Cảnh báo βɖʂʍ nhạy cảm! Nhưng chắc đến đây có cảnh báo thì mọi người vẫn cứ đọc thôi, đúng hong? 😛
___________________________
Chao ôi! Có mất hứng không cơ chứ!
“Thật không đúng lúc mà.”
“Giải quyết nhu cầu cá nhân em còn bàn chuyện đúng lúc hay không ở đây. Đi, đi ngay lập tức!”
“Ơ, sao lại nói em, Vương tổng muốn vệ sinh lại bảo em đi? Là sao? Chiến Chiến có thể đi thay ông chủ được chắc?”
“Đi cùng tôi!”
“Biết phải làm sao? Chỗ kia xa như thế, em thì chỉ muốn ở bên Vương tổng tiếp tục chuyện vừa xong thôi. Là làʍ ȶìиɦ đó!” Tiết tháo không biết đã trôi xa nơi đâu mà lời này Quản lý Tiêu cũng có thể nói ra.
“Phải đi cùng tôi! Không cho phép em ở lại một mình. Nguy hiểm!”
“Vương tổng suy nghĩ thật khác thường! Đều là người lớn cả, một người thì không tự đi vệ sinh được, còn chẳng phải ông chủ sợ tối hả, đừng tưởng giấu nổi em. Một người ở lại thì bị nói là sẽ gặp nguy hiểm. Nguy hiểm gì cơ? Em nào thấy có nguy hiểm gì đâu.”
“Bị cưỡng hϊế͙p͙.” Vương tổng nói ra như là chuyện đương nhiên lắm, là do hắn lậm phim quá rồi chăng?
“Oh vậy hay là ông chủ phun mưa trực tiếp ở đây đi, em thấy không có vấn đề gì cả.”
“Có phép tắc chút, người lớn thì không nên tiểu bậy! Bunny hư đốn quá.”
Hai người đàn ông tự cho mình là lớn rồi, thế mà lại có thể ngồi đây tranh cãi một chuyện nhỏ nhoi như vậy, ngẫm ra thật trẻ con nực cười hết sức. Chỉ ngoài việc Tiêu Chiến vẫn luôn không ngừng nghịch ngợm “tiểu Bác Bác” của Vương tổng, vuốt ve và sờ soạng, thì đúng là không có chút trẻ con nào, rất người lớn, rất gợi tình.
“Chẳng phải đàn ông con trai đều lén lút tiểu ở bể bơi sao, Chiến Chiến còn chẳng có ý định bảo Vương tổng làm thế ở dưới dòng nước này. Chớ có hiểu nhầm, ý em là… chúng ta tạm thời ra gốc cây ngay bên bờ, có được không?”
“Đây mà là Quản lý Tiêu đường hoàng, đĩnh đạc, là phục vụ Đệ nhất Bắc Kinh sao? Người trong thiên hạ biết rồi thì sẽ cười phá lên.”
Đúng! Cười nhiều lắm, nhưng nếu không cười thì sẽ nói Quản lý Tiêu hiểu chuyện, biết cách giải quyết nhanh gọn sự việc, có điều hơi trái với phép lịch sự thông thường. Tưới tắm cho gốc cây, mà không biết là nó có nhu cầu nhận dưỡng chất từ “tự nhiên” ấy không.
“Em không quan tâm người trong thiên hạ, chỉ quan tâm Vương tổng nghĩ thế nào thôi. Ông chủ sẽ không hắt hủi và coi thường em chứ?”
“Được rồi, đừng loạn nữa, đừng nói linh tinh! Chúng ta cùng đi, thời gian tranh cãi bao lâu là cũng tới nơi rồi.”
Thực ra quãng đường không quá xa, tiết lộ một bí mật, trong lúc gấp rút cực kỳ, Vương Nhất Bác vẫn có tâm trạng bế bổng Tiêu Chiến lên, cắn vào bả vai anh, vỗ vào cánh ʍôиɠ anh. Sớm đã gạt đi sự cảnh giác với việc bị người khác bắt gặp. Đầy tớ hết mình thì vào tận nơi vách đứng, canh chừng cho ông chủ nữa chứ.
Kỳ thực cả thời gian đi đi về về đều chưa từng ngắt quãng đi hứng khởi. Ngọn lửa rực cháy chưa khi nào bị dập tắt, quay trở lại, hai người liền quấn lấy nhau tạo nên vô vàn những đỉnh sóng mới. Nối tiếp nối tiếp. Liên thu bất tận.
