổi điện thoại mấy lần mà không có tiền.

– Mày đang đâu đấy? – thằng huy gọi

– Ra nghĩa trang.

– Ừ cho tao gửi lời đến cái Vy nhé

– Ừ, bà mày sao rồi?

– Mất rồi.

– Ừ, tao chia buồn.

– Ừ, tao về rồi nhậu.

– Ừ.

Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng nghĩa trang.

– Em đi gửi xe đi. Anh đi mua nhang.

– Đứng trước cổng đợi em đấy.

Thế rồi, con nhỏ lẽo đẽo đi sau tui. Sau 1 hồi quanh co cũng tới được nơi nhỏ Vy nằm xuống. Tui thắp nén nhang rồi để nho lên măm cho Vy. Khi tui viết những dòng này thì tâm trạng tui cũng không được tốt cho lắm.

– Chị ấy xinh quá.

– Ừ, trong hình không bằng ngoài đời đâu em?

– Đây là ai vậy anh?

– Người yêu anh.

Sỡ dĩ tui không dùng từ người yêu cũ vì tui không có suy nghĩ là tui và Vy đã chia tay. Tui chắc rằng ở 1 góc nào đó, Vy vẫn theo dõi tui hằng ngày.

– Thì ra đây là người yêu anh.

Nhỏ có vẻ không ngạc nhiên cho lắm nhưng tui thấy nét buồn hiện trên gương mặt nhỏ. Tui cứ quỳ đó nhìn vào bức ảnh của Vy. Mỗi lần tui say hay buồn bực mặc kệ khuya tối tui đều chạy lên đây và nói hết cho Vy nghe.

– Thôi mình về đi em.

– Dạ.

Tui với nhỏ ra lấy xe rồi ra về. Đường về có lẽ lạnh hơn lúc đi.

– Em lạnh không?

– Dạ không.

– Ui nhiều mỡ thế này mà sao lạnh cho được.

Tui khẽ ngắt nhẹ phần thịt trên eo của nhỏ.

– Anh nhột em, thế này mà mập á.

– Chứ chẵng nhẻ bảo ốm.

– Cân đối.

– Ờ rồi.

Tui chủ động lấy lại không gian tự nhiên cho 2 đứa.

– Này Q.A, bao anh ăn kem đi.

– Anh muốn ăn kem gì.

– Kem chuối hột.

– Ui kem gì lạ thế.

– Kem đó nó có 2 cái hột, thân kem là trái chuối để nguyên vỏ ăn tới đâu lột tới đấy. Kem có nhân sữa đặc với mấy cọng bột socola màu đen.

– Đi đi, chắc ngon lắm.

– Thôi anh đau bụng rồi.

Công nhận con nhỏ ngây thơ thật, nhiều lòng tui nói thế mà con nhỏ cứ tưởng thiệt. Kì kèo một hồi thì điểm đến là nhà tui. Nhỏ bảo học trò phải biết nhà thầy, thế là tui ok luôn.

– Ui con chó to thế anh.

– Muốn sờ nó không?

– Nhưng em sợ nó cắn.

– Nó căn lên phòng anh tiêm ngừa cho.

– Anh lại đùa. Bắt nó ra em sờ đi.

Thế là tui mở cửa chuồng bắt con đen ra. Con này thường nó rất hung hăng, lúc nó mới được ba đem về nó đâu cho tui với má sờ. Lại gần là nó nhe nanh ngay, thế mà với con nhỏ thì nó im lìm. À mà nó là giống đực, lúc con nhỏ vuốt nó thì tui để ý thằng em nó cục cựa. Đồ chó hư!

– Ui môi nó đỏ dễ thương chưa này.

– Ừ mẹ anh bảo nó thích ăn trầu đấy.

– Yêu quá cơ.

– Vào nhà em, đen dô chuồng.

Thế rồi tui dẫn nhỏ dô nhà tham quan.

– Nhà em bự gấp 5 lần nha anh nhỉ.

– Nhà to nhưng đâu có ai. Buồn lắm.

– Thế anh sang ở với em nhé.

– Đừng có mơ, phòng anh đâu.

Rồi tui dẫn con nhỏ lên phòng. Định mệnh quân mất là có mấy cái sịp mà mấy ngày tui chưa giặc đang kẹp ngoài lan can phơi cho bớt hôi. Quên chưa dọn mà đã để nhỏ vào phòng.

– đúng là con trai, bừa bộn thật.

– Hì hì.

– Mà có mùi gì giống mùi mắm anh nhỉ. (mùi sịp)

– À tối qua anh ăn mực khô đấy.

– Anh cái gì ngoài lan can kia.

– À mực khô anh phơi đấy, ra ngoài đi em.

– Anh này đẩy em ra kì thế, định xin anh con mực tối về nướng. – cơ bản là nhỏ bị cận nhưng bình thường sợ xấu không đeo kính.

– Thôi mực anh phơi dỡ lắm. Ra chợ mà mua.

– Mà anh này..

– Hã?

– Có chuyện gì buồn cứ nói em nhé. Đừng giữ trong lòng.

– Ừ anh biết rồi.

Thế rồi tui tiễn nhỏ ra xe, bóng nhỏ khuất sau khi cua ở đầu con hẽm. Lúc đó tui tự hỏi có nên mở lòng ra hay không…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.