Không khí ở nhà hàng Tây rất ấm áp, trước đây Tô Thần cũng thường một mình đến chỗ này tiêu khiển, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng dễ gây thiện cảm cho người khác. Cậu chọn lấy một bàn bên cạnh cửa sổ, hai bên đều có tâm sự riêng nhưng không ai mở lời trước.
“Muốn ăn món gì?” Tô Thần cầm lấy thực đơn phá vỡ không khí trầm mặc lúc này, An Tuần không trả lời chỉ trực tiếp cầm ly rượu lên uống cạn.
Tô Thần nhìn cậu ta, cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Ân tổng đối với cậu không tốt?”
Kinh ngạc của cậu ta nằm trong dự liệu của cậu, có lẽ An Tuần rất đơn thuần cho nên nghĩ có thể giấu cậu chuyện Ân Úc cũng yêu thương cậu ta.
“Hôm đó cậu đã ở trong toilet sao?” Một tuần lễ là thời gian để Tô Thần suy nghĩ hết tất thảy mọi chuyện, ngày đó nam nhân điên cuồng trừng phạt có lẽ đã tự cho rằng cậu “phản bội” hắn.
“Các cậu nhất định rất hạnh phúc..” Vẻ mặt An Tuần dường như rất ước ao nhìn cậu, nhưng trong lòng Tô Thần lại suy nghĩ khác.
“Hạnh phúc? Chuyện ấy làm gì có liên quan tới tớ.”
An Tuần tựa hồ như hiểu ra chuyện gì đó: “Các cậu…”
“Thân phận của hắn rất khác tớ, cậu nghĩ hắn sẽ thích người như tớ sao?” Tô Thần uống rượu, rõ ràng là hương vị ngọt ngào của hoa quế ủ, nhưng sao vào đến cuống họng lại thấy rất đắng: “Tớ chỉ là trò chơi tiêu khiển của hắn, chẳng có tình cảm nào ở đây cả, là công cụ phát tiết dục vọng mà thôi.”
“Cậu…thích hắn?”
Tô Thần không trực tiếp thừa nhận nhưng trực giác của An Tuần cũng rất nhạy bén, cậu trầm mặc một chút mới chậm rãi mở miệng: “Tớ đã không còn yêu thích bất cứ người nào nữa, vĩnh viễn.”
Trong quầy Bar Duyệt Dạ đang bận rộn phục vụ khách hàng, tuy rằng nhìn người có vẻ rất gầy, nhưng tinh thần lại tốt lắm, vẫn đang biểu diễn kỹ năng pha chế tuyệt hảo của mình trước mặt khách hàng. Vây quanh hắn cũng có rất nhiều người cả trai lẫn gái, tuy nhiên điều không đổi trên khuôn mặt họ chính là vẻ sùng bái ước ao.
Quả nhiên chính là rất điêu luyện, nơi đó náo nhiệt như vậy vẫn không hề ảnh hưởng đến hắn, nhớ kỹ trước đây cậu cũng có thể thích nghi với âm thanh ầm ĩ ở đây, thật là tâm tình bất đồng, tất cả đều không gây ảnh hưởng đến được.
Cậu đứng nhìn một lúc, thấy Duyệt Dạ rất tốt mới quay đầu bước đi, xoay người đến bên cửa lập tức nghe được âm thanh hai người phụ nữ đang hưng phấn bình luận: “ Nam nhân có đôi mắt màu lam tuyệt đẹp kia đã đến đây mấy đêm rồi, tao không lừa mày đúng không?”
“Thực sự rất suất nha! Tao trước đây chưa từng gặp qua nam nhân cực phẩm nào như vậy! Hơn nữa hắn rất đại gia còn mời tao một chai hà đa lệ năm 98 nha!”
“A______tao thật hâm mộ mày! Tao lại muốn đi trang điểm lại đây, bên cạnh hắn nhiều ong bay bướm lượn như vậy, cần phải để lại chút ấn tượng chứ.”
Thanh âm nữ nhân biến mất sau cánh cửa vào toilet, Tô Thần lập tức dừng lại cánh tay nắm trên cửa, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía sau tìm kiếm, đến bên ghế sa lông dài có một nam nhân mê người mang đầy hơi thở bất cần mỉm cười, bên người hắn vây không ít nữ nhân lòe loẹt, đương nhiên trong đó không thiếu mấy nam hài có vẻ ngây thơ sạch sẽ.
Ánh sáng ẩn hiện, nam nhân giơ bàn tay thon dài nhàn nhã cầm lên một ly rượu cúi đầy hướng vào tai nữ nhân ngồi một bên thì thầm chuyện gì đó, tóc mái dài dài tùy ý rũ xuống hai bên, cổ áo sơ mi tùy ý mở rộng để lộ khí chất bất phàm của hắn, cả người đều truyền đến vẻ mị hoặc khiến người khác hồn xiêu phách lạc, khiến người ta không thể nào dừng được nhìn đến.
Tô Thần trầm trầm thở nặng vài cái, cậu cảm thấy đầu ngón tay mình hơi run run, bàn tay nắm chặt cho biết cậu đang cực điểm đau xót, gắt gao nhìn chằm chằm bộ dạng đùa cợt của Tiếu Nam với người khác, thậm chí cậu còn nghe được âm thanh trái tim mình rên rỉ đau đớn.
Xoay người, đẩy cửa, bước ra khỏi Mị Sắc.
Cậu như mất đi điều gì quý giá lắm, nhưng nghĩ lại hắn chưa bao giờ là của cậu hết, tất cả chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước, đẹp nhưng không thể vươn đến.