Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] – Chương 8: Đấu khẩu “bệnh” nhất – Botruyen

Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 8: Đấu khẩu "bệnh" nhất

Quản lý Tiêu đã chuẩn bị mở cửa bước ra, nghe thấy tiếng nói sau lưng liền cười hở cả răng thỏ, tâm hồn bay bổng. “Nhận ra được giá trị của Tiêu Chiến này rồi chứ gì.”

Lúc quay ngược về thì lại bày ra vẻ mặt ngông nghênh, gợi đòn.

“Sao? Vương tổng có điều gì muốn nói? Không phải hối hận là để tôi đi thì sẽ không có ai dọn giường chiếu cho nữa đấy chứ?”

“Đã bảo rồi, Quản lý Tiêu xinh đẹp hơn hoa, tôi làm sao dám hϊế͙p͙ đáp để anh làm việc hèn mọn đấy được. Hay là Quản lý Tiêu chủ động muốn? Vậy thì tôi cũng không ngại phiền đâu!”

“Vương tổng! Được, ngài được lắm. Hiện đừng dông dài nữa. Nói xem, ngài gọi tôi trở lại để làm gì? Tôi phận con kiến trong thiên hạ, thật sự không dám làm phiền Vương tổng cao cao tại thượng, đỉnh thiên lập địa quá lâu.”

“Đừng nói mỉa mai thế! Bây giờ Quản lý Tiêu đi với tôi tới một nơi.”

“Là đâu? Vương tổng nên nói trước đi chứ, tôi đây vẫn là không dám Giao trứng cho ác.”

“Tất cả chỉ là muốn tốt cho Quản lý Tiêu. Sẽ không lừa gạt anh.”

“Thật chứ?” Ôi Tiêu Chiến lúc nào cũng ngây thơ.

“Nhất ngôn cửu đỉnh.” Vương Nhất Bác chắc như đinh đóng cột mà gật đầu một cái.

“Được! Tôi tin Vương tổng. Mong ngài nói được làm được.”

Tiêu Chiến cuối cùng vẫn là không qua được cửa ải này, vô thanh vô thức mà đi theo người kia, dù hắn ta một câu cũng chưa tiết lộ địa điểm đến. Dẫu sao thanh thiên bạch nhật, Vương Nhất Bác cũng đâu có thể làm được gì anh. Điều đáng sợ nhất, có lẽ cũng đã làm vào đêm qua rồi đi.

Vương tổng nhanh chóng đóng thùng đóng bộ lịch lãm, lại vẫn như cũ không thèm mặc quần sịp, Quản lý Tiêu thật sự nhìn rõ, khủng long bị thúc ép vào, cũng chỉ đỡ lộ hơn một chút. Vậy mà cũng được sao, không ngờ thế kỷ hai mươi mốt, vẫn có người đi theo chủ nghĩa tự nhiên nguyên thủy, không gò bó thế này. Quá mức quái quỷ, vậy mà anh vừa bị cái người quái quỷ đó xơi tái vào đêm qua. Bây giờ, hắn còn cố tình không đưa quần sịp cho anh nữa chứ. Trời ơi, Tiêu Chiến không muốn mình bị thuần hóa quá nhanh như vậy đâu.

“Khoan! Đứng lại!”

Quản lý Tiêu đang tự cảm thán trong lòng, nghe thấy lời gắt của Vương tổng, lại thêm một lần giật nảy mình, cái tên tổng tài đáng chết, thực sự tưởng đang là ở công ty của hắn sao. Tiêu Chiến hiện giờ chỉ là tình một đêm, tuy nghe mỉa mai thật đấy nhưng địa vị tính ra là ngang hàng, chứ không phải nhân viên của Vương Nhất Bác mà hắn có thể mặc sức hò hét như vậy.

