Sau cả tiếng chạy bên này bên kia, cuối cùng các mẫu xét nghiệm cùng chụp chiếu đều đã lấy và làm đủ cả, Quản lý Tiêu ngồi phịch xuống bên cạnh Vương tổng, bây giờ mới có cơ hội ngồi thở một chút. Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Chiến phải cảm thán rằng, không ngờ đang khỏe mạnh sức khỏe tốt thế này, đi khám sức khỏe thôi lại lập tức cảm thấy người như thật sự bị bệnh rồi. Thà rằng là chưa đi thì hơn, chẳng phải tất cả là tại cái tên Vương Nhất Bác hiện đang ngồi bên cạnh ép uổng anh sao.
Bỏ mặc hoài nghi cùng ủy khuất lúc trước, dẫu sao Vương Nhất Bác hắn ta đến khu công cộng này cũng bỏ khẩu trang ra rồi, Tiêu Chiến chợt bày ra chất giọng mềm dịu nghe cực kì vô hại.
“Haizzz, Vương tổng à, tôi đói.”
“Sáng khai vị bằng thức ăn của tôi tặng còn chưa đủ no sao?”
“Càn rỡ! Tôi đang nói nghiêm túc đấy. Bây giờ Chiến Chiến còn mệt nữa, y tá lấy bao nhiêu là máu, tím hết cả tay lên rồi nè. Hơn nữa, từ hôm qua tới giờ cũng đã xuất ba lần, vắt kiệt sức lao động người ta như vậy, Vương tổng không thấy thương tôi chút nào a. “
“Quản lý Tiêu mà cũng biết làm nũng sao? Nhưng mà tôi thì lại không biết dỗ dành.”
“Ai thèm làm nũng với ai.”
“Đi thôi, thích gì tôi đưa đi ăn.”
Tưởng là Vương tổng cứng nhắc, nhưng thực ra là vẫn còn tình người, sau đó liền mang Quản lý Tiêu đi ăn uống trong thời gian chờ đợi kết quả xét nghiệm. Là ngay ở trung tâm thương mại sầm uất bên cạnh. Quả thật là Tiêu Chiến muốn ăn gì, chỉ một cái Vương Nhất Bác sẽ đưa anh vào ngồi, kể cả là mấy cái thứ rẻ tiền, nhí nhố như khoai lang, xúc xích hay kem que. @@
Nhưng mà Quản lý Tiêu lại toàn là thích ăn vặt, đến lúc Vương tổng dẫn anh vào ăn pizza cùng sườn nướng thì anh lại lắc đầu quầy quậy bảo không, no rồi, hơn nữa ăn mấy đồ có phô mai cùng nhiều protein như vậy sẽ rất béo, Tiêu Chiến thực sự là vẫn quan tâm đến sức khỏe cùng vóc dáng của mình nha. Người ta cũng ý thức được người ta không còn trẻ, không thể tự do ăn uống như hồi con nít nữa rồi.
Mà lý do quan trọng hơn là, lúc này Tiêu Chiến tâm trạng đang hết sức thấp thỏm vì đợi chờ kết quả từ bệnh viện trả về. Sao giờ này còn chưa có ai thông báo?
Quản lý Tiêu lại giục Vương tổng trở về lại bệnh viện để xem tình hình thế nào thôi.
Một số xét nghiệm và hình ảnh chụp chiếu rốt cuộc đã có, rất may là không cái nào có vấn đề gì quá lớn. Nhận được những kết quả này, Vương Nhất Bác ngồi bên ngó nghiêng sang xem xét săm soi nên đương nhiên biết các thông tin cụ thể.
Ôi lại đến nữa, hắn ta không ngần ngại mà xoáy sâu vào những chỉ số liên quan khả năng giường chiếu của Tiêu Chiến mà trêu chọc.
“Chức năng gan thận, tuyến giáp, tuyến yên tốt này, thêm cả hormone testosterone nữa, mấy cái vấn đề sinh lý đó của Quản lý Tiêu quả là hoạt động trơn tru.”
