Thế nhưng, ngày qua ngày trôi đi, vượt qua mùa hè đảo mắt đã sắp sang thu, quan hệ giữa hai người vẫn duy trì như cũ chỉ là bạn giường mà thôi. Mặc dù cậu có cố gắng như thế nào, cũng không khiến Tiếu Nam nghe lời mình giải thích được, đối phươgn đơn phương buộc tội cậu và dường như không có ý định nguôi ngoai. Mỗi lần Tô Thần đi vào giấc ngủ đều hy vọng ngày mai đến, một cuộc sống dành cho hai người, nhưng đap lại cậu vẫn chỉ là thương tâm đến xé lòng.
“Ngô…không nên ở chỗ này…”
Đêm khuya, phòng giải khát bộ phận tiêu thụ buiding Phong Thượng truyền đến âm thanh rên rỉ bí ẩn, nhẹ nhè từng tiếng một thật dễ khiến người khác khơi dậy dục hỏa.
“Ở đây không tốt? Hay quay lại phòng tổng giám đốc làm?”
So với âm thanh rên rỉ động tình mềm mại, âm thanh người nay rất trầm thấp tràn đầy trêu đùa cùng mỉa mai.
“A…”
Bên bàn nhỏ trong phòng nghỉ ngơi của nhân viên, Tô Thần một thân xích lõa, áo sơ mi còn đọng hai bên thân, chân dài trắng nõn bị một đôi tay rắn chắc nắm chặt, cánh tay theo quy luật chủ nhân mà rung động.
Tô Thần nhắm chặt mắt cảm nhận lấy hạ thân thô to của Tiếu Nam đang đâm vào hậu huyệt chính mình, đại não hỗn loạn không kịp cảm nhận từng cú đâm mạnh mẽ. Cậu đêm nay tăng ca, sau khi hoàn thành công việc liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, ai ngờ đang chờ thang máy Tiếu Nam liền bỗng nhiên đi vào, nhấn nút xuống tầng năm của bộ phận tiêu thụ.
Vốn cho rằng hắn đến bộ phận tiêu thụ lấy số liệu, không nghĩ đến chưa kịp chuẩn bị đã bị nam nhân áp vào bên thành thang máy, hung hăng liếm mút!
Đợi hiểu rõ được chuyện gì trước mặt thì cậu gần như đã xích lõa nằm trên bàn nhỏ trong phòng giải khát, với ánh sáng yếu ớt bên trong, u lam nam nhân không chút che giấu phỉ nhổ châm biếm cậu!
Tiếp theo đó là phản kháng dữ dội, đối mặt với nam nhân, Tô Thần chưa từng có một lần thắng, có lẽ đơn giản bới cậu chưa bao giờ hạ quyết tâm liều mạng chống cự.
Đỡ lây cái eo đang bủn rủn, cậu khó khăn đi đến chỗ đậu ô tô, tinh thần quá ểu oải khiến Tô Thần không phát hiện ra chiêc xe QASHIQA bảo trì khoảng cách 200 m với mình.
Tiếu Nam lặng lẽ nhìn động tác cứng ngắc của Tô Thần khi cúi người vào trong xe, giống như một lão nhân đang khó khăn đi trên sân nhà vậy, không lâu sau gian phòng tầng 2 đã sáng đèn, chói sáng giữa màn đêm đen đặc thật sự rất bắt mắt.
Rõ ràng cậu đã ly khai, nhưng người ngồi trong xe vẫn như cũ chậm chạp không phát ra hành động, cũng không biết đang đợi chờ cái gì, thẳng đến khi thấy thân ảnh suy yếu mà quật cường ấy bước ra khỏi thang máy, ma xui quỷ khiến thế nào khiến hắn thay đổi quyết định bám theo cậu một đoạn, nhìn thấy Tô Thần về nhà an toàn tâm tình rỗi loạn mới thoáng khôi phục một chút.
Từ mùa đông năm trước yêu cầu của hắn với Tô Thần càng trở nên vô độ, thời gian của hắn so với người bình thường dài hơn rất nhiều, số lượng cũng rất lớn, người thừa nhận chắc chắn rất cực.
Nhưng Tô Thần lại không hề chống cự hắn như trước đây, nếu như trước sự kiện hôm ấy, chắc chăc hắn sẽ rất vui vẻ, thế nhưng trước đây cậu kháng cự là bởi vì Tần Bách, còn hiện tại chỉ bởi vì cần một nam nhân để bám theo!
Tiếu Nam nghĩ đến đây không chịu nổi lửa giận, càng dằn vặt thêm tâm tình của minh! Đã từng không chỉ một lần nghĩ đến chuyện vứt bỏ, ngay cả sex parter đều không tính hết được, đâu đâu cúng tìm được người trẻ tuổi nhu thuận hơn so với cậu!
Nhưng mỗi lần đứng trước khuôn mặt cứng cỏi đó, trong đại não là truyền đến mệnh lệnh không thể buống tay, mà phải hung hăng nắm chặt lấy, tùy ý dằn vặt khát vọng, muốn nhìn xem bộ dáng thật lòng của cậu, nghe thấy cậu rên rỉ tên mình, loại khát vọng này càng lúc càng trở nên mãnh liệt càng khiến hắn thêm đau lòng!
Ép buộc một người nam nhân phải khuất phục mình, Tiếu Nam thực sự sầu não, thế nhưng lại không thể buông tay được!
Đốt một điếu thuốc, khói thuốc bay vòng ra ngoài cửa kính, ngẫu nhiên đúng 2h sáng, ngọn đèn duy nhất trên tầng 2 vụt tắt, hắn ngưng mắt nhìn cửa sổ trong chốc lát, chỉ dụi tắt đầu thuốc, khởi động xe chạy đến building Phong Thượng.
Tối nay, vô pháp đi vào giấc ngủ.