Vương Nhất Bác bên kia cũng đâu biết Tiêu Chiến đã suy nghĩ chống đối những gì, hắn ta chỉ đang chăm chú nhìn ngắm từ dưới cổ trở xuống người bên này. Ánh mắt dừng lại ở hạ thân của Tiêu Chiến lâu đến nỗi, làm ai kia cũng phải cuống lên lắp bắp tra khảo.

“Vương…, Vương tổng…, ngài định làm gì?”

Vương Nhất Bác lại mặc kệ mà tự độc thoại một mình. “Không được, vốn chỉ định trêu đùa một chút, nhưng bây giờ tới nơi đó thì mặc kiểu này không ổn, thực sự không ổn.”

Thế là Vương tổng lại tất tả lần thứ ba trong một buổi sáng, đi lục tung cả tủ quần áo, tới lộn xộn lên cũng không thèm gấp lại. Lần đầu tiên là tìm đồ cho Quản lý Tiêu, lần thứ hai chuẩn bị trang phục cho chính hắn, lần thứ ba này, lại là tìm quần cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác tưởng vất vả thế nào, ai ngờ lấy ra chỉ là một chiếc quần vải màu đen rộng rãi, dáng thụng, trông vừa nghiêm chỉnh lại vừa thoải mái. Quan trọng hơn là trêи tay cầm thêm một chiếc quần sịp mới tinh, xem chừng còn chưa mặc lần nào bởi vì lớp nilong bao ngoài vẫn chưa được bóc ra. Thương hiệu là Supreme, đến underwear cũng là hàng hiệu, lại chẳng thèm mặc, Quản lý Tiêu còn tưởng Vương tổng nhà thiếu tiền nên mới hay thả rông thế chứ, ra là do sở thích. Mà anh cũng chẳng ngần ngại kháy người Vương nào đó luôn.

“Tôi còn tưởng Vương tổng không có tiền mua sịp nên mới để chim sổ lồng, suốt ngày để nó đi chơi long nhong. Ra là cũng có đồ hiệu mà chê không thèm mặc.”

“Quản lý Tiêu nên nghĩ theo cách ban đầu mới đúng, tôi vốn là không có tiền mua, cái này cũng của tình cũ tặng, tiếc tiền không dám mặc nên để cho mới, được chưa?”

“Quần của tình cũ tặng? Quần của tình cũ tặng mà Vương tổng lại mang cho tôi mặc, không phải là nực cười lắm sao?”

“Trong nhà chỉ có một cái, nếu Quản lý Tiêu chê thì cảm phiền tự về, còn tất cả trang phục trêи người, xin mời để lại.”

“Được rồi, được rồi, tôi mặc là được chứ gì. Của đứa trêи trời nào tặng, ai quản chứ.” Giọng điệu có hơi cay cú đấy, Quản lý Tiêu ơi!

Nhưng mà Tiêu Chiến lại không nhịn được mà hỏi bồi thêm một câu.

“Tình cũ của Vương tổng là nam hay nữ, mua quần sịp thôi mà mắt thẩm mỹ cũng rất tốt nha!”

“Nữ.” Vương Nhất Bác cũng chỉ trả lời một chữ duy nhất, không xao động mà nói thêm lời nào.

Tiêu Chiến đành ậm ừ biết thế, bởi vì anh cũng thật sự không quản nổi.

Chỉ đành cảm thán cho chính bản thân mình thôi. Người ta nói “Không ai tắm hai lần trêи một dòng sông.” Tiêu Chiến sao lại vì một bộ đồ mà bị uy hϊế͙p͙ tới hai lần trong một buổi sáng. Dẫu sao, có đồ mặc là tốt rồi, hơn nữa cái quần đen thụng lần này mặc với cái áo đen cao cổ lúc trước trông ổn, không có dị hợm như cách phối đồ kia. Vương Nhất Bác còn để Tiêu Chiến lo lắng phập phồng về vấn đề ăn mặc thế này, khéo lần sau gặp hắn ta, anh phải mang theo bộ đồ sơ cua mà đề phòng bất trắc mất.

