Người Nhật nổi tiếng với sự quy củ và nghiêm túc trong các mối quan hệ xã hội. Họ rất lịch sự và tôn trọng người đối diện. Nhật Bản cũng là một đất nước có nền văn văn hóa phong phú và thú vị. Nơi đây có samurai, ninja, đền chùa và các bảo tàng lịch sử. Là thiên đường của anime, các chương trình hoạt hình và truyện tranh đầy hấp dẫn. Người ta còn nghĩ về Nhật Bản với các loại công nghệ, thiết bị hiện đại, tàu cao tốc và robot tân tiến. Đương nhiên, chẳng thể nào thiếu được một nét đặc trưng phổ biến buộc phải kể tên. Đó là nền công nghiệp khiêu ɖâʍ khổng lồ và các tụ điểm đèn đỏ phồn hoa, đa dạng.
Vương Nhất Bác đi chơi chuyến này, có bạn đồng hành là Tiêu Chiến. Khắp chốn Tokyo hoa lệ, kể cả nền ẩm thực đặc sắc với các món ăn tươi ngon mà ai đó thông tuệ nhất, thứ nào cũng đã trải qua, chỉ có một chuyện duy nhất là chưa được chạm tới, lại là thứ Vương tổng vốn am hiểu và có hứng thú nhất. Hoa hoa công tử có tiền sử ăn chơi sa đọa, đến được kinh đô của điện ảnh 18+, vậy mà lại chưa hề mở miệng đề cập đến chút nào.
Đối với chuyện trong sạch bất ngờ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bỗng thấy sốt ruột vô cùng, chẳng khác nào trụ trì chưa lo, chú tiểu đã cuống. Từ hồi ông chủ chính thức xác nhận mối quan hệ bao nuôi dài lâu giữa hai người, không biết hắn có giấu giếm điều gì trước anh không, nhưng ăn chơi đã không lộ liễu, thời gian vắng mặt bí ẩn cũng không hề nhiều. Nếu Vương tổng không ngừng nhắc nhở là trước đây bản thân trác táng thế nào thì không chừng Quản lý Tiêu cũng quên mất hắn là dân chơi thế hệ mới rồi.
Hiện tại ở Tokyo, Tiêu Chiến đương nhiên chẳng lờ đi được. Đi với một người đàn ông tâm hồn đen tối mức độ cao như Vương Nhất Bác, anh có lẽ cũng không nên trong sáng nữa. Đến nơi này, rõ ràng là không có du khách nào chưa từng nghe tới quận Shinjuku với địa danh nức tiếng Kabukicho cả.
“Ở đây cũng vài ngày rồi, Vương tổng không nóng lòng muốn tới một chỗ chắc chắn là mình sẽ thích sao?”
“Chỗ nào? Tôi chẳng hứng thú với chỗ nào ngoài việc nằm chơi trêи giường với Chiến Chiến cả.”
Hơ! Nói năng cái kiểu gì???
“Lưu manh. Chỗ này cũng liên quan đến giường chiếu đó. Phố đèn đỏ! Ông chủ có muốn đi hay không?”
Vương Nhất Bác ngoài ý muốn không trả lời vào trọng tâm câu hỏi, mà hắn chỉ chất vấn ngược lại đối phương. “Quản lý Tiêu khô khan ngốc nghếch! Tại sao em lại biết tới rồi gợi ý tôi nơi thác loạn kia?”
“Sao lại không biết được chứ? Nổi tiếng như thế, khách du lịch đến chơi vài ngày còn biết, em sống ở đây tận năm năm, tại sao lại không được biết?”
“Tiêu Chiến! Em đến đó chơi bời nhảy múa rồi phải không?”
“Em đến rồi. Đương nhiên là em đến rồi.”
“Tiêu Chiến hư đốn quá! Tôi thật là thất vọng về em.”
“Ơ! Ơ hay!” Quản lý Tiêu mở to mắt, chớp chớp mấy cái, anh thật là không hiểu nổi suy nghĩ của Vương tổng lúc này.
“Khai thật đi. Đi matxa hay đi mua ɖâʍ? Vào khu gái bán hoa hay khu đồng tính?”
“Ơ…”
“Ơ ơ cái gì mãi thế? Trả lời đi chứ.”
“Ông chủ nghĩ đi đâu vậy hả? Kabukicho sôi động nhộn nhịp nhà hàng quán bar, vô vàn các show giải trí. Đến đó không nhất thiết phải là mấy dịch vụ kia đâu.”
