Hỗn loạn một đêm cuối cùng vẫn phải đón ánh bình minh, Duyệt Dạ ngơ ngác ngồi trong không gian vắng lặng không một bóng người của Mị Sắc, trước mắt vẫn còn thấy nụ cười khổ sở bất đắc dĩ của Tô Thần.
Điện thoại di động trong túi áo vang lên, hắn chậm rãi cúi đầu móc nó ra, màn hình biểu thị người gọi “Tiếu Nam”!? Hắn rất ít khi gọi cho mình, cho dù có chuyện cần bàn cũng phần lớn chuyển lời qua Ân Úc…
Nhẹ nhàng ấn xuống nút trả lời: “Alo!” một tiếng, khoảng thời gian ngắn sau vang lên tiếng trầm thấp hữu lực của người đàn ông.
“Có hai người đi ăn máng khác sao?” cứ như vậy sắc bén trực tiếp trách cứ, Duyệt Dạ ngừng thở, hắn biết Tiếu Nam biết rất rõ tình hình nhưng thời khắc này vẫn gọi điện thoại chất vấn khiên hắn có chút thấp thỏm.
“…Phải”
“Gần đây rất không yên lòng.” Ngắn gọn, áp bách, là phương thức đặc biệt của Tiếu Nam.
“…Đúng là tôi không có phát hiện.” Trong đầu dạ hiện lên khoảng thời gian vui sướng bên Tô Thần, ngực minh bạch điểm Tiếu Nam hỏi.
Trong điện thoại vang lên một đoạn cười nhạt: “Chuyện của em ấy cùng cậu không có liên quan, nhớ kỹ, lần sau không được viện dẫn lí do này.”
Thanh âm truyền đến, điện thoại di động cứ như thế đứt rời.
Dạ…người hắn yêu là Tiếu Nam?
Nếu Dạ biết quan hệ của mình cùng người đàn ông, chỉ sợ tình cảm bạn bè giữa bọn họ cũng mất đi, cứ như vậy không thể gặp lại đi, với cả hai đều là chuyện tốt.
Chuông điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, thanh âm rung rung phá lệ rõ ràng, dọa cậu nhảy dựng, đứng lên nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia, sắc mặt cậu bỗng dưng cứng đờ, hồi lâu ổn trọng lại hơi thở mới trả lời: “A..Bách.”
Tần Bách chắc hẳn là qua nội bộ công ty biết được cậu vừa được bổ nhiệm công tác mới, gọi đến chúc mừng, bầu không khí bình thường, một chữ cũng không nhắc đến chuyện không vui ngày ấy, càng không giống như cuộc điện thoại nghi vấn kia, phảng phất những chuyện kia chưa từng phát sinh giữa hai người, bọn họ vẫn như cũ yêu xa.
Tâm rối loạn, trước kia cậu cho rằng chuyện giữa mình và Tần Bách xem như đã kết thúc, lại không nghĩ được sự tình chậm rãi tiến triển như vậy, khoan dung của Tần Bách khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng chính trái tim cậu lại hiểu hơn ai hết, một thứ tình cảm vô hình kì lạ đang nhen nhúm lên trong chính cậu…
Cậu…cũng không không mong chờ quay lại với Tần Bách.
Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này làm Tô Thần kinh hoảng, sợ hãi chậm rãi xâm chiếm trái tim cậu, không gian vắng vẻ càng khiến cậu phát run, trừng mắt nhìn cửa sổ sát đất không chút bụi sau bàn công tác rộng lớn.
Bởi vì, tiếp đến có một cuộc điện thoại nữa, trong đáy lòng cậu,cư nhiên mơ hồ hi vọng thanh âm của người đàn ông kia.