Phủi phui cái đầu, nghĩ nhầm rồi, làm gì có lần sau!

Xong xuôi, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đi tới gara của biệt thự, bây giờ anh mới biết nơi đây rộng rãi và có nhiều phương tiện đến vậy. Xe đạp đua có đến mấy chiếc, nhưng kiểu gì, thương hiệu nào Quản lý Tiêu lại không nói rõ ra được, dù sao anh cũng không rành về cái này. Xe mô tô thì nhìn một cái là nhận ra, phần lớn là của Yamaha, thỉnh thoảng xen kẽ cũng có Harley-Davidson và Ducati nữa. Ô tô cũng không kém cạnh, thậm chí số lượng còn nhiều hơn cả. Vương tổng như có sở thích sưu tầm ô tô, từ xe cổ Bentley đời đầu, cho đến các loại xe thời thượng hiện nay đều đủ hết. Có xe doanh nhân, xe thể thao, xe địa hình hầm hố, ngay cả xe kín mít chống đạn lại cũng có luôn.

Vương tổng quả là tay chơi xe có hạng, đi đâu đó, tùy tiện chọn một cái, là sẽ phù hợp với mục đích sử dụng rồi.

Như lúc này, Vương tổng chọn lấy một chiếc Mercedes S Class đen trầm tĩnh, vậy là hắn định sẽ đi đâu đây?Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 8: Đấu khẩu

Vương tổng vào ghế lái trước, Quản lý Tiêu tựa như chống đối mà kéo cửa định ngồi vào ghế sau bên phải, nơi có khoảng cách xa nhất với ai kia.

Vậy mà còn chưa kịp bước vào, Vương Nhất Bác đã vội quát lên.

“Quản lý Tiêu ngồi ghế sau, không phải coi tôi là tài xế đó chứ. Phép lịch sự tối thiểu như vậy, mang danh Đệ nhất phục vụ Hội quán nổi tiếng Bắc Kinh mà lại không biết sao? Vẫn nên khâm phục xem ai có tài thổi phồng đến thế.”

“Miệng chó không mọc được ngà voi.” Tiêu Chiến bĩu môi, phồng má.

Suỵt! Câu này nói thầm thì thôi, vẫn không nên để cái tên Vương tổng hợm hĩnh đó nghe được.

“Tai tôi rất thính.” A! vẫn là không thoát nổi, Quản lý Tiêu bị bắt quả tang lén lút chửi mắng người.

Vậy nhưng khi Tiêu Chiến bước vào ngồi vị trí cạnh ghế lái, Vương Nhất Bác lại ngoài ý muốn nhoài người sang bên mà thắt dây an toàn giúp anh. Ảo giác xảy ra, cứ như là một người bạn trai chăm sóc cho người yêu mình hết mực chu đáo vậy.

Chỉ là lời nói sau đó của Vương tổng nghe xong lại thật khó nuốt trôi rồi.

“Sợ rằng Quản lý Tiêu nhà quê không biết thắt dây an toàn, sẽ làm hỏng xe của tôi.”

“Này, bớt độc mồm độc miệng lại, quan tâm thì nói hẳn là quan tâm, đừng viện cớ. Tôi cũng không chê ngài ngọt ngào quá mức giống ăn phải kẹo đâu.”

“Là lo cho tính mạng của Quản lý Tiêu biết không!”

“Tính mạng gì? Ai sợ chứ.”

“Để xem.”

“Tôi ….

Sợ….. sợ…. ợ…. ợ…. ợ”

Chẳng chờ Tiêu Chiến nói hết câu, Vương Nhất Bác đã nhấn ga vút gió lao đi, chưa kịp hiểu gì nhoáng một cái đã ra tới đường lớn. Làm người nào đó giật ngửa người ra sau, đầu đập bịch một cái vào đệm ghế, rồi lại chúi mặt xuống suýt chạm cả vào táp lô phía trước. Quả thật là may có dây buộc chặt vắt ngang người giữ lại, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Thế nên một câu nói ban đầu vốn mạnh miệng, về sau Tiêu Chiến lại không thể phát âm tròn vành rõ chữ, lý do là vậy đấy.

