Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc – Chương 69 Nóng lòng kiếm tìm 2 – Botruyen

Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc - Chương 69 Nóng lòng kiếm tìm 2

Liên tục tìm kiếm một vòng vẫn không thấy người đâu, Tiếu Nam phái người theo dõi Tô Ly mấy ngày vẫn không thấy Tô Thần xuất hiện một lần, nôn nóng chờ đợi trong lòng ngày càng lớn.

Rốt cuộc có thể đến chỗ nào! Mới một tháng ngắn ngủi mà thôi, em ấy sao có thể biến mất nhanh như vậy?

Vuốt vuốt tấm thẻ ra vào Tô Thần để lại trên bàn làm việc của mình, hắn nắm chặt tay mình lại, lông mày không tự chủ cau lên. Ngày đó khi trở lại phòng làm việc, hắn liếc mắt đẫ thấy tấm thẻ này, cũng hiểu được đây là tín hiệu “chấm dứt” cậu để lại, bất an như sóng cuộn lập tức dâng trào, nếu như đối phương thực sự muốn giấu đi hành tung, nói như vậy hắn sẽ có thể không được gặp lại cậu?

Chưa bao giờ hắn có cảm giác phiền muộn đến như thế, thói quen có người ấy bên cạnh, nhìn cậu sợ hãi khóc lóc trong lòng mình, nhìn cậu mím môi chịu đựng, nhìn cậu ẩn nhẫn động tình, nghe tiếng rên rỉ ngọt ngào khi hai người gần gũi thể xác, Tiếu Nam lúc này mới ý thức được trong lúc bất tri bất giác cả người hắn đều ngập tràn suy nghĩ về Tô Thần.

Lần cãi nhau kia, Tiếu Nam còn nhớ rõ Tô Thần nói yêu hắn, nhưng lúc đó hắn chỉ nghĩ cậu vì Tần Bách mà nói những lời ngon ngọt làm vui lòng mình mà thôi. Hiện tại hắn đã suy ngẫm lại, đó chắc chắn là lời yêu chân thật từ trái tim Tô Thần, bị hắn cưỡng ép uy hiếp nhiều lần vẫn âm thầm chịu đựng tất cả thậm chí còn muốn truy đuổi tình yêu, đó không phải là tình yêu đích thực sao? Chỉ là cậu đã quật cường như vậy cuối cùng vẫn bị hắn làm tổn thương sâu sắc đến mức phải gục ngã, sau cùng không còn cách nào khác ngoài triệt để buông tay!

“Chết tiệt, tôi rốt cuộc đã làm nên chuyện gì thế này?”

Tiếu Nam hung hăng nện bàn tay xuống mặt bàn thủy tinh, dường như chẳng thèm để ý gì đến đau đớn nữa, bởi bi thương đau nhức trong tim hắn lúc này còn gấp vạn lần nỗi đau thể xác mang lại. Hắn không hiểu nổi tại sao mình có thể làm ra những chuyện ngu ngốc như thế, lời nói cay độc, hành động vũ phu, tất cả đả thương Tô Thần đến không còn một giọt máu nào. Hắn ân hận, hắn thực sự ân hận rồi, lần đầu tiên nếm trải mùi yêu cũng là lần đầu tiên cảm nhận được phiền muộn sâm đậm như vậy.

Hắn lảo đảo đi đến tủ rượu phía sau quầy bar, nhanh chóng lấy một chai whisky, không cần đến cốc chỉ cần ngửa đầu uống xuống từng ngụm lớn như thể muốn đem phiền muộn chôn sâu dưới men rượu nhưng kết quả lại trước ngược phiền muộn chua xót thậm chí còn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Ánh mắt hắn lơ đãng nhìn đến một tủ rượu trong góc phòng, phút chốc nheo mắt lại tỉ mỉ nhìn vào, chỉ chốc lát trong căn phòng vang lên tiếng cười trầm thấp:

“Em vẫn không bỏ được tôi đâu.”

**********

Hội nghị đang diễn ra vô cùng nghiêm túc lại bị gián đoạn, là điện thoại Ân Úc đột nhiên vang lên.

“Có việc hỏi cậu.” Giọng nói đầu dây bên kia có chút khác lạ: “Hai giờ chiều nay, Orendo café.”

Tạp chí thương nhân đặt ở góc bàn, đều là hai nam tử xuất sắc làm người ta chú ý, một người thần tình lãnh khốc bất biến, một người tuấn mĩ đào hoa phi thường.

Tô Thần em thực sự muốn trốn anh đến một nơi xa thế ư?

********

Phiên đấu giá ở Fnac rất đúng giờ diễn ra, Tô Thần đã sớm nói cho An Tuần thời gian diễn ra buổi đấu giá, An Tuần còn cho rằng bọn họ sẽ có ngày rơi vào cảnh đầu đường xó chợ!!

Phiên đấu giá dự định mười giờ sáng bắt đầu, Tô Thần nghĩ đại khái khi đó đầu óc người ta chưa quá tỉnh táo, sẽ dễ xung động ra giá chăng?

Đêm qua cậu cùng An Tuần chưa hề chợp mắt, trời vừa sáng đã vội ra khỏi nhà, ở cửa Fnac có rất nhiều ngưởi nổi tiếng, cho nên cũng không ai thèm chú ý đến họ.

Lúc bóng lưng Tô Thần biến mất sau cánh cửa, góc đường đối diện với Fnac xuất hiện hai bóng người to lớn, thon dài, cho dù tận lực cúi đầu, nhưng dung mạo anh tuấn cùng khí chất bất phàm vẫn như cũ khiến người qua đường không khỏi ngoái nhìn.

“Thực sự là cậu ấy!” Trong mắt Ân Úc sáng lên, tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủi nhưng An Tuần tựa hồ so với trước có chút thay đổi, trong nụ cười đã có vài phần tự tin ẩn hiện.

Tiếu Nam khẽ gật đầu : ‘ Cậu ta ở chỗ nào chắc cậu biết rồi, lúc sau tôi cùng cậu phân công nhau hành động.’

Loại ‘việc nhỏ’ bắt người này tuy rằng dễ, nhưng Tiếu Nam và Ân Úc không khỏi lo lắng khi lần đầu tiên gặp phải, trước đây có người khác làm cho, họ không cần nhúng tay vào.

Tiếu Nam dựa người vào chiếc ghế màu xám lạnh, châm một điếu thuốc chậm rãi hút lấy, cổ áo gió màu vàng hơi hơi mở rộng, lộ ra cổ áo len bên trong, đôi chân thoi dài được bọc lấy bằng quần âu cắt may tinh xảo, trên chân còn mang một đôi giày màu nâu hưu nhàn, hắn dường như rất giống người đang nghỉ dưỡng nếu không thấy lôn mày nhíu lại.

Trong vòng một giờ, hắn đã bị làm phiền bảy lần, năm lần mỹ nhân, 2 lần nhan viên dễ nhìn.

Hắn đang muốn kiên trì muốn chờ đến hết phiên đấu giá lại bị tiếng chuông điện thoại trong tay làm phiền, lập tức nhận lấy, thấp giọng đáp lại : “Đúng vậy sao, tôi đã biết”.

Thu lại đường nhìn, màu lam đẹp đẽ của nam nhân gắt gao nhìn thân ảnh vừa đi đến cửa, không chút chần chờ, hắn lập tức bước theo.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.