(Testosterone là nội tiết tố quan trọng đối với nam giới. Testosterone giúp cho đời sống tình ɖu͙ƈ trở nên viên mãn, hoàn thiện sức khỏe nền tảng của phái mạnh, bao gồm các cơ quan của hệ tuần hoàn, hô hấp, tiết niệu, xương khớp, thần kinh và não bộ.)
“Đương nhiên! Tôi mà lại!”
“Nhưng mà chất lượng tinh trùng thì tốt, số lượng lại quá ít thế kia?”
“Chẳng phải do bị người nào đó vắt kiệt sao? Nói ra là ba lần trong 12 tiếng đồng hồ, bác sĩ còn bảo tôi trực tiếp có thể đi lấy vợ luôn nữa. Còn nếu muốn chính xác thì lần sau đến kiểm tra lại, phải kiêng quan hệ 3-5 ngày mới được.”
“Cho thôi đi, Quản lý Tiêu có ai thèm lấy sao mà quan trọng mấy cái này.”
“Chẳng liên quan đến Vương tổng! Mà đừng cười người ta, cũng chưa thấy Vương tổng dám xét nghiệm đâu.”
“Rồi! Làm rồi! Chuyện này Quản lý Tiêu không cần nghi ngờ, tuyệt đối có thể rót vào người Quản lý Tiêu mấy trăm triệu con cháu.”
“Aaaaaaa! Dừng lại ngayyyyy! Tôi đây không cần, không có ai cần hết.”
“Các tiểu thư cũng xếp hàng dài đợi tôi rót mà không được đâu nhé. Vương Nhất Bác này chưa có ý định kết hôn.”
“Tự luyến! Ai thèm!”
“Nhưng sao người ta chỉ số Cholesterol cao, Quản lý Tiêu ngược lại lại thấp thế này. Sao? Do mải giảm cân đấy à?” Vương Nhất Bác hắn ta tỉnh bơ nói sang chuyện khác.
(Mỡ máu hay còn gọi là lipid máu, hỗ trợ hoạt động của màng tế bào sợi thần kinh và quá trình sản xuất một số loại hoocmon tuyến thượng thận, sinh ɖu͙ƈ. Tuy nhiên, khi chỉ số lipid trong máu này quá cao sẽ gây ra bệnh máu nhiễm mỡ – căn bệnh khá phổ biến hiện nay. Nếu tình trạng thiếu cholesterol kéo dài sẽ gây rối loạn các hoạt động của tế bào đặc biệt là tế bào thần kinh và sinh ɖu͙ƈ, khiến mệt mỏi, chán ăn, uể oải.)
“Cũng không biết a, bác sĩ cũng chỉ bảo tôi phải ăn nhiều thịt lên, thấp quá cũng không tốt.”
“Sau này sẽ bồi dưỡng cho Quản lý Tiêu ăn tới béo ú.”
“Vương tổng lại đùa tôi sao? Thả thính.”
Vương Nhất Bác nói câu này cốt để Tiêu Chiến mộng tưởng đến ngất luôn đấy à? Hắn có khi nào lại gắn bó với anh đến thế được chứ.
“Nếu mà có cơ hội gặp lại, tôi nuôi heo còn nuôi được chứ một Quản lý Tiêu chân gầy eo nhỏ có đáng là bao?”
“Xin dừng mỉa mai, Vương tổng không phải tự thừa nhận nhà mình là trang trại nuôi heo rồi đi! Bừa bãi, không biết đã nuôi được mấy trăm con. Tôi chỉ là người đến sau.”
“Trước đây nuôi mấy trăm con không quan trọng, quan trọng bây giờ chỉ muốn nuôi một con heo nào đó thôi, đã được chưa?”
“Hoài nghi thường thức của Vương tổng, thế nào lại thích heo a. Nhưng mặc ngài thích, tôi thì không muốn làm heo.”
“Ai nói đó là Quản lý Tiêu. Có muốn làm heo của tôi cũng không được đâu. Tôi đây chỉ thích xem phim heo cùng làm thịt heo, có được hay không?”
“Xàm xí!”
Ai mà tin được đây là đoạn hội thoại của hai người đàn ông trưởng thành hiện đang ngồi ở bệnh viện, bàn về mấy chỉ số xét nghiệm dài ngoằng, nghe kiểu gì cũng là hiểu không có thấu!