Vương tổng ở một bên còn cười khẩy nói ra một câu vô cùng thiếu đánh.

“Không phải là tôi không cảnh báo trước.”

Tuy đây chỉ là một chiếc xe kiểu dáng doanh nhân, vậy mà Vương Nhất Bác đã phóng với tốc độ kinh hoàng đến thế. Nếu để hắn ta nắm trong tay vô lăng của một chiếc xe thể thao, hẳn là chẳng khác nào thả hổ về rừng. Cái mạng già của Tiêu Chiến thật sự là sẽ không bảo toàn được nữa đó.

Suốt dọc đường cứ trong tình trạng lo được lo mất là thế, nhìn thấy biển hiệu cao to, rõ ràng của nơi Vương tổng dừng xe đáp xuống, Quản lý Tiêu mới thực sự hú hồn.

“Mang tôi đến chỗ này là để tôi chữa bệnh tim sao?”

“Coi như là một lời khen. Cảm ơn Quản lý Tiêu đã khen khả năng “đâm phóng” ưu việt của tôi.”

Nói xong Vương tổng còn nháy mắt cùng ɭϊếʍ môi bắn ra ánh nhìn tỏ vẻ ɖâʍ loạn sang phía Quản lý Tiêu.

Mẹ kiếp, nói cũng tượng hình đấy, chỉ là Vương Nhất Bác nhà ngươi để lão đây bắt được lỗ hổng câu từ rồi này.

“Đây là Vương tổng đang tự nhận mình đâm chọc nhanh, phóng ra cũng rất nhanh hay gì vậy?”

“Nhanh hay không Quản lý Tiêu hẳn là người biết rõ nhất mới phải. Trêи đường thì nhanh, còn trêи giường thì … Quản lý Tiêu không đủ thu hút.”

Vừa nói Vương Nhất Bác còn đưa mắt vừa như soi mói vừa như mơn trớn từ trêи xuống dưới của Tiêu Chiến, còn đặc biệt dừng lại ở phần eo và hông đối lập chỗ nhỏ chỗ to kia.

Lại thêm một lần á khẩu, ngay từ đầu Tiêu Chiến vốn là không nên so găng với cái tên Vương Nhất Bác khó chơi này. Thua trình nên khó bật lại quá đi.

“Được rồi, vào thôi, để xem sức khỏe của Quản lý Tiêu thế nào, có đủ khả năng đâm phóng người khác hay không? Hay chỉ có phóng mà không có đâm!”

Vương Nhất Bác hắn ta nói oang oang giữa hầm gửi xe âm thanh vang vọng, còn nhấn mạnh thêm một lần hai chữ “đâm phóng”. Như để tuyên ngôn với Tiêu Chiến rằng. “Quản lý Tiêu muốn đấu với tôi sao, anh thua chắc!”

Nói vui là vậy, nhưng Vương Nhất Bác lại sải bước dài cực nhanh như đang muộn giờ cuộc họp quan trọng, một lát đã bỏ xa Tiêu Chiến đang bực dọc khập khiễng đi ở đằng sau, không chờ đợi mà trực tiếp ấn thang máy đến sảnh tầng một.

“Giả bộ gì chứ? Đi chậm như vậy là muốn để tôi bế lên cho nhanh hay sao?”

“Con người đoan chính nhã nhặn, đi lại có phép tắc quen rồi, không hùng hổ, sỗ sàng như ai kia được.”

Hai cái người  này, một câu nói ra không nhịn được đều cà khịa cạnh khóe lẫn nhau, không thích hợp với tác phong công việc và địa vị xã hội vốn có chút nào. Thật là hết cách!