Thế rồi ở một khoảnh khắc cực độ cao trào nào đó, Vương Nhất Bác bỗng nhiên thốt lên.
“Chiến Chiến! Tôi tiếp tục buồn đi tiểu.”
“A! Em đã cảnh báo rồi, do ông chủ uống nhiều trà quá đấy. Hậu quả nhãn tiền, Vương tổng làm bậy nhưng em phải chịu đắng cay. Vừa xong suýt chút nữa đã xuất… aaa… rất sướиɠ… vậy mà…”
“Chuyện quan trọng phải làm trước.”
“Vậy đi thôi, đi thôi.”
“Tôi giải quyết ở đây ngay bây giờ, nhịn không nổi.”
Tư tưởng đột nhiên bị tráo đổi, giờ lại đến lúc Vương tổng tùy hứng muốn vệ sinh tại chỗ rồi.
“Nhanh! Đi là sẽ đến mà!”
“Lười! Không đi! Bế em rất mỏi.” Vương Nhất Bác chê ai đó ấu trĩ, hắn quả thật còn hơn cả thế. Điệu bộ nói chuyện đúng chất ngang ngược từ trong xương tủy.
“Ơ hay! Bắt đầu vô lý, Bunny lớn rồi, em cũng không cần bế đâu.” Quản lý Tiêu không hiểu nổi suy nghĩ của Vương tổng nữa.
“Tiêu Chiến phải chịu, chiều theo ý tôi. Bây giờ tôi lại muốn ra gốc cây.” Nghe hai từ “gốc cây” Vương Nhất Bác nói sao buồn cười thế!
“KHOANNNNNN!”
“Sao?”
“Em nghĩ lại rồi, chúng ta nên giữ phép lịch sự, vẫn là không nên tiểu bậy đâu!”
Tráo đổi tư tưởng triệt để, ban đầu là Vương tổng, sau đó là Quản lý Tiêu, “gốc cây” là anh đề xuất, hiện tại lại tự mình bác bỏ.
Và chợt kéo Vương Nhất Bác ra một mép nước khuất hơn chỗ này. Khuất! Khuất nhất nơi đây. Tiêu Chiến nói giọng nhẹ nhàng cung phụng.
“Vậy để quản lý kính nghiệp như em phụ trách việc này đi.”
“Em muốn làm gì?”
Quản lý Tiêu để cả thân mình chìm trong dòng nước ấm, ngửa cổ ngước lên nhìn người đối diện. Mắt long lanh ngóng đợi muôn trùng. Động thái của anh đã trực tiếp cổ vũ cho câu trả lời kế tiếp.
“Ông chủ, tiểu vào đây!”
Không thể ngờ nổi, Chiến Chiến rất tự nhiên há miệng ra. Không kể thứ nguyên nhân hoang đường kính nghiệp rồi lịch sự gì gì đó, dù kể cả có là tình ɖu͙ƈ đi chăng nữa thì điều này vẫn rất rất rất khó tưởng tượng đi.
Trong nhà đã từng, nhưng hiện giờ là chỗ công cộng cơ mà, chứ chẳng phải bờ bụi rậm rạp hay rừng sâu núi thẳm chi hết. Phải biết rằng, bất cứ khi nào nơi đây cũng có thể có người tiến tới, bởi vì cùng chung sở thích đặc biệt là tắm đêm như hai người chẳng hạn!
Hoặc giả những con mắt của cú đêm từ xa ngóng lại, rồi thì cả mối lo ngại có camera chụp chiếu như ban đầu Quản lý Tiêu đã lường được trước nữa.
Vương Nhất Bác ngơ ngẩn cả phút đến quên luôn buồn tiểu, đôi mắt hẹp dài hiếm khi mở lớn đến thế.
“Chiến Chiến không cần phải vậy!”
“Chuyện bình thường thôi, em cũng từng xem được phim JAV thể loại này, chúng ta đang ở Nhật, phải nhập gia tùy tục chứ.”
“Có được không đấy? Tôi chỉ thấy bệnh hoạn thôi. Tiêu Chiến bệnh hoạn!”
“A…a…a…” Miệng con thỏ nào đó đã há to ra rồi.
“Điên à, tránh ra.” Vương tổng cự cãi, hắn bất ngờ đến chưa thích nghi nổi.