Kết thúc buổi sáng, bệnh viện nói một số xét nghiệm còn lại chưa thể đưa ra bao gồm tầm soát ung thư và một số hormone như LH, bệnh lây qua đường tình ɖu͙ƈ như Chlamydia… thế nên hẹn thêm mấy ngày nữa mới có kết quả chính xác. Hai người theo đó mà cũng ra về thôi. Vương tổng còn dặn đi dặn lại bao giờ có những kết quả còn thiếu thì Quản lý Tiêu phải báo cho hắn ngay. Tiêu Chiến cũng đành ậm ờ đồng ý, không đồng ý thì sao yên được với cái tên Vương Nhất Bác bá đạo này.
Sau đó ai kia còn rất dụng tâm đưa đi đến nơi đưa về đến chốn. Lái xe một cái lại đáp trúng tiểu khu ngoại thành của Tiêu Chiến, còn bảo là chở anh về nhà để anh thay quần áo rồi đi làm, nếu mệt quá thì xin nghỉ một hôm cũng được. Vương Nhất Bác từ khi nào điều tra về chỗ ở của anh cùng có quyền quản Tiêu Chiến đi làm hay không, khiến anh phải chất vấn ra miệng.
“Sao Vương tổng biết nơi tôi ở?”
“Bí mật. Không biết chỉ vì không muốn biết. Còn muốn biết rồi thì cái gì cũng biết.” Kèm với đó là một nụ cười bí hiểm đến nổi da gà.
“Không nói nữa. Tôi còn chuẩn bị nhanh nhanh để đi làm. Đừng mong quản tình một đêm này nhé. Bye!”
“Bye! Không hẹn gặp lại!” Nói xong Vương tổng hắn ta lao vút đi một lèo, không để Quản lý Tiêu kịp nói lời trăng trối.
Được lắm, nhả ra câu đó. Lại tức chết anh rồi! Đợi xem có thực sự như Vương Nhất Bác nói hay không. Mà Tiêu Chiến anh cũng không thèm gặp lại hắn ta đâu!
Ba ngày sau khi bệnh viện trả về kết quả xét nghiệm đầy đủ, xem qua một lượt không có vấn đề gì, chỉ số nào cũng vô cùng tốt, đều trong phạm vi cho phép hoặc âm tính cả. Quản lý Tiêu rất có trách nhiệm, liền gửi thẳng toàn bộ sang cho Vương tổng. Tuy kết quả là của anh, sức khỏe là của anh nhưng cũng nên gửi một bản sang cho hắn, dù sao Vương tổng mới là người trả tiền, hôm đó lại còn giao hẹn trước với anh như vậy, nên anh sẽ giữ lời hứa.
Tin nhắn kèm hình ảnh gửi đi, rất nhanh đã hiển thị ký hiệu đã gửi hoàn tất. Nhưng phải đợi đến mấy tiếng sau, Tiêu Chiến mới nhận được hồi âm.
“Kết quả còn lại của tôi này! Nhưng sao người ta dặn, “Nếu để có kết quả HIV chuẩn xác, nên xét nghiệm vào thời điểm ba tháng sau khi có giao hợp nghi ngờ.” Cái này thật khó hiểu. Bỏ đi, dẫu sao cái chỉ số nghe đáng sợ như vậy, có chết tôi cũng không mắc phải đâu a. Còn lại đều tốt đẹppppppp. Vương tổng rảnh thì xem một chút.”
“^^”
Quản lý Tiêu nhắn cũng không phải ngắn đâu, là muốn gợi chuyện. Ấy vậy Vương tổng lại chỉ đáp có vỏn vẹn hai kí tự tạo thành hình mặt cười. Đây là ý làm sao?