“Tôi lại bắt đầu không tin tưởng vào sự trinh trắng của em trước khi gặp tôi rồi đấy Tiêu Chiến. “
“Không tin thì thôi.”
Quản lý Tiêu hết cách, anh vốn trong sạch thì sợ gì bị vạch trần. Lười giải thích nên hỏi luôn Vương tổng lời cuối. “Vậy bây giờ ông chủ có đi không? Đi hay không đi nói một lời.”
“Đi! Đi chứ!”
Oh! Ra đây mới là câu chốt hạ.
Buổi tối ngày thứ ba đến Tokyo, hai người bắt xe tới phố đèn đỏ Kabukicho.
8 giờ, khu phố sầm uất tấp nập với những ánh đèn nhấp nháy từ các tấm bảng quảng cáo đan cài khắp nơi. Tiêu Chiến trong vai trò là hướng dẫn viên du lịch nhưng vẫn không khỏi hồ hởi phấn chấn, bởi thực tế là anh cũng chẳng ghé thăm khu phố được mấy lần. Nghe nói nơi đây có tới hơn 3000 hộp đêm, khách sạn và các tụ điểm phục vụ tình ɖu͙ƈ đang hoạt động.
Quản lý Tiêu chỉ vào một dọc các quán bar náo nhiệt khắp dọc đường đi, yêu cầu Vương tổng lựa chọn một chỗ hắn thích nhất để cả hai cùng khám phá. Còn chẳng quên thuyết minh và kể chuyện xưa mà chính mình đã trải nghiệm.
“Phần lớn đều đàng hoàng, nhưng có những chỗ thì không. Ví như hồi đầu em mới đến Tokyo, bạn đồng học rủ đi, liền đồng ý để thỏa mãn trí tò mò một chút. Vừa tới nơi đã có người niềm nở mồi chài rồi. Lúc đó tưởng 7000 yên là phí bao trọn đồ uống cho một người, có thể uống thỏa thuê, chẳng ai nói rõ cả. Không ngờ mấy đứa đi cùng hứng trí gọi đồ thế nào, cuối cùng phải trả thêm cả đống tiền. Chắc là do bọn em gà mờ quá. Sau này em cũng không tới đây cùng chúng nó nữa. Thấy không thích hợp cho lắm, con ngoan trò giỏi thấy thật là tốn tiền a.”
“Không thích hợp với em là đúng rồi. Chiến Chiến biết người biết ta, vì em ngốc và nghèo quá đấy.”
“Cái gì hả? Người ta thành thật kể chuyện thì ông chủ lại mang chuyện buồn của người ta ra xỉa xói.”
“Tôi chỉ nói thật thôi. Tôi đi chơi chưa khi nào bị lừa. Mà nếu có thế thì cùng lắm là trả đủ tiền là được chứ gì? Tiền thì đây không thiếu.”
“Ngạo mạn!” Tiêu Chiến bĩu môi, vẫn nhớ nhiệm vụ chính nên hỏi thêm. “Vậy bây giờ vào đâu đó ngồi chứ nhỉ. Hay ông chủ có muốn tới 2-Chome, khu bar đồng tính không?”
“Không! Tới đó làm gì? Nhìn Chiến Chiến sexy đủ rồi. Không có hứng nhìn mấy tên đàn ông điệu đà, ngúng nguẩy uốn éo.”
Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác nói ra câu từ chối thẳng thừng theo kiểu ấy thì mở miệng cười ngốc nghếch. Quái lạ! Từ lúc nào mà Vương tổng lại thay đổi thị hiếu thế này, anh không nói chuyện với nhầm người rồi chứ.
Rốt cuộc Vương Nhất Bác chọn một hộp đêm có vẻ ngoài hoành tráng và diện tích thuộc loại lớn nhất trong các quán bar mà cả hai đã đi qua. Bước vào, chẳng tiếc tay gọi la liệt đồ ăn vặt và một chai rượu thuộc hàng đắt đỏ nhất trong quán. Đúng là người sành sỏi và giàu có đến mức đại gia thì chẳng nơi đâu là không thích hợp. Ai đâu như sinh viên gương mẫu nghèo nàn nào đó.