Thế mà Quản lý Tiêu chẳng đợi chờ nhiều thêm, cứ thế ghé sát tới, trực tiếp ngậm cả cây hàng chưa hoàn toàn xẹp xuống, kϊƈɦ cỡ vẫn khủng bố khôn cùng kia. Ngập trong khoang miệng là mùi vị nước suối hăng hăng gắt gắt, có thể đó là các khoáng chất có lợi cho da mà anh đã thuyết minh khi trước. Giờ đây hòa thêm cả dịch vị dinh dính của Vương tổng, Chiến Chiến sớm đã cảm thấy thật nhiều sự mặn mòi ngất ngây.
Ánh mắt ma mị xuân sắc, khắp người đờ đẫn say mê, ai đó ʍút̼ mát tới mê mải, trong tai thì âm vang mãi tiếng Vương Nhất Bác trách cứ kϊƈɦ ɖu͙ƈ.
“Bảo em tránh ra, em còn nhào thẳng tới, thèm côn thịt của tôi đến vậy sao? ɖâʍ đãng?”
“…”
“Chiến Chiến còn làm thế thì tôi sao có thể thoải mái xả ra, bức bí quá.”
Ông chủ đẩy hông, dồn trọng lực xuống phía dưới, tống thẳng cự vật của mình vào cuống họng đầy tớ. Những kịch liệt sau chót, vì Vương tổng muốn dừng lại kϊƈɦ thích không đúng lúc này.
“Ưm…”
“Dừng lại!”
“Ư… không muốn!” Tiêu Chiến cố chấp, đang nghĩ xem làm cách nào vừa thỏa mãn cho ɖu͙ƈ vọng ái ân và khát vọng cốt lõi của con người cùng một lúc. Để Vương Nhất Bác vừa có thể sung sướиɠ vì bắn tinh, vừa có thể thỏa mãn vì xả nước.
“DỪNG!”
Đồng thời với hiệu lệnh quyền lực mang giọng điệu vô tình, là động tác rút ra dứt khoát của Vương tổng, ông chủ đã quyết thì sao đầy tớ có quyền chống đối. Hắn ngang ngược cầm chắc dương cụ đã đạt trạng thái cực đại đập lên sống mũi cao ngất của Quản lý Tiêu, cứng chắc kéo cả đường lên xuống khiến anh phải nhắm tịt mắt hứng lấy, chiếc lưỡi nhỏ yêu kiều chốc chốc lại thè ra ɭϊếʍ một ngụm nhỏ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Vương Nhất Bác làm cách nào, nghĩ tới điều gì, hay đã tụng kinh niệm Phật tới bảy bảy bốn chín lần, chỉ biết là hắn chủ động điều tiết được, “cậu nhỏ” thực sự đã nhỏ đi rất nhiều, gần về tới kϊƈɦ cỡ nguyên bản, miệng thì phun ra toàn lời sỉ nhục đối phương sâu đậm.
“Nhục nhã chưa? Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lẳng lơ, mất hết liêm sỉ trước mặt tôi mà vẫn không thể khiến nó cứng ngắc?”
Tiêu Chiến bị chi phối cảm xúc, ɖu͙ƈ hỏa cứng ngắc trước người giật tưng mấy cái, từng thớ cơ sâu trong mật đạo cũng không kiềm được mà thít chặt vì sự bối rối cuống quýt của anh. Không hiểu là vì cảm giác tội lỗi nhục nhã hay vì nỗi niềm hưởng thụ bị coi thường, bị bóc trần sự hèn kém của chính mình nữa, đầy tớ đôi mắt mơ màng sũng nước nói.
“Không… không phải… không phải thế…, em có thể mà. Có thể làm nó to hơn, có thể khiến nó thỏa mãn.”
Càng nói càng nhỏ, câu sau nhỏ hơn câu trước, đến câu cuối cùng thì âm lượng đã lí nhí như tiếng mèo rêи trong cổ họng. Nhỏ đến không thể nghe nổi, đại diện cho việc Quản lý Tiêu đã tự ti đuối lý đến mức nào.
“Chiến Chiến hư… đáng đánh đòn…”
Chỉ có điều, Vương Nhất Bác sao có thể có cớ trách phạt, Bunny đã kịp sửa lỗi, bắt đầu mớm lấy hai hòn ngọc của hắn, tiết thật nhiều nước bọt óng ánh, cưng nựng ɭϊếʍ láp đến căng tức no tròn. Đôi lúc lại rướn người cao lên, thêm một lần làm cho tính khí ỉu xìu kia phải rục rịch khởi động. Nhưng Tiêu Chiến cũng hiểu hơn hết lúc này cần kíp hơn cả là gì. Anh cảm thấy chính mình đã kéo dài thời gian quá lâu, khuôn mặt diễn cảm tỏ vẻ vô cùng hối lỗi, khuôn miệng thì nỉ non xin xỏ.