Ấy vậy mà khi thang máy mở ra, Vương Nhất Bác lại không ngại giữ nút, nhìn chăm chăm về phía Tiêu Chiến đang bước tới,  đợi cho người nào đó đứng trước mặt mới nhấc tay ra khỏi nút bấm mà cùng nhau đi vào. Cũng không phải là hoàn toàn bỏ mặc đâu.

Bước ra sảnh tòa nhà, hóa ra nơi đây chính là quầy lễ tân của bệnh viện, Vương Nhất Bác vẫn chưa nói mục đích cụ thể đến đây là gì. Điều này làm Tiêu Chiến không khỏi băn khoăn, định mở miệng ra hỏi thì người kế bên đã nói to dứt khoát.

“Cảm phiền chị làm hồ sơ cho người này, chúng tôi muốn khám sức khỏe tổng quát.”

Sau đó, Vương tổng lại quay sang nói với Quản lý Tiêu theo kiểu sự đã rồi, giọng điệu chỉ đạo hết sức rõ ràng.

“Nhìn là biết Quản lý Tiêu chưa từng tới bệnh viện 5 sao khám bệnh đúng không, cứ theo hướng dẫn của họ mà làm. Đừng đứng đây giằng co, người ta cười cho.”

Rồi không để Tiêu Chiến có thể hỏi han hay phân bua, Vương Nhất Bác liền đi ra chỗ sô pha xa tít, thong dong ngồi xuống lấy quyển tạp chí y học ra lật giở sột soạt, cứ như vừa rồi không phải tôi mới nói, chuyện kia không phải chuyện của tôi, người kia cũng là người tôi không quen biết vậy.

Thế mới nói, Vương Nhất Bác làm lên được chức tổng tài, không phải là không có năng lực đâu. Năng lực lãnh đạo cùng giả ngơ.

Tiêu Chiến chỉ đành ngậm đắng nuốt cay không hiểu chuyện gì mà làm thủ tục nhận mã khách hàng của bệnh viện. Có mã đó hồ sơ bệnh án sẽ quy về một mối, chỉ cần lên tra trêи web một cái là ra kết quả ngay, sau này có quay trở lại khám cũng không cần mang theo sổ y bạ hay bất kì giấy tờ nào.

Xong xuôi thủ tục ban đầu, lễ tân hướng dẫn anh lên tầng 3 để gặp bộ phận chăm sóc chuyên phân loại bệnh nhân và dịch vụ cần khám. Tiêu Chiến đi qua trước mặt Vương Nhất Bác, ngó xuống nhìn xem hắn ta đang đọc thứ gì mà chăm chú thế. Ra là “Các con giáp năm nay vận mệnh sẽ thế nào?” Chỉ là chưa để Quản lý Tiêu kịp tia tới Vương tổng là con giáp gì thì hắn đã đóng gập quyển tạp chí lại, để ai kia không có cơ hội tò mò nữa.

“A! Ở đây chỉ làm hồ sơ bước đầu thôi, lễ tân bảo tôi lên tầng ba khu Đa khoa đăng ký các dịch vụ khám tổng quát thì mới được.”

“Vậy đi thôi.”

Vương tổng lại thật sự nôn nóng kéo theo Quản lý Tiêu cùng đi lên trêи, như rằng đây mới là quá trình hắn ta cần can dự vào vậy.

“Vương tổng vẫn chưa nói, ngài vì sao muốn tôi khám sức khỏe tổng quát, tôi khỏe mạnh lắm, hơn nữa chúng ta đâu là gì của nhau, ngài quan tâm cái này làm gì, lại còn dẫn tới bệnh viện xịn xò tới thế, tốn kém.”

“Nói nhiều như vậy, cứ làm đi, tôi dẫn Quản lý Tiêu đến, tất cả chi phí tôi sẽ trả. Cái này mà cũng phải lăn tăn nữa sao?”

