Tiếu Nam cũng không mở miệng, hắn nhàn nhã đứng dựa vào bàn, hai tay đút trong túi quần, lam mâu mê người chớp mắt nắm giữ mọi khí thế. Nhưng trong mắt Tô Thần lại tựa như nhìn thấy rắn rết kinh tởm, bị nhìn thấy sẽ giống như ngã vào vực sâu ngàn năm không lên nổi.
“Tôi không hiểu ý ngài lắm?” Tâm tình bình phục lại bị nhìn thấu hoảng sợ, cậu trả lời rất nhát gừng.
“Đúng vậy ư? Cậu có thể đi ra ngoài” Tiếu Nam lơ đễnh, tuỳ tay cầm lấy tập văn kiện mà đứng xem, cũng không nhìn đến cậu.
Tô Thần cuối cùng cũng không thể duy trì thái độ lạnh nhạt được nữa, cậu hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào vẻ mặt không đổi của người đối diện: “ Phải làm sao anh mới không đuổi anh ấy?”
Lam mâu loé sáng, Tiếu Nam ném tập văn kiện lại trên bàn, nhìn người đối diện đã mất đi lạnh lùng: “Tính toán bàn điều kiện?”
Cậu nắm chặt tay không trả lời, trong lòng không hiểu được đối phươg sẽ nêu ra yêu cầu gì.
“Lại đây!” Hai chữ này đã làm cậu run rẩy, cắn cắn môi lại bước đến gần người đàn ông hai bước,trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
“Muốn tôi tự mình động tay?” Tiếu Nam ôm ngực nhìn cậu, âm thanh trầm thấp có chút oán trách.
Tô Thần hung hăng nhắm mắt lại, cứng ngắc cởi áo vest, ngón tay run rẩy bỏ theo thứ tự từ cà vạt, cúc áo quần áo trong, làm bại lộ làn da trắng sứ trong không khí lạnh lẽo của căn phòng, cậu co rúm lại một chút, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Hàn ý từ đôi mắt kia như mũi tên nhọn đâm vào cậu, trên làn da toát lên một làn mồ hôi mỏng, cậu run rẩy, tay chân luống cuống, dùng sức quay đầu tránh ánh mắt người đàn ông.
“A!” Đột nhiên bị một lực thật mạnh đẩy ngã lên tấm thảm đen, cậu chưa kịp đứng dậy đã bị một thân thể cao lớn cường tráng ngăn chặn.
Trong đầu ngập tràn chua xót, cậu gian nan nhặt quần áo bên cạnh mà mặc vào. Tuy rằng hậu huyệt vẫn chảy ra chất lỏng nhục nhã kia, nhưng thân thể đã muốn nhuốm đen, còn cảm thấy hổ thên sao?
“Anh sẽ không gây khó khăn phải không?” Cho dù suy yếu, lại vừa bị cường bạo, nhưng Tô Thần vẫn bình tĩnh đứng trước mặt Tiếu Nam, cách bàn nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đảo qua gương mặt ngập tràn mệt mỏi kia, Tiếu Nam hơi hơi gật đầu xem như đáp ứng điều kiện trên.
“Lúc tôi cùng Tần Bách ở với nhau, anh đừng xuất hiện” Tô thần tiếp tục nói, ngữ khí kiên định.
Tiếu Nam trở văn kiện trong tay mình lại, đôi mắt lợi hại nhìn thẳng về phía cậu: “Cậu cho rằng mình có tư cách đều kiện với tôi?”
Tô Thần vẫn nhìn thẳng vào hắn, dùng âm thanh kiên định mà nói: “ Chỉ cần Tần Bách ở cùng với tôi, tôi sẽ không nghe điện thoại của anh”
Mày kiếm lần nữa buông xuống, Tiếu Nam cười lạnh: “ Đi ra ngoài”
Đây chính là giới hạn của hắn, người trước mặt quả nhiên quá ngây thơ, nếu đã chơi trò này, hắn cũng đâu thể không nghĩ ra việc đi Mỹ ư?
“Nửa tháng một lần phải đi kiểm tra thân thể, còn có hắn phải mang bảo hộ” Cúi đầu nhìn xuống văn kiện, giọng nói lạnh lùng không có độ ấm vang lên.
Hiểu đươc “hắn” chính là Tần Bách, Tô Thần nhục nhã rời đi, chịu đựng hậu huyệt đau đớn bước ra khỏi căn phòng quyền lực tối cao này, nhưng mà không thoát khỏi mọi chuyện.