Đã mấy ngày Tiếu Nam không gặp Tô Thần, đêm đến hắn đẩy cửa bước vào phòng ngủ của cậu, bàn tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi vuốt ve ven theo cơ thể kiểm tra, hương thơm quen thuộc bay thẳng vào chóp mũi, lông mày người đang ngủ giật giật vài cái, cau lại tựa như trong mộng mơ thấy điều gì đó khó chịu.
Ngón tay dừng lại, Tiếu Nam cởi áo khoác cúi người chống lên người Tô Thần, khuôn mặt trắng nõn ngủ say lộ vẻ mê người, mặc dù nhắm mắt vẫn như cũ thấy được vẻ quật cường kiên trì rõ ràng, tựa như mai trắng giữa phóng tuyết điên cuồng, mặc kệ mưa gió băng lãnh cũng không hề tàn lụi.
Kiên trì khiến người khác trầm mê như vậy cũng khiến hắn không nhịn được muốn hung hăng phá hủy, khiến cho cậu chịu khuất phục, từ lúc nào hắn có thói quen hít thở hương thơm ngọt ngào của thân thể này, ngoại trừ cảm giác sung sướng còn khiến hắn có cảm giác không muốn rời xa chút nào, hắn biết không nên đối với đồ dùng để phát tiết dục vọng nảy sinh tình cảm thực tế, Tiếu Nam càng muốn giữ thần trí tỉnh táo lại càng vô pháp ức chế khát vọng cuồng nhiệt với Tô Thần…
Hôn vào xương quai xanh tinh tế mê người, áo ngủ bị giật xuống lộ ra bả vai thon gầy, lửa nóng từ môi lập tức truyền ấn xuống lưu lại vết tích, cũng không cuồng mãnh, từng điểm từng điểm không hề giống với người đang ngủ say.
Trong mơ mơ màng màng, Tô Thần tựa hồ mơ tới ngày xưa mình cùng anh trai em trai chơi đùa, ba người xoay đến một vòng cù vào đối phương!
“A Ly, đừng làm rộn!” Trong lúc mơ màng nhẹ nhàng quát lên một tia sủng nịch, làm đầu lười trên vai đột nhiên dừng lại.
Mắt màu lam nguy hiểm nheo lại, lông mày cuốn theo lửa giận, Tiếu Nam mím môi mỏng nắm chặt bàn tay, nhưng bởi dùng quá sức khiến cho người phía dưới bị nắm đến tỉnh lại.
“A?” Trong bóng tối một bóng người hiện lên dọa To Thần nhảy dựng, cậu rất nhanh liền nhận ra đối phương, thần kinh căng thẳng cũng không thể giãn xuống.
“Anh sao tới đây?” Thấy đầu vai lõa lồ của chính mình, cậu có chút luống cuống, người đàn ông này tìm đến lúc người ta ngủ say, ý đồ rất rõ ràng.
“Tôi không thể tới đây sao?” Ngữ khí mang theo áp lực phẫn nộ đối với cậu rất quen thuộc, Tô Thần mơ hồ nhận thấy người đàn ông có điều gì đó tựa như giận dỗi, nghi ngờ nhíu mày không lên tiếng.
Tô Thần xác thực định tổ chức tiệc mời đồng nghiệp ở bộ phận tiêu thụ, nhưng cậu vừa tiếp nhận công việc mới, mặc khác bộ phận tiêu thụ gần đây mới tiếp nhận một case quan trọng cho nên cậu chưa nói chuyện với tổng giám được.
“Định đến Mị Sắc? Thích nơi này sao?” Lơ đãng nói chuyện phiếm, mắt màu lam chăm chú nhìn vào khuôn mặt phấn hồng.
Tô Thần rũ mi xuống run run, hồi tưởng lại người đàn ông cường thế mới xâm lược mình.
“Hoàn…hảo.”
“Em mời bọn họ vào đó chơi, phù sa ngọt không nên chảy ra ngoài, tổng bộ sẽ chi trả.”
Cậu nghi ngờ nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông, có ý tứ gì?
Trong mây mù, khuôn mặt người đàn ông hiện lên không chân thực, giọng nói trầm thấp nhanh chóng truyền đến: “Mị Sắc sản nghiệp phụ của Phong Thượng, em có thể tận lực ăn chơi, chỉ cần hướng ông chủ Dạ Duyệt nói tên tôi.”
Đùng đùng! Tô Thần chỉ cảm thấy có tiếng sấm giật trong đầu mình, trước mắt nổi lên một mảnh sương mù mờ mịt, lại nhìn không rõ khuôn mặt người đàn ông.
Ông chủ…Duyệt Dạ?