“Ưm… là lỗi của em, tất cả đều là lỗi của em, làm phiền ông chủ lâu thế. Vậy bây giờ có thể được chưa a, dòng nước thánh trong đây, em muốn thử, em muốn, rất muốn thử!”
Nói rồi, Tiêu Chiến không đợi Vương Nhất Bác phản ứng lại, anh đã kịp há miệng, lần này đích xác là to hết cỡ, thẳng thừng chìa tới gương mặt ướt nước mướt mát của mình. Là mồ hôi và cả hơi nóng bốc lên từ dòng suối, thời khắc này bao trùm nhan diện mỹ nhân là vẻ mị hoặc đến cực điểm, thần thái của Bunny đúng là có thể làm ánh nhìn của người khác mê muội và đắm chìm không thể thoát ra.
Thời gian qua ở bên nhau, Tiêu Chiến chính là một masochism khổ ɖâʍ thì khỏi phải bàn cãi, Vương Nhất Bác đã biết rõ, đây chẳng phải lần đầu tiên hai người mở khoá kiểu tình ɖu͙ƈ oanh liệt này, nhưng mà đến mức public và đầy tớ là người chủ động thì thật là làm hắn phải suy nghĩ lại.
Vương tổng bỗng nhiên có một băn khoăn cực lớn, hắn không hiểu mùi vị chân thực của thứ ấy khi trực tiếp nuốt xuống sẽ là thế nào. Bản thân chưa bao giờ có ý định thử qua, chẳng biết thứ ấy thử rồi có khiến mình cảm thấy kinh sợ hay không. Và thì Tiêu Chiến rốt cuộc có phải nhịn nhục điều đó trong chật vật gian khó đi chăng nữa, hắn vẫn là lựa chọn mặc kệ. Người hứng chịu dù sao cũng không phải là Vương Nhất Bác. Việc của hắn bây giờ là đưa chân bước bừa, đến đâu thì đến.
Cũng chỉ tại ai đó nhiệt tình chủ động trước, đúng không? Người dám bày trò, người dám chơi, ông chủ thật sự đã đứng ở trêи nhắm thẳng vị trí khuôn miệng xinh đẹp kia mà … tiểu xuống!
“Ưm…mm… ư…mmm…”
Ai có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Tiêu Chiến lúc này, không phải là đau khổ, không phải là chịu đựng, trái ngược chính là hưởng thụ phê pha, miệng hớp nước, mắt lờ đờ nửa nhắm nửa hở. Xong việc nuốt ực một cái, miệng lại nhả ra lời khiên ɖâʍ đến tột cùng.
“Chiến Chiến nuốt hết rồi, cảm ơn ông chủ!”
“Bệnh hoạn! Tiêu Chiến bệnh hoạn! Bệnh hoạn! Bệnh hoạn!”
Vương Nhất Bác chỉ còn biết lặp lại hai từ này, vì cả người hắn bây giờ đang chìm trong kɧօáϊ cảm man dại. Khoảnh khắc nhìn thấy dòng nước chảy xuống khóe miệng diễm lệ tuyệt trần ấy, hắn đã không kiềm chế nổi xúc động muốn cưỡng ép, muốn hϊế͙p͙ đáp, muốn làm cho cái miệng kia phải nhục nhã khóc lớn, rêи rỉ van xin.
Thêm một trải nghiệm mới, Vương Nhất Bác nói người ta khổ ɖâʍ bệnh hoạn, nội tâm lại hoài nghi chính bản thân mình cũng đã quá mức bạo ɖâʍ biến thái. Đúng là không bên nào thua kém bên nào, chẳng phải là lưỡng tình tương duyệt hay sao?
Nhật Bản! Cha đẻ của JAV! Những phân cảnh thác loạn trêи phim ấy, liệu rằng có phải bắt nguồn từ những khung cảnh thực tế ngoài đời như thế này không?
Thước phim của việc tưới tắm không quá dài, vừa bắt đầu đã sớm kết thúc, nhưng dư âm của nó để lại thì thật dài lâu và sâu lắng.
Vương Nhất Bác giải quyết xong xuôi nhu cầu cá nhân, hắn nhanh chóng kϊƈɦ động nhảy ùm xuống nước, rẽ nhịp sóng đang mấp mô ra mà tiếp tục nghiến sâu vào cái lỗ hồng hồng mềm nhớt. Hắn không chờ nổi, cũng không chịu nổi những hối thúc cường đại từ dưới hạ thân, từ cả đại não hưng phấn muốn nổ tung truyền đến.
