Người đầy đau nhức, một thân dính dấp, Tô Thần từ trong giấc mộng sâu tỉnh dậy hoảng hốt nhìn trần nhà trắng tinh trên đầu. Trong nháy mắt cậu nghĩ đến cảnh chính mình một năm trước bị cường bạo trong xe thể thao xa hoa. Mồ hôi lạnh ướt đẫm áo ngủ, dính trên người rất không thoải mái, trước mắt vẫn lởn vởn cặp mắt màu lam sâu thẳm! Rõ ràng là cậu bị cưỡng hiếp, nhưng lại không không thể báo cảnh sát, cậu không muốn bạn trai biết chuyện này lại càng không muốn đối mặt với ánh mắt tra xét, khinh thường của cảnh sát.
“Đáng giận!” Nắm tay thật mạnh vỗ xuống đám chăn đệm mềm mại, cậu hung hăng mắng chửi nhưng không cách nào thay đổi tâm trạng chính mình bị ảnh hưởng vì chuyện này. Đã qua một năm nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn mộng về ngày đó, mỗi lần đều khắc sâu vào tâm khảm, cậu không ý thức nổi đây là ác mộng hay chính là thực tại hôm đấy. Đêm đó đối phương muốn rất nhiều lần mới thỏa mãn dừng lại, khi cậu mặc được quần áo chạy khỏi chiếc xe thể thao kia trong lòng chỉ còn sự nhục nhã vô cùng cùng trầm nặng. Chuyện này là nỗi đau tận đáy lòng cậu, càng không thể nói lên bí mật với bất cứ ai, đặc biệt chính là người yêu cậu – Tần Bách.
Tô Thần nhắm mắt lại, hít sâu vài cái rồi chậm rãi nằm xuống, bây giờ mới là nửa đêm có lẽ cậu nên tiếp tục nghỉ ngơi một chút nữa, ngày mai mới có tinh lực đối mặt với cuộc thi tuyển vòng hai của Phong Thượng quốc tế.
******************************************************************
Di động vang lên không ngừng, Tô Thần nhu nhu đôi mắt nhìn bầu ra trời trong xanh ngoài cửa sổ, vươn tay lấy chiếc di động đang rung bần bật, nhìn đến tên người gọi trên màn hình thì lập tức xoay người ngồi dậy:”A Bách!”
“Đã rời giường hay chưa?”. Di động truyền đến giọng nói cưng chiều của Tần Bách.
“Đang muốn tỉnh dậy”. Tô Thần đưa mắt nhìn lên mấy cái ly để bừa bãi trên tủ đầu giường.
“Anh vừa cùng khách hàng ăn cơm xong, đã kí được hợp đồng!”. Tần Bách vừa cười vui vẻ vừa thông báo tin vui này cho cậu.
“Thật không? Vậy tốt quá!”. Tô Thần lập tức đứng lên, A Bách lần này đi công tác ở Los Angeles chính vì chữ kí có giá trị hàng trăm nghìn đô la này, không ngờ lại thuận lợi hoàn thành như thế!
“Chờ anh trở lại chúng ta cùng nhau ăn mừng?”
Nhớ tới thống khổ một năm trước, cậu bất giác cau mày, kẻ có tiền đều giống nhau, linh hồn đã sớm bán đứng cho tiền, có cái gì là đáng súng bái đâu? Thật đáng buồn khi chính mình phải làm công, dựa vào kẻ giàu có để nuôi sống bản thân.
Tô Thần cũng có nhiệt huyết nam nhi, nếu không lúc trước đã không nộp đơn vào một công ty nhỏ dốc sức cho bước đi đầu tiên, chẳng qua trải qua vài năm rèn luyện, tuy rằng trong lòng cậu vẫn còn lòng nhiệt huyết nóng hổi nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Huống hồ năm năm nhìn người thay lòng đổi dạ, căm giận chung quy cũng bị cuộc sống kìm nén lại.
Ngay lúc Tô Thần đang thất thần, di động đặt trước máy tính theo quy luật run run.
“Có phải Tô tiên sinh không? Đây là phòng nhân sự Phong Thượng quốc tế.” Là giọng của quản lí phòng nhân sự Phong Thượng gọi đến.
“Chào anh, là tôi đây.”. Biết trước kết quả mà mình chờ đợi, trong lòng cậu vẫn có một tia khẩn trương.
“Hoan nghênh cậu đã trở thành nhân viên Phong Thương”. Tô Thần nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nở nụ cười an tâm.
“Cảm ơn ngài, tôi thực vinh dự”.
Đầu tiên cậu phải báo tin vui cho Tần Bách, tháng sau bọn họ sẽ trở thành đồng nghiệp, cho dù không ở cùng thành phố nhưng cảm giác vẫn là gần với đối phương hơn một chút.
Tần Bách cũng rất nhanh nhắn tin lại, tỏ vẻ cuối tuần phải bay qua chỗ cậu chúc mừng. Tô Thần mỉm cười đến ngọt ngào, nghĩ lại chỉ còn cách hai ngày,lập tức mở giấy nhớ ra viết thực đơn để cuối tuần phải chuẩn bị bàn tiệc lớn đầy mỹ vị phong phú.