Thế nhưng, cả buổi tối hôm đó, chỉ cần rảnh tay, Tiêu Chiến sẽ lấy điện thoại ra, nhìn vào tin nhắn ngắn đến không thể ngắn hơn này mà ngẩn ngơ cười một mình không ngừng lại được…
Rốt cuộc cũng tan làm, ánh trăng lên cao, Quản lý Tiêu đang thả bộ bên ngoài vỉa hè Hội quán Một Lần Là Mãi Mãi. Hôm nay anh mặc một bộ đen toàn thân, áo phông đen cùng quần short đen, thêm đôi giầy thể thao năng động. Tiêu Chiến mặc thế này vốn dĩ cũng không lạ gì, bởi vì Hội quán có đồng phục nên nhân viên được mặc thoải mái đồ của mình trước khi bắt đầu vào công việc. Dù sao thì trời mùa hè rất nóng, Quản lý Tiêu lại rất sợ đổ mồ hôi mà đúng không?
Mà có mặc ngắn thế, lại vẫn chẳng thể xua đi cái oi bức nóng nực, hiện tại đã mỏi mệt lắm rồi, Tiêu Chiến không còn tâm trạng nào mà bắt tàu điện ngầm nữa. Dự định ra hàng ghế bên đường ngồi đợi xe thôi. Buổi tối khu này cũng là chưa bắt xe ngay được, tâm tình liền có chút phát bực.
Bỗng, ánh đèn chói chang từ chiếc ô tô bên đường chớp nháy rọi thẳng vào mắt Quản lý Tiêu, làm anh phải giơ tay cản lại. Tưởng là vô tình cùng hướng nên Tiêu Chiến lùi vào trong mấy bước, xem xem như vậy ai đó trong kia còn vô duyên rọi đèn vào người khác được nữa không.
Thế nhưng không nản chí mà sờn, chiếc xe kia không những không ngoan ngoãn đổi hướng mà còn chớp đèn điên cuồng hơn, thêm nữa lại nhấn ga gào rú vang góc phố, thậm chí bắt đầu bấm còi xe theo giai điệu của nhạc … Quốc ca. Tiêu Chiến dù có đang đeo tai nghe không dây cũng đã bị âm thanh kia đâm thủng màng nhĩ rồi. Quá nực cười! Quá hống hách!
Đến lúc này thì Tiêu Chiến hoàn toàn có thể khẳng định chiếc xe kia là cố ý nhắm đến anh. Tiêu Chiến liền giơ hai tay lên tạo thành hình chữ X, ý bảo đừng gây ầm ĩ nữa, anh đây không có điếc, nghe rõ rồi.
Chiếc xe thể thao màu vàng, trông đúng kiểu một xe đua siêu hạng, gầm cực thấp để bám đường, khung xe cực nhẹ để có thể tăng tốc thật nhanh. Logo in hình chú bò dũng mãnh đang hung hăng khiêu chiến, đích thị là của thương hiệu siêu xe Lamborghini nổi tiếng nhất thế giới. Động cơ nhiều mã lực, bô xe chuẩn xác là tiếng các loại xe trêи đường đua, có sứ mệnh tạo ra tiếng động gây sự chú ý của mọi người. Bảo sao mà Quản lý Tiêu lại không thể đứng im nhìn được nữa, thật sự quá quá là nổi bật! Không ngờ có người lại ép người đến mức ngang ngược thế này. Tiêu Chiến đã làm gì sai cơ chứ!
Ừm.. Nhớ lại thì, chiếc xe này trông thật có chút quen mắt!
Ôi thiên aaa! Có phải xe của tên tổng tài nào đó, nhớ mang máng thì hình như anh đã thấy nó trong một góc gara hôm trước ở nhà Vương tổng. Môi của Quản lý Tiêu chợt nhếch lên một cái rất nhẹ, ngay sau đó lại giấu nụ cười vào giữa đêm đen, trở về trạng thái tò mò lạ lẫm, mắt tròn xoe mà ngước nhìn vào trong cửa kính xe tối như hũ nút.
Giả vờ vậy thôi chứ đương nhiên chẳng phải bất ngờ gì, từ vị trí khoang lái, cửa kính kéo xuống, ló đầu ra, còn là ai khác được ngoài Tổng tài Vương Nhất Bác oan gia ngõ hẹp với Quản lý Tiêu Chiến nữa đây.
“Quản lý Tiêu hôm nay ăn mặc tùy ý thế này là cố tình chờ tôi đến chiếu đèn soi rõ hết cả lông chân hay sao?”
“Vớ vẩn!”
“Nhưng mà mặc thế này 28 tuổi nói 22 cũng có người tin.”