Từng cái nhấp hông oan nghiệt, có lực cản của nước vẫn chẳng thể ngăn cản Vương Nhất Bác xới tung những lớp thịt xốp mềm co bóp. Tay hắn đương nhiên không an vị, một tay nhào nặn cơ ngực nở nang, búng tách chính xác hạt đậu nhỏ gồ lên làm nó càng thêm hồng sậm, một tay xóc như giã gạo sủng vật của Tiêu Chiến, chẳng biết chút gì là thỏa hiệp.
“Aaa… tha cho em… em sẽ sướиɠ chết… sướиɠ chết.”
“Mùi vị thế nào? Quản lý Tiêu thử nói tôi nghe!” Vì quá tò mò nên Vương tổng rốt cuộc đã hỏi ra khỏi miệng.
“Thơm lắm!”
“Thơm? Em nói nước tiểu thơm? Tiêu Chiến điên rồi! Chắc chắn điên rồi!”
“Em thích vị ấy đến điên cuồng đấy, ông chủ à!”
“Suy nghĩ sao lại vặn vẹo như vậy? ɖâʍ đãng!” Vương Nhất Bác cũng không nhịn được biến thái mà ɭϊếʍ trọn khắp thân thể của Tiêu Chiến. Từ sau cái gáy mảnh khảnh, cả đôi vành tai thu hút, hắn khuấy một vòng đến ướt nhẹp, âm thanh vang vọng gầm gừ. Giọng trầm khàn quá đỗi quyến rũ.
“Nói! Cảm giác thế nào? Khi xin xỏ tôi rồi nuốt xuống thứ dơ dáy đó, Chiến Chiến cảm thấy thế nào, em nói đi.”
“Rất thích, rất thích mà… cảm giác trôi tuột xuống cổ họng, một giọt lại một giọt… bao nhiêu giọt là bấy nhiêu lần muốn bắn tinh, thích thú đến run rẩy… Tiểu huyệt của em thèm muốn đến co thắt… chảy nước đến ướt sũng rồi đây. Ông chủ xem, a… nữa đi…aaa… em sướиɠ quá…”
Vương Nhất Bác nhay cắn cần cổ đã nổi đầy những đường gân cuộn đỏ của Tiêu Chiến, thúc vào cật lực, như là một người lao động khổ sai không biết mỏi mệt. Những cú giã mạnh bạo khiến ai nó phải ngụp lặn trong niềm kɧօáϊ cảm vô bờ.
Đôi cánh tay mạnh mẽ hữu lực gò ép hai bắp đùi nhão nhoẹt phía trước, nắm chắc giữ cứng nó dưới bàn tay to sụ, ông chủ điều khiển cả cơ thể đầy tớ, một mực làm theo ý mình mà dập dềnh lay động cả hai.
“Thích à… Chiến Chiến sướиɠ thì tôi sẽ chiều em, vì Quản lý Tiêu luôn phục vụ tôi rất tốt. Này… này… thích này…. nữa nhé… sẽ không dừng lại!”
“Nghĩa vụ của em… nghĩa vụ của em là phải… chịu nhục trước ông chủ, bị ngài chơi, bị thao đến ngất cũng vẫn phải đáp ứng… nhưng chỉ thấy sướиɠ thôi… hu… hu…”
Đôi mắt đỏ lựng càng lúc càng nhiễm thêm tầng hơi sương mờ mịt, có lẽ là Tiêu Chiến được thao lộng sướиɠ đến phát khóc rồi sao? Khóe miệng khép mở nức nở, Bunny phát ra những tiếng rêи rỉ ɖâʍ ɖu͙ƈ nhất đời, và lại khiến người phía sau nứиɠ tình hơn nữa, phang vào phập sâu tới vô cùng hoang dại.
Vương tổng đã ghé tới gò má ửng đỏ của Chiến Chiến, đôi môi đỏ mọng như quả sơ ri cứ thôi thúc hắn cắn ʍút̼ một trận cho thống kɧօáϊ. Nửa bên má đã nằm trong cuồng dã nơi khoang miệng của ông chủ, vậy mà có khi nào thấy vừa lòng, hắn vươn dài chiếc lưỡi ngạo mạn, ý muốn đảo điên nơi kế tiếp của đầy tớ cũng đã rõ ràng.
