Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc – Chương 65 Có phải đã nên rời đi? – Botruyen

Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc - Chương 65 Có phải đã nên rời đi?

Lúc An Tuần gọi điện là lúc Tô Thần vừa về đến nhà, cậu nhấc máy đã nghe được thanh âm vô vọng truyền đến: “A Thần, tớ muốn chết…”

Khi Tô Thần chạy đến phòng trọ của cậu ta, nhìn qua mặt đất bừa bộn, còn một thân người run rẩy đang núp trong phòng khách. Hiển nhiên có thể nhận ra vừa rồi ở đây đã trải qua một hồi hoan ái kịch liệt, không thấy bóng dáng Ân Úc đâu, nhưng bàn tay An Tuần lại chảy rất nhiều máu.

Đỡ cậu ta nằm xuống, Tô Thần tìm được hộp cứu thương rồi băng bó thật cẩn thận sau đó mới cho cậu ta một cốc nước nóng, nhìn bộ dáng khôi phục chút ít của An Tuần mới nhẹ nhàng nói: “Hắn không được đối xử với cậu như vậy.”

“Tớ rất khổ sở…” Hai con mắt An Tuần hồng hồng chỉ nói được vài từ.

Tâm tình Tô Thần rất phức tạp, vốn tưởng rằng Tiểu An sẽ không rơi vào hoàn cảnh giống mình, cuối cùng lại bị Ân Úc đả kích nặng nề, An Tuần vốn dĩ là một con người rất ngây thơ, dễ bị tổn thương, mà Ân Úc cùng Tiếu Nam đều có tiền tài, địa vị phú quý bao nhiêu thì thường hay gây tổn thương cho người khác bấy nhiêu. Quả nhiên là bạn bè tốt nhất của nhau, đều không thể học được cách tôn trọng cùng tin tưởng người khác.

Ánh mắt nhìn về phía An Tuần không khỏi ôn nhu vài phần, thân là một cô nhi phải hết sức tiết kiệm, để được đi học phải cần sự giúp đỡ của viện trưởng tốt bụng, điều cậu ta cần nhất chính là hơi ấm gia đình hắn mang lại. Càng nghĩ cậu lại càng oán hận đúng là không phải ai từ nhỏ cũng tâm tình bất định như bọn hắn, muốn dựa vào quyền lực của mình để chà đạp lên mọi thứ.

“Tiểu An, cậu yêu hắn nhưng hắn không có quyền tổn thương cậu, chỉ chính cậu mới có thể làm nên hỉ nộ ái ố của bản thân.”

An Tuần có chút không hiểu nhìn Tô Thần: “Thế nhưng…thấy hắn vui sướng tớ cũng sẽ cảm thấy cao hứng…”

“Điều đó không có gì sai cả, thế nhưng hắn không thể ỷ vào đó làm tổn thương cậu, nếu như hắn có yêu cậu một chút thôi thì mong muốn che chở cho cậu còn không kịp làm sao có thể làm cậu đau khổ được?” Tô Thần nói cho An Tuần  nhưng cũng chính  là cảnh cáo chính mình, nếu quả thực có yêu thương dù chỉ một chút, không thể bao giờ mong muốn người mình yêu trở nên khổ sở như vậy.

An Tuần trầm tĩnh lại, đối với Ân Úc cậu ta còn có rất nhiều thương tâm cùng mờ mịt.

Nhìn bộ dáng thất thần của cậu ta, Tô Thần tiếp tục khuyên bảo: “Cón nhớ rõ lần leo núi cuối năm của chúng ta hay không? Có đôi khi thích một người, tựa như thích một ngọn núi, có thể thấy rõ nhưng không thể mang theo về. Cậu có phương pháp nào lay động được cả một ngọn núi như vậy?”

Tô Thần cũng bởi bất đắc dĩ mới phải nhờ cậy Ngô Nguyên, cậu phải đắn đo rất nhiều mới có thể bước đi khỏi nơi chôn rau cắt rốn thân thương của mình, nếu không phải nơi đây luôn khiến cậu ưu thương thế này cậu nghĩ mình hẳn không bao giờ rời đi đâu được.

