Tô Thần cười nhạt, bình tình nhìn hắn hỏi: “Anh ly hôn.”
Tần Bách run lên bần bật, lắc đầu liên tục: “Anh không thể ly hôn, ngoại trừ chuyện này anh có thể cho em bất cứ thứ gì khác.”
Tô Thần sớm đoán được đáp án của y, câu hỏi vừa rồi chỉ là để thử mà thôi, cậu ngẩng đầu phảng phất như nghe được âm thanh nước mắt Tần Bách rơi, quá khứ mười năm, cuối cùng vẫn chỉ là quá khứ,…
“Tần Bách, anh nên quý trọng những gì bây giờ mình đang có, tôi hy vọng không phải gặp lại anh nữa.”
Thấy Tô Thần rời đi, Tần Bách kéo cậu lại buộc chặt trong đôi tay chính mình, một bên áp chế Tô Thần giãy giụa một bên hô lên: “Giống như trước đây không phải tốt sao? Chúng ta mỗi ngày đều trôi qua khoái nhạc! A Thần, đừng nên ép anh nữa?”
Tô Thần phút chốc dừng lại động tác, cưỡng chế hơi nước trong mắt, hung hăng nhìn y khẽ quát: “Tần Bách! Anh vẫn ích kỉ như vậy! Buông tay, nếu không tôi sẽ không khách khí!”
Trái tim Tần Bách trong phút chốc nhảy loạn, rất nhanh sau đó nét mặt y liền bao trùm sự độc ác: “Trang Diệp đã vào tù, chỗ dựa của cậu cũng không còn, là tôi để mắt đến cậu. Bộ dạng cùng thân thể cậu không biết đã có bao nhiêu người dùng qua, đừng cùng tôi giả vờ giả vịt!”
Tựa hồ như có gì đó đổ ập mạnh xuống, đồ vật trong tay Tô Thần đã sớm rớt xuống, thân thể thoáng chốc bị y vây kín trên cửa không thể nhúc nhích nổi, đau xót trong lòng không kìm được, nước mắt như mưa rơi xuống.
Hương vị ngọt ngào đã lâu không ngửi qua nhanh chóng chui vào trí não y, dục vọng Tần Bách sôi sục đứng lên, cấp thiết kéo cổ áo Tô Thần ra, bàn tay lạnh lẽo liền dán vào làn da ấm áp kia. Tô Thần nháy mắt run lên bắt đầu kịch liệt phản kháng, trong trí nhớ của cậu Tần Bách luôn luôn ôn nhu, chưa hề thấy qua dáng vẻ điên cuồng hung tàn này của y!
“Không muốn tôi nói ra hết bí mật thì nên biết nghe lời.” Tô Thần bị Tần Bách bóp cằm, giọng nói uy hiếp độc ác lạnh lẽo truyền đến.
“Anh không có bí mật sao?” Tô Thần ngẩng cao đầu chất vấn, mọi phản kháng đều bị y gắt gao ngăn lại.
Tâm như bị chày nặng hung hăng giã đến đau nhức, cậu ngẩng đầu lên cố gắng chăm chú vào đôi mắt lạnh lùng chỉ có khinh bỉ kia, cho dù rất khổ sở cũng muốn nở một nụ cười tươi nhất, chân thành kiên định mở miệng: “Em thích anh, Tiếu Nam.”
Bầu không khí này quả thực không thích hợp để tỏ tình, nhưng cậu sợ hai người sẽ vì hiểu lầm mà đánh mất tất cả!
Không gian nhất thời yên tĩnh kì lạ, chỉ có tiếng hô hấp phập phồng thỉnh thoảng vang lên, trái tim Tô Thần không khỏi run lên, thấp thỏm bất an chờ đợi phản ứng của Tiếu Nam.
Hồi lâu, ngón tay thô ráp chậm chạp vuốt ve bờ môi sưng đỏ của cậu, sau đó Tô Thần nghe được chính là một câu nói cự tuyệt khiến lòng cậu tan nát: “Cậu yêu hắn đến mức phải lừa dối tôi sao? Tôi không tin!”
Trái tim đang bay bổng đột nhiên hạ xuống vực thẳm, nước mắt cuối cùng cũng xuất hiện nơi khóe mắt, đau nhức, đau nhức đến thấu xương, tựa như bầu trời đang trong xanh mây đen kéo đến tầng tầng lớp lớp vậy, Tô Thần cảm thấy có một bàn tay đang hung hăng nắm lấy trái tim mình, sau đó buộc chặt lại, thu chặt lại.
“Không cứu được hắn nên gấp đến độ khóc lên thế ư?” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lãnh khốc đùa cợt của hắn: “Nếu như cậu ngoan ngoãn phối hợp, nói không chừng tôi sẽ vì bộ dạng mới mẻ này mà tha cho hắn một lần.”
“A!”
Hai khỏa hồng như bị bàn ủy là qua đau đớn dâng lên tận tim can, xuyên qua hai mắt đẫm lệ nhìn về phía người đàn ông đang bừng bừng lửa giận, cặp mắt mê người kia đã không còn ôn nhu, ngọt ngào nữa, chỉ còn lại khinh miệt lạnh lẽo đến thấu xương.
Áo bị đối phương thô lỗ xé ra, quần cũng không ngoại lệ, không hề có chút tiền hí, hạ thân thô to sắc bén của hắn cứ thế nghênh ngang xông vào!
Tựa hồ nghe được âm thanh phát ra từ cơ thể mình, tiếp đó hậu huyệt dường như có gì đó chảy ra, Tô Thần đau nhức kêu lên một tiếng, nước mắt vô thức chảy ra, đến khi bất tỉnh cậu cũng chưa từng nghĩ trên đời có loại đau đớn khủng khiếp như vậy..