Đột nhiên Vương Nhất Bác nhấc ngang người Tiêu Chiến, để anh nổi trôi giữa làn nước ấm, sau đó ghì thẳng cần cổ yếu đuối ấy xuống dưới bề mặt dậy sóng. Bunny không kiên quyết chống trả, chỉ đơn giản quẫy đạp chút ít. Cả phần cổ cũng đã ngập nước, khiến mặt anh úp sấp chẳng thể ngẩng lên.
Lúc này là lúc thích nghi, Tiêu Chiến mở mắt nhìn, không gian xung quanh gần như tối đen, chỉ hắt tới le lói ánh đèn xa thẳm, nhưng anh vẫn nhìn thấy nổi bật lên giữa nhập nhoạng kèm nhèm là hai thân thể đang dính sát vào nhau. Rằng tư thế này thì vẫn không tách nhau ra được, Vương Nhất Bác vẫn chẳng khoan nhượng mà đỉnh lộng thâm nhập, thậm chí độ sâu lại được tăng tiến gấp bội. Cảm giác như dũng đạo của mình cũng đã bị đối phương chọc tới tận cùng, cọ xát đến nhẵn mịn nhiễu nhương.
Nơi tiếp giáp của hai người là ngọn nguồn tạo ra những đợt sóng khổng lồ, mỗi lần côn thịt rút ra khỏi tiểu huyệt là nó hút lấy cả tá chất lỏng, đến khi dập vào lại tạo ra những bong bóng cực lớn đẩy ra. Cứ thế, cứ thế, Tiêu Chiến nhìn tới hoa mắt, nhưng vẫn tan rã và đắm chìm vào nhịp điệu hoàn hảo ấy. Khoảnh khắc này chỉ muốn mở miệng thè lưỡi rêи lên thật to, mặc cho thanh âm rung động sẽ thu hút sự chú ý của những vị khách không mời mà tới.
Nhưng nhớ là vẫn đang bị chìm nghỉm dưới đáy nước, ai đó chỉ có thể ngậm miệng chặt vào, thật là bức bối xiết bao. Thời gian chẳng dài, Quản lý Tiêu vốn có thể nín thở chịu trận, song âm thanh từ trêи không vọng tới, là lời hiệu triệu như sấm rền mưa giật, làm anh không thể chống trả mà ngoan ngoãn nghe lời làm theo.
“Há ra, uống đi.”
Ngụp ngụp ngụp!
Tiêu Chiến để cho bong bóng nước tràn trong khoang miệng, một đợt ngậm vào, nuốt xuống, rồi định tiếp tục hé mở đôi môi đón nhận thêm một đợt mới nữa. Có lẽ là dòng nước này chứa cả những dịch thể sung sướиɠ của hai người, theo luật động hung hăng của Vương Nhất Bác, sớm đã luân chuyển trôi dạt tới đây. Bunny đắm mình trong suy nghĩ ɖâʍ ɖu͙ƈ, còn chẳng nhận ra mình đã được kéo lên khỏi mặt nước tự lúc nào.
Đến khi tức thì nhận được sự chèn ép cao ngạo từ khoé môi lạnh lùng, Quản lý Tiêu mới lờ mờ nhận ra dụng ý của Vương tổng.
“Ưm…mmm… không… không cần…”
“Nhúng nước rửa sạch rồi mới được hôn biết chưa?”
“Sao lại muốn như thế, sao lúc nào cũng bức ép em như thế… ư…”
“Em nói miệng em thơm? Không thơm, chỉ thấy ngọt…”
“Nếu nguyên bản chưa ngậm nước thì sẽ thơmmmm…”
Ý của đầy tớ là, khi mới uống dòng nước thánh của ông chủ xong thì miệng anh sẽ thơm?
“Bệnh hoạn này…”
Kẻ nắm giữ cuộc chơi cường hãn đốc thẳng tới tận cùng lỗ huyệt của kẻ yếu thế.
“Lăng loàn này…”
“Kimochi yameteeeee…”
*Nữa đi mà, đừng dừng lại, aaa… có được không… haaa…*
Vương Nhất Bác nghe thấy Tiêu Chiến rêи rỉ thứ tiếng nũng nịu chẳng khác nào phim porn thì cắn nát môi anh, nhấm nháp từng giọt ái ân mê dại, chửi bới tục tĩu không tiếc lời.
“Bị đ*t sướиɠ đến hoá điên rồi, mắt mờ miệng mỏi mà vẫn có thể nhục nhã van xin… lẳng lơ… Tiêu Chiến là đàn ông lẳng lơ nhất trêи đời! Nhục chưa?”
