Mị Sắc ban đêm luôn sống động âm thanh mà lạnh lẽo, cô đơn.
Duyệt Dạ nhìn Tô Thần thất thần cầm trong tay ly rượu, tự nhiên nhớ ra câu này là hắn lúc trước cũng đánh giá với nơi này.
Ánh đèn hoa mỹ sáng tối đan xen vào nhau, hấp dẫn bởi chính vẻ cô độc mà quật cường này. Dựa sát vào người cậu mới phát hiện ra mùi vị phảng phất hấp dẫn tựa như ma túy, ngửi được một lần khiến người khác không có cách nào quên được.
Bất quá Tô cũng không thích đề cập đến chuyện này, dù sao một người người đàn ông trên người luôn có hương thơm ngọt ngào cũng không phải là chuyện đáng khoe khoang.
Gần đây Tô sau khi tan tầm sẽ đến đây tìm hắn, có lúc nói chuyện phiếm có lúc chỉ dựa vào quầy bar nhìn hấn pha chế rượu, hoặc là lẳng lặng nhìn đoàn người trên sàn nhảy đến đờ ra, phảng phất bộ dạng u sầu. Nhưng Tô Thần không nói, hắn cũng sẽ không hỏi, hắn hiểu được đôi khi tâm trí lo lắng chỉ cần thả lỏng một chút thôi.
“Lại một ly?” thấy bên trong ly của Tô Thần chỉ còn lại khối băng, hắn cầm bình rượu một bên đến.
Tầm mắt Tô thần thu lại nhìn hắn lắc đầu cười cười: “ Từ bỏ, tửu lượng của tôi không tốt, một ly đã đến cực hạn rồi”.
Hắn lấy ly mới pha chế cho cậu một ly đồ uống thật ngon miệng, Duyệt Dạ nhìn cậu cô đơn mà cố tình gợi ý: “ Có muốn khiêu vũ một chút không?”
Thấy đối phương mở to mắt nhìn mình, hắn không khỏi cười ha ha: “ Sao vậy? Có gì ngại sao?”
“ Một đống tuổi trên người rồi, không thích hợp với thú vui tiêu khiển của đám thanh niên các cậu, tôi ngồi xem là được rồi.” Tô Thần bật cười xua tay, chưa quên được lần trước bị hắn nắm tay cùng khiêu vũ.
“ Ai nói anh lớn tuổi, vừa nãy có mấy MM hỏi tôi có phải anh là em trai tôi không?” Dạ lập tức phản bác.
Nét cười trên mặt Tô Thần càng sâu, vươn ngón trỏ cọ cọ trước mũi hắn: “Cậu dám châm chọc tôi?”
Địa phương bị ngón tay mơn trớn lập tức truyền đến cảm giác cực nóng, cả người Duyệt Dạ tựa như bị điện giật không nhịn được run lên, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Cúi đầu nhìn vào đồng hò, cậu đối với Dạ phất tay: “Đã muộn, tôi phải về nhà trước.”
Dạ ngẩn người, ánh mắt có mấy phần mất mát: “ Nhanh như thế..”
“Không có cách nào, tôi chỉ là nhân viên đi làm công cho người ta thôi mà.” Tô Thần xốc cặp công văn nhăn nhúm một bên lên vai.
“Khăn tay của anh…”
“Lần sau đưa tôicũng được, phải giặt sạch nha!” Tô thần xoa nhẹ đỉnh đầu hắn, xoay người đi về hướng cửa.
“Tôi không phải là trẻ con nha!” Duyệt Dạ chăm chú nhìn bóng lưng của cậu, lẩm bẩm nói.
“Này Dạ! Người đó là ai vậy? Giới thiệu cho tôi đi?”
Nhìn thấy Tô Thần biến mất ở cửa, nam hài một bên quầy ra kích động vỗ vai hắn.
Liếc lạnh lùng sang đối phương, Dạ cẩn thận gấp khăn tay vào túi, lập tức cảnh cáo: “ Không được đánh chủ ý lên người ấy!”
Đối phương chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, lộ ra nụ cười ngượng ngập: “Thì ra là người của ngươi…”
Dạ trầm mắt nhìn vào hắn, đối phương lập tức xua tay lấy lòng: “Được rồi! Được rồi mà..tôi sau này tuyệt đối không nhìn người đó một cái, được chưa?”
Không để ý đến đối phương, Duyệt Dạ cầm lấy ly rượu vẫn còn lưu lại bờ môi ướt át của Tô Thần toàn bộ uống sạch.