“Sao Vương tổng biết tuổi tôi?”
“Đã bảo nếu muốn biết thì sẽ biết được thôi, 28 tuổi rồi cơ đấy, quả là đại lão.”
“Vương tổng rảnh rỗi như vậy không phải đến là để ngồi bình phẩm vẻ ngoài của tôi đó chứ. Mời ngài nói luôn, hôm nay qua đây có chuyện gì? Rồng lại đến nhà tôm ư?”
“Tiện đường ghé qua! Như ai đó tiện đường ghé qua hôm tôi say rượu!”
“Tưởng chúng ta là tình một đêm?”
“Đêm này, tôi cũng đâu có định “tình” thêm một đêm nữa? Quản lý Tiêu mơ tưởng.”
“A! Vậy hả? Tôi nhớ thì chúng ta làm gì có tình gì khác? Xin lỗi, tôi đi!”
“Nghĩa là Quản lý Tiêu hễ cứ gặp tôi là lại chỉ muốn “làm” cái loại “tình” kia?” Vương tổng bẻ lái.
“Tôi điii…” Quá mất mặt.
Quản lý Tiêu đang định quay đi, còn nửa ánh mắt chưa kịp khuất thì đã thấy Vương tổng để tay trêи còi xe, dường như chuẩn bị bấm thêm một tràng giai điệu Quốc ca nữa, thái độ rõ ràng là đang ngông nghênh, thách thức. Đúng rồi, đây là muốn uy hϊế͙p͙ anh. Vương Nhất Bác hắn ở trong xe không sao, anh ở ngoài, nửa đêm bấm còi inh ỏi, chẳng phải chỉ mình anh bị chửi cho vào mặt hay sao.
“Được rồi, được rồi, đừng nháo! Nói xem, Vương tổng đến gặp tôi có ý định gì?”
“Bảo là tiện đường rồi. Hơn nữa rất đói, không muốn ăn một mình liền nhớ ra người nào đó chuyên ăn kiêng, chỉ số cholesterol cực thấp, qua rủ Quản lý Tiêu đi ăn đêm cùng. Lên xe!”
“KHÔNG!”
BÍPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPP
“Từ từ tôi lên.”
Nói xong câu này, Vương tổng tức thì xuống xe, đi vòng qua bên kia mở cửa giúp người đối diện. Chẳng là chiếc xe này thật sự khác biệt, cửa sẽ mở dựng thẳng lên trời, trông xa như là hai đôi cánh, khiến chiếc xe tựa như bay lên. Không hổ danh là bò chiến có cánh của hành tinh.
Nhưng mà Quản lý Tiêu thấy cảnh này, lại không hề hố há như người thường vẫn làm, bởi vì lúc này anh đang để ý tới mùi hương khi Vương tổng đến gần, là một mùi hương quen thuộc, nước hoa Chanel nam tính, nồng nàn. Ừm, có thể là Bleu De Chanel hương cuối mùi gỗ thơm, thảo mộc. Hẳn là Vương tổng đã xịt từ khi mới ra khỏi nhà, bây giờ cũng chỉ còn dư vị thoảng thoảng, thanh lãnh. Tiêu Chiến không còn nhã chính, tranh thủ lúc Vương Nhất Bác lại gần, lén lút hít hà khe khẽ, tâm tình mệt mỏi cả ngày dài chợt biến tan. Người giàu có khác, dùng nước hoa cũng là tinh tế, thư giãn đến thế. Sau này anh có nên học tập, dùng nước hoa cùng loại để được ngửi nhiều hơn hương vị quyến rũ này một chút?
Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi ăn ở một quán ăn nhỏ. Vứt xe bên ngoài đường lớn, con đường đi vào ánh đèn leo lét, ngõ nhỏ lặng im. Quản lý Tiêu không ngờ người như Vương tổng lại cũng ăn ở những nơi kiểu này.
Hắn nói, đây là quán ăn quen thuộc của hắn khi còn thơ bé. Khi đó học sinh không nhiều tiền, chỉ cần có thể ăn được một bát cháo sườn ở đây là hạnh phúc lắm rồi.