Thu thập tất cả mọi việc, Tô Thần cũng không cần đưa gì nhiều chỉ có mấy bộ quần áo mà thôi, ở bên kia Ngô Nguyễn đã tìm xong nhà trọ chỉ cần người đến nữa là được.

Bước ra khỏi cửa, ánh mặt trời có chút chói mắt, cậu mệt mỏi đi đến bưu điện gửi một bưu phẩm, trong đó có một chiếc chìa khóa cùng vài lời dặn dò ngắn ngủi, xe lưu lại cho Duyệt Dạ tùy ý sử dụng, xem như đó là vật kỷ niệm cuối cùng, dù sao hai người chắc sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Tô Thần tìm được một quán mỳ sợi bên đường, đang ngồi chờ mỳ thì An Tuần gọi điện đến, là chuyện cậu nói muốn cùng cậu ta xuất ngoại, quả nhiên thanh âm An Tuần rất chua xót nhưng ngữ khí lại kiên cường đến lạ, đồng thời tiết lộ tin tức đêm qua Ân Úc bay sang Mỹ công tác, có thể đến một tháng mới quay trở lại.

Cúp điện thoại Tô Thần suy nghĩ trong chốc lát liền gọi điện đến phân bộ Phong Thượng ở Bắc Kinh và tổng bộ ở Hong Kong mới biết được Tiếu Nam không xuất hiện ở hai thành phố này, tuy rằng đây là bảo mật công ty không thể tiết lộ ra ngoài. Kết hợp từ hai việc đó là nam nhân không có mặt ở hai nơi cùng thông tin An Tuần nói với vừa rồi, Tô Thần khẳng định hai người đó đang ở Mỹ, có lẽ bởi chuyện của Hoàn Thượng.

Thuê một chiếc xe chạy thẳng đến công ty, lúc này đã là giờ nghỉ trưa đại bộ phận nhân viên đang tranh thủ thời gia ít ỏi nạp năng lượng ở căng tin, tầng áp chít rất vắng vẻ, Tô Thần móc thẻ từ mở cửa phòng làm việc của Tiếu Nam, trong không khí tựa hồ vẫn lưu lại mùi hương đặc trưng của nam nhân. Cậu nhắm hai mắt lại, thầm hạ quyết tâm, sau đó không hề do dự di chuyển đến sau quầy bar trong phòng, đẩy một chiếc rương gỗ tinh xảo ra bên ngoài.

‘Kanohi 1910 cất vào hầm…’ Mở nắp ra chỉ thấy bên trong có một cái chai phong cách cổ xưa, cậu chỉ mỉm cười.

Đây là một vật hết sức tầm thường trong đống của cải chất đống của Tiếu Nam, nam nhân cũng không mấy khi để ý đến các loại rượu, nếu cậu lấy đi….chắc cũng được xem là bồi thường nho nhỏ đi. Mặc dù cậu cũng không đặc biệt yêu quý rượu đỏ, nhưng chuyển đến ở Paris, người biết hàng quý chắc chắn không ít, như vậy sẽ không lo đến nhà hàng mới mở không có lợi nhuận. Như vậy cậu cùng An Tuần sẽ không lo lắng đến miếng ăn trong thời gian ấy.

Hộ chiếu và thị thực của An Tuần làm xong rất nhanh, nửa tháng sau bọn họ bước chân lên máy bay tiến đến thủ đô Paris tráng lệ, nhìn bóng dáng mảnh đất quen thuộc khuất dáng dần cùng ánh mặt trời le lói dưới đám mây chiều, cả hai nhất thời đều trở nên trầm mặc không nói nên lời.

Paris – thành phố xa lạ, chỉ mong dòng sông Xen trong suốt, tháp Eiffel chót vót uy nghiêm  có thể hai người họ quên đi bao đau thương khắc cốt ghi tâm nơi này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.