Diện thoại di động tắt đã lâu mà Tô Thần vẫn chưa ra khỏi nhà tắm, hắn đi tới giật cửa phòng, đường nhìn lập tức rơi trên thân thể gầy yếu chi chít vết thương – không phải là sở thích gây nên mà là cố tình ngược đãi. Trên người ngoại trừ vết cắn, đầu vai cùng cánh tay còn hiện lên vết thâm tím khi bị nắm chặt.
Tô Thần đang cẩn thận cọ sau lưng, bởi vì chạm sai chỗ vết thương mà đau đến co cả vai. Sắc mặt Tiếu Nam càng thêm đen, đi đến gần xắn tay áo cầm lấy khăn tắm nhẹ nhàng lau xung quanh vùng vết thương.
Người đột nhiên xuất hiện là Tô Thần hoảng hốt, cậu muốn xoay người lại nhưng bị hắn đè xuống: “Đừng nhúc nhích!”
Thanh âm người đàn ông có chút căng thẳng, không biết có phải trong phòng tắm hơi nước dày đặc làm cậu cảm thấy bàn tay trên lưng có chút dịu dàng thương xót, cậu dần dần không co cầu vai nữa, tùy theo bàn tay ôn nhu tẩy sạch thân thể mình. Cảm giác nhẹ nhàng mềm mại dù bên cạnh vết thươgn cũng không đau đớn.
Bởi tắm rửa cho cậu mà quần áo Tiếu Nam bị vòi sen làm cho ướt nhẹp cũng không còn cách nào khác đành tiếp tục mặc, Tô Thần do dự cuối cùng cũng lấy ra trong tủ quần áo mua cho Tần bách nhưng chưa dùng đến đưa cho hắn, thấy hắn nhíu lông mày: “Mới, chưa ai dùng đến.”
Ảo não xoay người nói thêm một câu, cậu mặc kệ không quan tâm đến nữa…
“Hòm thuốc để ở đâu?” Tiếu Nam nhanh chóng thay quần áo xoay người hỏi cậu.
Tô Thần lấy trong tủ đầu giường ra một bao thuốc, còn chưa kịp mở đã bị Tiếu Nam lấy mất, tiếp theo người đàn ông ra lệnh cho cậu nằm xuống: “Nằm xuống.”’
Đối diện với cặp mắt thâm sâu kia một chút, cậu cúi đầu mở áo ngủ nằm xuống giường, thuốc mỡ dính dính theo bàn tay to chạm đến toàn bộ vết thương, một trận tê ngứa ngoài ý muốn xuất hiện, thân thể xích lõa bại lộ dưới ánh mắt chăm chú của người đàn ông, cậu bất an giật giật.
“Đau?” Người đàn ông dừng lại động tác, cậu lắc lắc đầu, cánh tay xức thuốc lại bắt đầu.
Mong muốn nhìn thấu ánh mắt đối phương, dưới ánh đèn ấm áp Tô Thần lần đầu tiên thấy được khuôn mặt ôn nhu của Tiếu Nam, ngay cả lam mâu bình thường luôn lạnh lùng u ám lúc này cũng nhu hòa không ít theo chủ nhân, tim cậu không hiểu làm sao lập tức đập lên thình thịch.
Sau khi bôi thuốc xong hắn lập tức kéo áo cậu lên, Tiếu Nam vươn tay tắt đèn bàn rồi nằm xuống cạnh cậu. Tuy Tô Thần không có thói quen nằm ngủ với người khác nhưng thân thể đã cực hạn mệt mỏi đau đớn chỉ chốc lát sau cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ, ánh trăng mờ ảo như bị ai cướp mất, sợ hãi trong lòng cũng vì ôn nhu mà chậm rãi lui xuống.
********************************
Sau khi cùng Tần Bách cãi nhau mọi việc không thuận lợi đều đổ dồn, có phải ông trời cũng muốn cậu bỏ việc ở Bắc Kinh đến Hong Kong theo A Bách?
Điện thoại trong túi áo không ngừng vang lên, cậu đón lấy “alo” một tiếng, bên kai truyền đến âm thanh gõ bàn kính: “Xem qua tin tức từ luật sư?”
Giọng nói này khiến cậu tóc gáy dựng đứng! Trang Diệp!
“Chỉ hãm hại tôi cũng không thể khiến Phong Thượng suy sụp được.”
“Tôi đương nhiên biết loại chuyện không tưởng như vậy, chỉ cần ngày mai tin tức lan ra toàn giới kinh doanh, cậu nghĩ lợi nhuận của Phong Thượng có thể tiếp tục đứng đầu.”
“Đê tiện! Chỉ cần hội hiệp thương điều tra ra sẽ biết được anh đã làm ra chuyện gì.”
“Chuyện không nắm chắc tôi sẽ không bao giờ nói ra, Tô Thần cậu hiện tại còn một con đường để đi.”
Tô Thần nắm chắc điện thoại trong tay đầu dây bên kia hiện lên thái đổa lệnh của Trang Diệp, kí ức kinh hoàng ngày đó dần hiện lên, cậu lập không kiềm được lửa giận: “Nằm mơ đi!”.
Trang Diệp không giận mà ngược lại còn mỉm cười, Tô Thần sẽ sớm nằm trong tay gã, muộn một chút càng thêm thú vị: “Em sớm muộn gì cũng là của tôi, nhớ kỹ sẽ có ngày đó.”
Tô Thần hung hăng cúp điện thoại, càng thêm phẫn hận với số phận của chính mình, nếu Trang Diệp đã dám làm như vậy chắc chắn sẽ có phương pháp đối phó, cậu tin tưởng với thân phận cùng bối cảnh cả Trang Diệp lời hắn nói quả thực không khó thực hiện! Cậu phải khuất phục sao! Bị loại người như gã đùa bỡn chà đạp, còn không bằng…
Trong mắt bỗng nảy lên ý nghĩ, cậu lập tức nuốt nước miếng! Cậu vữa rồi dĩ nhiên còn nghĩ không bằng bị Tiếu Nam ép buộc!?
“Sao..sao có thể như vậy?” Tô Thần nhanh chóng dìm chết suy nghĩ này trong đầu, tự nhận do mình bị quá đả kích mà nảy sinh suy nghĩa điên rồ.