Giờ có sơn hào hải vị, trong đêm khuya, đôi lúc lại vẫn nhớ tới quán cũ thân quen này không nhịn được ghé qua.
Vương tổng gọi một bát mì vịt tiềm cho mình, một bát gà hầm thuốc bắc cho Quản lý Tiêu, lại thêm một đĩa cơm rang tôm hai người chia nửa. Ăn xong bụng cũng no tới trướng, mùi vị quả không tồi. Tiêu Chiến cũng không nói mình vừa ăn bữa nhẹ ở Hội quán, chẳng dễ gì được người kênh kiệu nào đó mời một bữa đạm bạc, cũng không nên để Vương tổng mất hứng.
Tiêu Chiến không kiềm được, chợt hỏi Vương Nhất Bác có thường xuyên mang người khác tới đây không. Câu trả lời cũng chỉ một chữ: “Không”. Lại không nói thêm gì nữa.
Không thường xuyên, nghĩa là vẫn có!
Vương Nhất Bác bao nhiêu tuổi, cuộc sống bình thường vốn diễn ra thế nào! Hắn thích gì, ghét gì, sợ gì? Những thứ này, Tiêu Chiến lại đột nhiên muốn biết. Giải nghĩa ra, chắc là vì tò mò đến hoàn cảnh của một người trong giới đại gia rốt cuộc có khác gì với bình dân như anh chăng? Không hiểu được nữa, chỉ là rất rất muốn biết.
…
Cũng muốn biết vì sao, vì sao, vì sao, Vương tổng có thể lái xe nhanh tới mức độ này?
Bây giờ mới nhớ ra, để cho người nào đó lái xe đua trêи đường cao tốc, quả thật là thả hổ về rừng.
Rồi! Đây chính là thứ Vương Nhất Bác thích, cực thích được chưa? Tiêu Chiến cuối cùng cũng biết được một thứ trong mấy thứ anh tò mò lúc trước. Nhưng mà cái giá bỏ ra quá lớn. Thực sự có thể là tính mạng nhaaaaaaaa!
Aaaaaaaaaaaaa! Chưa từng trải qua cảm giác hiện tại, chơi trò chơi cảm giác mạnh cũng không đến mức này đi.
Trong phút chốc bình tĩnh, Quản lý Tiêu ngước được sang đồng hồ cây số thì thấy nó hiển thị 210km/h. Lập tức lại quay về trạng thái hoảng hốt.
Ôi thiên aaaaaaaaa! Đừng để anh phải gọi ông trời liên tục như thế!
Anh chắc chắn là vừa Giao trứng cho ác mất rồi!
Thế mà Vương Nhất Bác thấy được phản ứng của Tiêu Chiến lại càng cao hứng hơn, châm chọc hét lớn.
“Yoho! Thư giãn chút! Quản lý Tiêu không thấy thế này rất thú vị hay saoooooo?”
“Giết tôi đi!”
“Ngầu.”
“Không ngầu.”
“Ngầu.”
“Chẳng ngầu chút nào.”
Kết thúc chặng đường dài tít tắp có tiếng gào thét cùng cười vang, trời cũng gần sáng, đích đến cuối cùng lại là biệt thự cao cao trêи đỉnh đồi.
Đêm nay, hứa hẹn lại thêm một đêm tuyệt diệu. Xúc cảm đê mê của lần đầu tiên chạm tới nhau lần trước không hề giảm đi. Bởi tại lần này còn có thêm chút cảm thụ quen thuộc mà trở nên kịch liệt hơn chăng?
Nhà trêи đỉnh, còn người thì lên đỉnh.
Một màn tình ái lại đến, yêu thương cuồng nhiệt tới mấy, cuối cùng vẫn không tránh khỏi những lời sắc bén như cứa vào tim gan. Vậy nhưng ai kia cũng đành cố nuốt xuống xót xa mà bày ra trạng thái tưởng chừng như vô cảm cho người vô tình xem!
___________________________
Mai tôi đăng thêm chương ở Cuốn JAV này nữa. Thế là Chủ nhật sẽ lên kệ hai chương của hai truyện cho mọi người đọc nha.
Và đúng như tinh thần truyện H, ngày mai cũng sẽ là chương 18+, các cô nhớ đón đọc. Thân!