“Nhưng mà làm gì cũng phải có mục đích chứ.”

“Nói rồi đó, là xem sức khỏe của Quản lý Tiêu có đủ sức “đâm phóng” hay không?”

“A! Vương tổng! Ngài nghiêm túc chút đi!”

Lên tới nơi, sau khi đăng ký một lần nữa đầy đủ thủ tục, y tá đến tận bàn tiếp đón mà tư vấn về các gói dịch vụ khám tổng quát. Vương tổng chẳng nhìn nhiều thêm một giây, dường như rất có kinh nghiệm mà chọn ngay Gói khám sức khỏe tổng quát Đặc biệt. Lại thêm một gói khám nữa khiến Quản lý Tiêu phải trợn to mắt lên nhìn: Gói khám sức khỏe Sinh sản tiền hôn nhân.

Ôi thiên a! Vương Nhất Bác làm cái gì vậy trời! Nói to rõ với người ta là tình một đêm mà cũng cần phải làm xét nghiệm tỉ mỉ thế này sao?

Đã thế theo quy định của bệnh viện là sau khi đăng ký dịch vụ xong sẽ phải thanh toán hóa đơn ngay, Quản lý Tiêu đã nghe rõ cô Lễ tân đọc lớn chi phí hóa đơn là 50 triệu Gói khám Đặc biệt cộng với 15 triệu gói khám Sinh sản, thêm thuế phí tổng cộng là hơn 70 triệu. Vương Nhất Bác là muốn anh nợ hắn ta tiền ân nghĩa đến chết luôn sao. Có cần phải tốn kém tới vậy không, anh cũng chỉ có tấm thân này là có giá trị nhất thôi.

Logic một chút nghĩ mà xem, vì để xác định cơ thể mình có khỏe hay không mà lại phải lấy chính cơ thể kia ra lao động cực nhọc với mục đích trả nợ cho lần xác định cơ thể mình khỏe ấy. Chao ôi! Nghe nó mới rối rắm và vô nghĩa làm sao!

May thay cái tên Vương Nhất Bác cũng chưa hề đề cập đến chuyện bán thân trả nợ hay gì gì đó. Ai chứ hắn thì cũng dám có cái kiểu cợt nhả đấy lắm.

Cụ thể về lần đến bệnh viện rất chi là tốn kém hôm nay như sau.

Gói khám sức khỏe tổng quát ở bệnh viện này chia ra các cấp tùy theo số lượng các xét nghiệm và giá tiền, gồm ba loại từ thấp đến cao là gói Tiêu Chuẩn, gói VIP và gói Đặc biệt. Loại Vương Nhất Bác chọn là dạng cao cấp nhất. Chi phí đắt nhất, vì thế các lựa chọn được xét nghiệm vô cùng vô cùng nhiều. Ngoài đo những chỉ số thông thường như chiều cao, cân nặng, thị lực … thì đến Tổng phân tích nước tiểu hay xét nghiệm sinh hóa máu, xác định tiểu đường, mỡ máu, canxi… rồi cả tầm soát các thể loại ung thư trêи đời cũng có luôn.

Người ta dễ phải lấy đến nửa lít máu của Quản lý Tiêu mất. Ai bảo cái tên Vương tổng đăng ký cho anh cơ số là chỉ số xét nghiệm thế này. Tiêu Chiến dù sao cũng chỉ là một thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, vẫn còn chưa được xếp vào hạng trung niên đâu, Vương Nhất Bác đã thẳng tay chọn gói khám cho các cao niên luôn rồi. Thật sự là trông anh cao gầy, ốm yếu vậy sao?