Bunny biết ông chủ của mình hiểu được những ngôn từ gợi ɖu͙ƈ thông ɖu͙ƈ ấy rồi thì tiếp tục rêи lên, tông giọng đã được điều chỉnh tới độ kiều mị, phóng túng.
“I cư.. i cư… kimochi iii… iii…”
*Em muốn nữa muốn nữa…, sướиɠ quá…*
“Được thôi, nhận lấy đi.”
Điên dại tan hoang khỏa lấp hết những chỗ trống trong mật đạo sâu hút, Tiêu Chiến sướиɠ tơi, vì phía sau bị chèn ép, vì phía trước bị sốc hàng. Vương Nhất Bác tuốt lộng từ gốc đến ngọn với kỹ thuật hết sức cao siêu, hắn biết cách làm thế nào kết hợp trước sau để đối phương lên đỉnh phê nhất, phải khóc òa trong sung sướиɠ. Và đó là bây giờ. Ngay bây giờ đây!
“Ư… ư… Mosuguuu…kimochi… a..a.. hayaku… hayaku… kimochiiiiii…. motto… mottooooo!!!”
*Sắp rồi… ư… sướиɠ thế… nhanh chút nữa… em sướиɠ quá… một chút… một chút nữa thôi…*
Cả một tràng từ ngữ phóng đãng kϊƈɦ thích nói ra, là lúc Chiến Chiến sung sướиɠ tê dại, ngụp lặn sâu trong nhục cảm và đồng thời cũng đẩy cao cảm xúc của Vương Nhất Bác lên tới đỉnh điểm. Hắn thọc thọc thọc, nhấp nhấp nhấp, gằn giọng báo hiệu.
“Hự… hự…”
“Aaa… aaa…. kimochiiii, kimochiiii, kimochiiii yameteeee…”
Vương Nhất Bác kiểm soát thế trận, để cho Tiêu Chiến lên đỉnh rồi ngay tức khắc hắn cũng xõa bung sướиɠ mê ra. Cả hai cùng lúc được thỏa mãn, mãn nguyện khôn cùng. Trong giây phút phóng thích ɖu͙ƈ vọng, tưởng như chẳng còn thứ gì trêи đời có thể so sánh được với nỗi niềm sung sướиɠ ấy! Đúng là đỉnh cao, xúc cảm thăng hoa như trêи chín tầng mây, ông chủ và đầy tớ bay bổng như ở trêи thiên đàng.
.
.
.
Bất chợt! Tiếng bước chân nhịp nhịp vang vang sắp tới gần, hai người nghe rõ, biết trước cần chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn chẳng thấy hốt hoảng hay gấp rút.
Người lạ xuất hiện chẳng biết là đúng lúc hay không, may sao khoảnh khắc cao trào vừa qua đi, bây giờ là giai đoạn dọn dẹp sau thăng hoa. Thực tế thì tất cả ɖâʍ dịch đều đã hòa quyện vào trong con suối khoáng đạt, cả hai thì vốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đến quần áo còn chẳng cần thu dọn hay mặc lại nữa.
Chỉ là lúc này Vương Nhất Bác thì đang tự mình dập đi kϊƈɦ động, còn Tiêu Chiến thì đang cố gắng ổn định lại cảm xúc. Song hành động thì đi ngược lại lý trí, đầy tớ kéo lấy đôi môi mỏng bạc lại gần, không dứt được chút vấn vương sau chót, mặc kệ người đến, hôn môi đơn giản này, có tính là chi. Ông chủ chỉ có thể giả bộ ghét bỏ lùi về, nhưng khoảng cách chẳng xa vời đáng kể. Hắn cũng là mê mẩn xúc cảm hiện tại đến nhường nào!
Nhân viên khách sạn tới nơi, vất vả lắm mới hoàn thành câu
nhắc nhở. “Dạ. Trời đã muộn, giờ hoạt động của khu tắm công cộng đã hết, chúng tôi xin phép tạm dừng phục vụ ạ. Quý khách có thể về phòng để nghỉ ngơi, cảm ơn nhiều.” Vậy mà anh ta cũng đã nhìn thấy một màn hôn hít nóng bỏng của đôi tình nhân trước khi kịp tránh đi.
Quản lý Tiêu lúc bấy giờ mới ngắt được ra khỏi đắm chìm vấn vít, giọng nói nhỏ nhẹ hoa mỹ, rõ ràng là không giấu nổi kϊƈɦ tình quyến rũ. Nhưng lời nói thì lại đường hoàng nghiêm chỉnh.
