‘Đây là ý gì ?’
Tiếu Nam đứng trong phòng khách nhà Tô Thần, trầm mắt nhìn đơn xin từ chức trên tay cậu.
‘Tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này một mình, dù bị Trang thị kiện ra tòa cũng không sao ?’ Tô Thần hạ quyết tâm không bị gục ngã bởi Trang Diệp, cậu sẽ trả lời rõ ràng không làm liên lụy đến đồng nghiệp và công ty.
‘Đây không phải là chuyện một mình em có thể giải quyết.’ Tiếu Nam không nhúc nhích, băng mâu nổi lên tia lửa : ‘Tại sao lại như vậy? Trang Diệp với em có ý gì ?’
Mặt Tô Thần biến sắc, Tiếu Nam bởi phản ứng quá nhanh của cậu làm cho kinh hãi ! Tuy rằng rất nhanh che giấu thế nhưng một ít thần sắc của đối phương cũng khiến hắn hiểu tất cả, Tiếu Nam lạnh giọng ra lệnh : ‘Không được tự ý hành động, chuyện này tôi sẽ xử lí.’
‘Tôi từ chức là biện pháp tốt nhất hiện giờ.’, Tô Thần bình tĩnh trả lời, ánh mắt nhìn về Tiếu Nam ngày càng trầm : ‘Tôi không phải là anh, không thể khiến cho đồng nghiệp ở bộ phận tiêu thụ bị đánh đồng được.’
Tiếu Nam nhìn chòng chọc cậu không nói gì, thật lâu sau mới tiếp nhận phong thư, phong thư màu trắng nhanh chóng bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, gồm cả tờ giấy bên,hắn nhìn thẳng vào mắt Tô Thần : ‘Anh sẽ không để nhân viên của mình phải một mình gánh chịu hậu quả cho công ty.’
Người đàn ông mang theo lửa giận biến mất sau cánh cửa, âm thanh xô cửa kéo Tô Thần về với hiện thực, hắn..sinh khí sao ?
Đại khái giận cậu không có tiền đồ bị Trang Diệp lợi dụng, khiến công ty phải xử lý các hình thức quan hệ, lại làm cho nhân viên bộ phận tiêu thụ bị nghi ngờ…nghĩ tới những điều này Tô Thần hận không thể cho Trang Diệp một nhát dao !
Để phục vụ sở thích biến thái của mình, gã cư nhiên dùng thủ đoạn đê hèn chèn ép cậu, khiến uy tín công ty cùng nhiều người vô tội liên quan đến hành vi xấu xí xủa gã, thật không thể tha thứ được !
Thế nhưng, bản thân cậu lại không hề có biện pháp đối phó ! Tô Thần trong lòng tràn đầy lo lắng, càng hận hơn nữa cậu chỉ là một tiểu nhân vật không có thân phận gì, không có ai có thể giúp đơc mình.
Nhưng quản lí trái lại lắc đầu: “ Cấp trên hình như đã cùng Trang Diệp kí một hiệp định nào đó, chúng không dám một mình tháo túng nữa, trái lại mong muốn cùng chúng ta bàn bạc hợp đồng.”
Cái gì? Tô Thần vạn phần ngạc nhiên, Tiếu Nam sẽ buông tha cơ hội hạ gục Trang thị? Rõ ràng đang chiếm ưu thế, lợi nhuận ngàn vạn cứ thế trôi ra ngoài?
“Sao có thể như vậy được?”
“Tôi cũng không biết, cách Tiếu tổng chọn đại khái chúng ta cũng không thể lí giải nổi.”
Tô Thần nhíu mày, nhưng vẫn không đoán được ý của Tiếu Nam. Tại sao lại cho Trang thị một đường thoát? Nắm được phần thắng ngược lại lại bòi thường ngàn vạn đô la mỹ?
“A Thần cậu là nhân viên tốt, chăm chỉ lại có trách nhiệm, có người trợ lí như cậu tôi rất vui mừng.” Quản lí vỗ lấy vai cậu chuyển sang chuyện khác: “Phong Thượng cần những nhân viên như cậu, chuyện cậu đảm nhiệm vị trí trợ lí quản lí đốc không ai tốt hơn.”
“Quản lí, tôi không muốn rời bộ phận tiêu thụ…” Ngực Tô Thần có chút khó chịu, tuy rằng trợ lí cho quản lí không lâu nhưng ngài với cậu giống như cha đẻ nuôi dưỡng nên, phải chia tay thực sự không muốn.
“Cậu nhanh chóng lên chức tôi rất vui vẻ, cũng không thể cả đời làm trợ lí quản lí a.” Quản lí cười nói: “Mặc kệ chức vị nào, đều phải chăm chỉ, sự nghiệp của cậu có thể nhanh chóng đi lên.”
Được đánh giá cao, Tô Thần biết quản lí không phải bỗng dưng khen ngợi, ngài đang cổ vũ cho cậu cũng là vinh dự lớn cho ngài.
“Tôi sẽ, quản lí.” Hết sức gật đầu, Tô Thần quyết định mặc kệ người đàn ông ghê tởm đó mà hết sức làm việc, cũng là không phụ sự kỳ vọng của quản lí!