Còn cái gì mà Gói khám sức khỏe Sinh sản tiền hôn nhân, anh đây chưa có người yêu, đương nhiên lại càng chưa có ý định kết hôn. Vậy mà lại bắt người ta xét nghiệm cả chức năng gan thận, tuyến giáp, tuyến yên, tuyến tiền liệt của đàn ông, xét nghiệm qua tϊиɦ ɖϊƈh͙ đồ, hormone testosterone, LH … Cuối cùng ngay đến cả tầm soát các bệnh lây lan qua đường tình ɖu͙ƈ cũng chẳng thiếu. Đã thế xét nghiệm viêm gan B, C, lậu, giang mai, sùi mào gà, lại còn cả HIV, quen thuộc vậy cũng thôi đi, đến mấy cái bệnh Tiêu Chiến chưa từng nghe bao giờ như vi rút gây mụn rộp sinh ɖu͙ƈ Herpes hay Chlamydia gì gì đó cũng chiễm chệ nằm trong danh sách thì chịu thật rồi. Cảm giác đọc xong thật là muốn nứt đầu ra.

Lại phải kêu lên một lần nữa. Ôi thiên aaa!!!!!! Ngại chết Tiêu Chiến rồi! Hóa ra lý do cái tên Vương bát đản kia bắt anh thay quần, mặc thêm sịp là đây sao, là để đi khám bộ phận sinh sản sao??????

Từ đêm qua Tiêu Chiến chưa có ăn gì, xét nghiệm máu là chuẩn rồi. Sau đó anh còn phải thừa nhận với bác sĩ là mới xuất tinh hai lần vào đêm qua. Vương tổng kinh nghiệm kiểu gì còn mang anh đi xét nghiệm tϊиɦ ɖϊƈh͙ đồ, khiến anh bị bác sĩ mắng cho một trận. Vương Nhất Bác là muốn bôi đen chỉ số chất lượng và số lượng tinh trùng của anh ư? Quá là tâm cơ!

Được cái là giữa chừng cần đi lấy máu, lấy nước tiểu hay là vào phòng riêng lấy … tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra khỏi cơ thể, Quản lý Tiêu nhờ Vương tổng giữ đồ hộ thì hắn ta đều ngồi đó trông chừng giúp. Cũng thật là ngoan ngoãn đi. Có điều lúc ở khu khám tổng quát thì không sao, mới chuyển sang khu khám Sinh sản một cái, Vương Nhất Bác liền không ngần ngại thẳng tay đeo khẩu trang y tế lên, mặt cúi sát xuống nhìn màn hình điện thoại. Thế là ý làm sao? Có tức không cơ chứ!

Đã thế lúc vào khám nam khoa xong, Vương Nhất Bác còn ghét bỏ ngồi từ phía xa hất cằm sang bên này nói với Tiêu Chiến.

“Này, không phải là Quản lý Tiêu vào đó bị người ta ức hϊế͙p͙ rồi chứ? Trông uể oải như vậy!”

“Bác sĩ người ta già cả nghiêm túc, hẳn là vợ con cháu chắt đuề huề rồi, đâu ai như Vương tổng trẻ trung ɖâʍ dê, giới tính linh hoạt.”

“Giới tính linh hoạt cũng chỉ vì muốn đè Tiêu Chiến xuống dưới thân, không có ngoại lệ.”

Mấy chữ cuối “không có ngoại lệ”, Vương Nhất Bác lại nói thật nhỏ, hạ tông giọng xuống thật trầm, như muốn để chỉ mình hắn nghe được.

Như ý nguyện Tiêu Chiến quả thật là không nghe rõ, dịch người vào gần sát, nói với sang.

“Lại bắt đầu vô sỉ, nhưng mà Vương tổng nói lại câu cuối đi, xa quá tôi chẳng nghe gì!”

Vương Nhất Bác kia, đến đoạn này lại đột nhiên trở mặt không nhận thân, đã đeo khẩu trang thì chớ còn giữ khoảng cách ngồi hẳn ra xa, nói được ba câu ngắt ngứ liền quay ngoắt đi, làm thế nào cũng không chịu nói nữa!

Thật sự coi Tiêu Chiến là tình một đêm rồi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.