“Chúng tôi xong việc là sẽ rời đi, sắp rồi, ngay bây giờ đây. Cảm ơn cậu!”
“Vâng vâng vâng! Cảm ơn quý khách!”
Nhân viên đỏ mặt cuống cuồng đáp lại, và nhanh chóng biến mất, một chút ngó ngang ngó dọc hay quay đầu cũng không dám!
Cái “xong việc” Quản lý Tiêu nói không phải là cái “xong việc” kia, bởi vì việc xuất tinh thì xong từ nãy rồi, hai người chỉ cố mớm môi hôn vào thêm chút nữa rồi sửa soạn khăn tắm rời đi. Quả thật nhanh lắm! Thời gian sau cuộc có tí xíu, so với quãng dài nhục ɖu͙ƈ cả tiếng phía trước thì nhanh lắm, quả thực nhanh lắm!
…
“Hỏi nghiêm túc, mùi vị của thứ đó thế nào? Vậy sao Quản lý Tiêu vẫn có thể tự tin suôn sẻ mà nuốt xuống, còn một hơi hết sạch? Tình ɖu͙ƈ che mờ lý trí, phải không? Cao thủ! Tôi thật là bội phục em rồi.”
“Em vẫn giữ nguyên ý kiến cũ, không phải là khi làʍ ȶìиɦ nên nói bừa đâu. Nước tiểu của ông chủ… thơm lắm!”
“Chiến Chiến em có bệnh à?”
“Nước tiểu thanh trong, toàn mùi trà thôi!” Mí mắt hấp háy, Tiêu Chiến không biết nói thật hay nói đùa, bồi thêm một câu. “Chắt lọc tinh hoa của trà Mecha đệ nhất cơ mà!”
Suốt dọc đường trở về villa riêng biệt, Quản lý Tiêu chỉ vì một gợi ý ban đầu của Vương tổng mà mở miệng liên hồi. Vừa nãy cũng chỉ mới giới thiệu sơ qua về Mecha, cách làm và độ quý hiếm thôi, thì bây giờ anh lại thuyết minh về công dụng của trà đến không dừng lại được. Tuy chỉ nói chuyện về nguồn cội nước tiểu của Vương Nhất Bác nhưng đã chuyên nghiệp và tâm huyết y như nhà khoa học nói về công trình nghiên cứu cả đời của mình vậy.
Nào là nước trà giải khát, sát khuẩn, tiêu sưng, chống lão hóa. Trà giúp sảng kɧօáϊ tập trung tinh thần, còn có thể phòng tránh ung thư. Ai đó nhấn mạnh vào ý cuối cùng.
“Quan trọng là lợi tiểu, lợi tiểu, lợi tiểu ấy. Lần sau Vương tổng không được uống nhiều cùng lúc tới thế. Chiến Chiến không muốn thêm một lần phải làm đầy tớ triệt để như vậy đâu!!!! Miệng em từ khi nào lại thành chỗ chứa nước cho ông chủ đó hả?”
Về đến phòng rồi, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng ngắt được chuỗi thuyết trình kỳ thú của Tiêu Chiến lại, bằng cách đưa ra đề nghị quá đáng tiếp theo.
“Vẫn muốn tắm nữa!”
“Vương tổng sao lại đòi hỏi không biết điểm dừng thế chứ?”
“Vì tôi thích!”
“Thì đầy tớ cũng đành phải chiều lòng ông chủ thôi.” Chiến Chiến cười rạng rỡ. Tự tay lột bỏ lớp Yukata mỏng tang. Nhanh gọn và thành kính. Chẳng như cái lần cosplay minh tinh rườm rà trước kia.
Bởi đơn giản vì…Tiêu Chiến muốn tuyệt đối phục tùng đối phương.
Vương Nhất Bác thích điều gì thì anh sẽ làm điều đó. Và Vương Nhất Bác thích anh nói câu gì thì anh cũng sẽ nói câu đó. Kể cả có phải trả một cái giá rất đắt đi chăng nữa. Đây có được gọi là một người đầy tớ mù quáng vì ông chủ phóng khoáng nhiều tiền không nhỉ?!?
___________________________
Nói gì, nói gì đây? Đang lúc say sưa nghiện ngập trong bể tình, Quản lý Tiêu sẽ bị Vương tổng bắt ép nói gì đây? Chờ lời giải đáp của Maso ở chương sau nhé!