Dùng nước dội mạnh tẩy rửa dấu vết tên kia để lại trên người mình, cậu cuộn mình ở đầu giường, ngực ẩn ẩn đau, cổ tay cũng nổi lên vết ngân thâm tím. Người kia….thực sự là điên cuồng. Đêm một năm trước chính mình cũng không chống đỡ nổi để tuỳ ý đối phương đùa giỡn, đôi mắt màu lam giống như ma trơi gắt gao nhìn mình, khí lực hung hăng, thủ đoạn cường ngạnh. Đúng là khác biệt của những kẻ có tiền, phát ra hơi thở của một thằng khốn…
Di động vang lên không ngừng, Tô Thần vươn cánh tay đau nhức cầm lấy nó nhìn nhìn, là đồng nghiệp gọi tới? Lập tức ngồi dậy, cậu đột nhiên nhớ ra thẻ tín dụng của sếp vẫn nằm trong túi mình…
“A Thần! Nếu cậu không thoái mái sẽ không cần trở lại, tớ có mang thẻ tín dụng, dùng của tớ là được rồi!” Judy nghe nói thân thể cậu không thoải mái lập tức quan tâm hỏi thăm.
“Dùng của cá nhân kế toán sẽ không nhập sỏ, tớ lập tức qua, các cậu chờ tớ a.”
Mặc dù lần này quần áo có vẻ không dễ xé rách như trước, nhưng ra ngoài cậu vẫn cầm theo áo khoác, người đàn ông hẳn cũng đã rời đi? Đại khái hứng khởi bị phá huỷ hoặc là tìm được món đồ chơi khác, tóm lại cậu có một trăm hai mươi hy vọng hắn đã rời Mị Sắc.
“A Thần!” Judy đang ngồi trên ghế sô pha dài theo âm nhạc lắc lư, Andy cùng Micheal đã muốn nói lảm nhảm, những người khác may mắn không thất thố, cuồng hoan quả nhiên là độc quyền của tuổi trẻ.
“Tớ đi tính tiền, cậu giúp hai người họ gọi xe” Tô Thần bàn giao, sau đó quay người đến quầy bar, mọi người lập tức đứng dậy.
“Vừa mới đi thay quần áo, thảo nào không để ý tới tôi”. Dạ cười oán hận.
Gật đầu cũng không muốn giải thích nhiều, cậu hỏi: “ Thu ngân là ở nơi nào?”
Dạ phun một tiếng: “Xem ra anh quả thực không thường đến nơi này, tôi chính là quầy thu ngân đây.”
Nhân viên pha chế cũng chính là thu ngân?
Tô Thần nghi hoặc hỏi hắn: “Cậu một mình làm hai công việc cũng vất vả nhỉ?”
“Ha ha! Tô Thần anh thực đáng yêu! Ha hả…” Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường lại đổi lấy đối phương cườ lớn như vậy, Tô Thần không khỏi hoang mang.
“Judy, bọn họ không có vấn đề gì?” Chạy ra cửa lớn của Mị Sắc hoà cùng một chỗ với mọi người, Tô Thần lúc này mới có thể hít thở nguồn không khí tốt đẹp, nhiều đồng nghiệp đã muốn rời đi, chỉ còn vài người vẫn còn chờ cậu trở lại.
“Bọn họ cùng đưa Andy và Micheal về rồi, xe tớ gọi cũng rất nhanh sẽ đến, A Thần cậu sao thế?”. Judy đã an bài cho đồng nghiệp hết thảy.
“Tớ về nhà sẽ tốt hơn, đi bộ sẽ thoải mái hơn một chút.” Cậu nhìn hai người đang say rượu kia mà chậm rãi thở ra.
Tạm biệt mọi người, cậu chậm rãi bước đi trên ngã tư quen thuộc, trái tim thùng thùng nhảy loạn, chỉ trong mấy giờ mà chạm mặt đến hai lần? Xác suất trùng hợp cũng thực đáng ngạc nhiên.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, Tô Thần nhíu mày…
“A Bách…” Trong lúc yếu đuối như thế này cậu chợt nhớ đến con người bận rộn kia, cậu vẫn bấm di động gọi cho Tần Bách.
Kêu hơn mười tiếng, bên kia mới truyền đến âm thanh ủ rũ của Tần Bách: “ A Thần?”
“A Bách thực xin lỗi, đã quấy rầy anh nghỉ ngơi….” Tiếng người truyền đến cũng là lúc cậu cảm thấy hối hận, giọng A Bách thật mệt mỏi, có lẽ cũng vừa mới ngủ.
“Không có việc gì! Anh cũng vừa ngủ, đã xảy ra chuyện gì? Vừa mới tăng ca xong sao? Giọng nói ôn nhu của Tần Bách truyền đến làm cậu thực an tâm.
“Vừa mới tan ca, A Bách… Em rất nhớ anh”.
“Đứa ngốc, có phải em vừa uống rượu? Chạy nhanh về nhà ngủ đi”.
“ …Dạ! Ngủ ngon!”
Gác máy, hốc mắt Tô Thần có chút ẩm ướt, quả nhiên chỉ có Tần Bách mới có thể trấn an mọi dao động của chính mình, nếu y biết cậu đã từng bị cường bạo thì có còn dũng khí để yêu cậu nữa không?
“A Bách…anh hãy luôn bên em.”
Nhẹ nhàng nỉ non, cậu ngẩng đầu hít làn gió đêm đen đặc, nhanh chân rảo biết về nhà.
Hết chương 7.