“Cậu rất ân cần.”
Lặng yên vài phút Tiếu Nam bỗng nhiên mở miệng, Tô Thần chậm vài giây mới hiểu được hắn nói gì, truyền đến ánh nhìn chăm chọc của hắn, nam nhân hầu như không thể ức chế nổi lửa giận trong lòng.
“Phóng điện với hắn.” Tiếu Nam nhìn mặt cậu đỏ lên, lời nói không tốt không khống chế được thoát ra.
“Xấu xa!” Tô Thần quả thực không tin được những lời nam nhân nói ra, không phân biệt tốt xấu chỉ muốn đổ lỗi cho cậu.
Dưới bóng cây bên đường ngoài cổng đại học MD là chiêc Bently quen thuộc, mở cửa ngồi vào phó lái, còn chưa kịp mở miệng đã bị nam nhân mang theo ý vịt rừng phạt cướp đi hô hấp!
Vô lực phản kháng, cậu cuối cùng vẫn không thể cự tuyệt yêu cầu của nam nhân, cũng không phải tình nguyện nhưng chính là thuận theo bản năng, thật đáng buồn cho bản thân…
“Đi gặp CEO Hoàn Vũ.”
Buông cậu ra, Tiếu Nam trầm giọng ra lệnh, cậu chỉ có thể phục tùng theo.
Cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng như cũ, lam mâu cũng như chưa từng có chút ôn nhu, phảng phất chỉ có chính mình vì sự tình vừa rồi mà tim đập nhanh, mặt đỏ mà thôi.
Cúi đầu cười khổ, cậu không biết phải chấp nhận cuộc sống như vậy bao lâu nữa.
Đi gặp CEO Hoàn Vũ không nằm trong lịch trình mà Tô Thần biết, có lẽ là trợ lý khác an bài, chỉ là mang theo mình để tiếp nhận côn việc củ thư kí khác để lại.
Không suy nghĩ nữa, bọn họ đã đến chỗ hẹn – một nơi xa lạ, trước đây Tô Thần chưa bao giờ bước đến nơi này, nhưng chỉ cần nhìn hàng nhân viên nghiêm chỉnh cúi chào một bên cũng hiểu đây là nơi chỉ ăn một bữa cơm cũng tiêu tốn mất cả tháng lương của cậu.
Đi theo Tiếu Nam vào một căn phòng trang trí theo phong cách cổ xưa, CEO Hoàn Vũ cùng trợ lí đã ngồi bên trong.
Vệ Phong quan sát hắn trong chốc lát, tiếp nhận lấy hợp đồng sơ khảo trợ lý đưa cho trao cho Tô Thần: “Đây là hợp đồng sơ khảo chúng tôi định ra trước, Hoàn Vũ tùy thời lần sau gặp lại.”
Sau khi thấy Tô Thần tiếp thu hợp đồng bỏ vào túi hồ sơ, Vệ Phong liền đứng dậy nói: “Tôi còn có một hội nghị phải dự, đi trước một bước, gian phòng này đã được đặt trước, tùy ý hai vị sử dụng.”
Đứng dậy tiễn người ra khỏi phòng, Tô Thần trở lại ngồi trong ghế lô, đại não rất phiền toái bắt đầu suy nghĩ, đề nghị này của Vệ Phong hiển nhiên có lợi cho Hoàn Vũ, nhưng đối với Phong Thượng xác thực cũng không khai thác được thị trường Pháp, bộ phận Châu âu cũng chỉ có tại Đức, Italya cùng Tây Ban Nha, lần này có lẽ là một cơ hội.
“Cậu rất ân cần.”
Lặng yên vài phút Tiếu Nam bỗng nhiên mở miệng, Tô Thần chậm vài giây mới hiểu được hắn nói gì, truyền đến ánh nhìn chăm chọc của hắn, nam nhân hầu như không thể ức chế nổi lửa giận trong lòng.
“Phóng điện với hắn.” Tiếu Nam nhìn mặt cậu đỏ lên, lời nói không tốt không khống chế được thoát ra.
“Xấu xa!” Tô Thần quả thực không tin được những lời nam nhân nói ra, không phân biệt tốt xấu chỉ muốn đổ lỗi cho cậu.
Mắt lam u ám trầm xuống, bàn tay hữu lực nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu: “Nói chính mình sao?”
Trừng to đôi mắt vì ủy khuất mà ướt nước với nam nhân, Tô Thần cảm thấy cổ họng như bị thiêu đốt vậy: “Tùy ý anh, buông tay!”
Ngưng mắt nhìn khuôn mặt ướt nước trước mặt trong mắt hắn chỉ cảm thấy hèn mọn mà thôi, đáy mắt Tiếu Nam xẹt qua mấy phần toan tính, thoáng cái liền biến mất dưới băng lãnh: “Nhớ kĩ thân phận của cậu, đừng để công ty mất mặt.”
Cổ tay buông lỏng, Tô Thần lăng lăng nhìn bóng lưng Tiếu Nam biến mất sau cánh cửa, hầu như tê liệt ngã xuống ghế, hắn nói…người? hắn còn nói…thân phận?
Ngửa đầu liều mạng ngăn chặn nước mắt tràn ra, cậu cắn chặt răng nuốt xuống đắng cay trong miệng, cậu, chẳng qua chỉ là “bạn giường” mà thôi.