Nửa tháng sau, Tô thần cùng với ba người có công trạng tốt nhất cùng nhau lên máy bay tới tổng bộ Hông Kông nhận thưởng. Hương thơm, quyền quý, trao đổi, nâng chén rượu mà căn nhắc tính toán, Tô Thần mặc một bộ âu phục màu ghi tinh xảo thơm mát xuất hiện trong tiệc rượu, trên môi thản nhiên nở nụ cười châm chọc, này, chính là xã hội thượng lưu hoa lệ mà dối trá.
Cách đó không xa Tần Bách đang bồi thủ trưởng nói chuyện, lần này tuy nói là tặng thưởng cho nhân viên nhưng thực ra cũng mời không ít quan chức cao cấp, mượn cơ hội nay để “ gia tăng tình cảm”.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi Tần Bách hướng cậu cười cười, y cùng thủ trưởng đến chào hỏi một người đàn ông trung niên nhìn rất sang quý đang tức giận, bưng ly rượu hướng cậu đi tới.
Tô Thần say mê nhìn bộ dáng y mặc đồ âu thong thả bước đi, bên môi không dấu được nụ cười ái mộ, A Bách vĩnh viễn với cậu mê người như vậy, từ lần gặp đầu tiên ở đại học, chính mình thật sự trầm mê trong sự tao nhã ôn hoà của đối phương, nhiều năm trôi qua tình yêu trong cậu chưa từng giảm đi, mà từng ngày từng ngày trở nên sâu đậm.
“A Thần, chúc mừng em!”
“Không thể làm anh mất mặt mà, là anh tiến cử em thôi.”
“Em làm tốt lắm, không lâu nữa sẽ xuất sắc hơn anh mất!” Tần Bách nâng chén.
“Cảm ơn anh, A Bách” Cậu ngửa đầu uống cạn, hai người đều cảm thấy chính mình như đang đứng ở đỉnh cao.
“A Thần, anh rất nhớ em,…”. Tần Bách nhìn cậu vì uống rượu mà trên mặt nổi lên tia đỏ ửng xinh đẹp, ánh mắt trở nên ngu muội, giong nói cũng trầm thấp đi rất nhiều.
Sau đoạn tình ái ba tháng trước hai người đều chưa gặp nhau, hôm nay cậu vừa đến cảng đã lo lắng chuẩn bị, gặp lại cũng chỉ là nửa chuyện tình, yêu xa khiến hai người đều tưởng niệm, dục hoả trong cơ thể nhanh chóng kéo đến, thân thể có chút nóng.
“A Bách…” Đầu ngón tay Tô Thần run nhè nhẹ, ánh mắt ướt át nhìn Tần Bách.
“Đi theo anh…” Tần Bách cầm lấy chiếc chén trong tay Tô Thần thả xuống rồi mới nắm tay cậu kéo đi.
“Ai?”
Bỗng dưng một tiếng quát nổi lên, người đàn ông sau cây liền dừng động tác, Tô Thần bởi vì phá vỡ chuyện tốt của người khác mà vô cùng xấu hổ chỉ có thể mở miệng: “Chuyện kia…Thực xin lỗi”
“A!” Âm thanh vừa rên rỉ ngọt nị bất giác hét lên kinh hoàng, tiếp theo đó một thân hình hướng phía cậu chạy tới, thời điểm đụng phải cậu rồi nhanh chóng chạy vụt mất.
“Này?” Tô Thần ngốc lăng đứng tại chỗ, người phải chạy là mình mới đúng…
“Ha ha…” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói thích thú: “ Cậu vừa phá vỡ chuyện tốt của tôi, làm như thế nào cho phải?
Màng tai truyền đến một âm thanh vô cùng quen thuộc, Tô Thần nghi hoặc xoay người, phía sau một thân ảnh to lớn bước ra từ bụi rậm, ánh đèn mơ hồ chiếu qua tưởng chừng như có cả ánh hào quang.
“Em?”
Người đàn ông tuấn mỹ điên cuồng trước mặt, u lam hẹp dài chớp động, đôi môi mỏng hơi hơi gơn lên – cư nhiên là người đàn ông đã cường bạo cậu?
“Thì ra là em…” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, lồng ngực rám nắng lộ ra dưới lớp áo sơ mi, trên mặt nổi lên chút mồ hôi tinh tế, làm cho người ta lập tức liên tưởng đến một hồi tình ái vừa mới trải qua.
Tay chân rét run, Tô Thần theo bản năng quay đầu bỏ chạy, trái tim bang bang nổi loạn, cậu không thể tin nổi người đàn ông như âm hồn không tiêu tán quấn lấy cậu.
“A______________!” Chưa chạy được vài mét, thân thể đã bị hai cánh tay rắn chắc ôm lấy, phía sau đầu bị đánh vào thân cây đau đớn, hơi thở cực nóng áp sát vào người, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông phóng đại trước mặt, trên môi nở nụ cười nhạt khi bắt được con mồi.