Quản lý Tiêu chỉ có thế thở dài khi so sánh sự chênh lệch giữa hai người. Tiền bạc là một lẽ, Vương tổng có thể để rượu thừa đắt tiền mấy chục triệu ở lại, đã thế tửu lượng anh cũng thua. Mới đó mà ông chủ đã uống vơi cả chai rồi, chỉ khổ cho anh thôi, đêm về lại bị hắn bốc đồng hóa thú. Sóng tấp vào bờ, cản kiểu gì cũng không được.
Đàn đúm rượu chè xong xuôi, thời gian vẫn chưa quá muộn, đối diện với tụ điểm thác loạn xuyên đêm này, thì nơi nơi vẫn còn tưng bừng nhộn nhịp lắm. Tiêu Chiến mắt lúng liếng đưa tình, nửa đùa nửa thật tiếp tục thăm dò ý kiến của Vương Nhất Bác.
“Thấy lúc trước Vương tổng có nhắc tới matxa với mua ɖâʍ rồi, thế nào? Chúng ta thử đi không? Em không ngại cùng dắt tay ông chủ vào đó làm vài nháy đâu.”
“Thế trước đây Chiến Chiến làm mấy nháy rồi, khai thật đi. Đừng đánh trống lảng.” Vương tổng vừa đa nghi vừa cợt nhả!
“Có đâu. Thật sự đấy. Em chỉ lượn lờ qua xem thôi.”
“Ừ, tạm tin. Thế giờ chúng ta xem trước đã rồi tính sau.”
Tiêu Chiến dẫn theo Vương Nhất Bác đi tiếp, tới một khu, cả dãy đều là những tiệm salon có ánh đèn và trang trí chủ đạo màu hồng. Là những ki ốt mặt tiền nhỏ nhắn phân chia làm những ô vuông vắn, bên ngoài thường sẽ có một tú bà và đào kép làm hình ảnh ngồi đó. Mỗi khi có khách đi qua thể hiện có hứng thú, cô gái trẻ bên trong sẽ cúi chào rồi nở nụ cười thật tươi, người phụ nữ trung tuổi ngồi ngay bên ngoài liền đưa tay giới thiệu bảng giá.
Quản lý Tiêu lấy hết dũng khí nhìn lâu thêm thì thấy giá thông dụng là 16000 yên cho 20 phút (3,5 triệu VNĐ). Nếu khách hàng lựa chọn thời gian lâu hơn, tương ứng sẽ được giảm giá tí chút ví như 1 tiếng sẽ là 42000 yên (9,3 triệu). Ngẫm lại nếu là sinh viên nghèo bình thường đi giải khuây, việc được đấm bóp rồi thỏa mãn bằng miệng rồi mất chừng ấy tiền thì hẳn đây không phải là cái giá dễ chịu cho lắm.
Tiêu Chiến quay sang hỏi Vương Nhất Bác.
“Vào không? Ông chủ có vào không?”
“Tôi với em chung phòng thì vào.”
“Biến thái à?”
“Tôi thật chẳng yên tâm để em lượn lờ bên ngoài, hay Chiến Chiến một mình vào phòng khác với phụ nữ, không kiểm soát được, không muốn.”
“Em thì làm gì được chứ.”
“Tôi không đùa! Hai người một phòng thì ok.”
“Thôi đi.”
Nói với Vương tổng là vậy nhưng Quản lý Tiêu vẫn cố chai mặt mở miệng hỏi bằng thứ tiếng Nhật lưu loát. “Hai người cùng vào có được không? Giá cả ra sao ạ?”
Tú bà nghe hỏi thế thì nhìn chằm chằm hai người, sau đó quay qua thăm dò ý tứ của cô gái ngồi trong, thấy cô ban đầu chần chừ rồi cũng gật đầu đồng ý liền đưa ra giá.
“Gấp đôi. Hai người thì giá gấp đôi lên. Bình thường không phải lúc nào cũng nhận cùng lúc đâu, đây là vì nhìn hai cậu ngoại hình cũng sáng sủa nên con tôi mới đồng ý đấy.”
Vương Nhất Bác vốn nghe không hiểu, thấy bà ta nói một đoạn dài thì đầu đầy chấm hỏi. Nghe xong nội dung từ miệng Tiêu Chiến phiên dịch rồi thì hắn lại lươn lẹo.
“Tiêu Chiến em cũng gan thật. Cảm giác hơi rờn rợn, thấy không đảm bảo sạch sẽ, không vào đâu. Em nói đi, nói xin lỗi người kia, chúng ta không vào nữa.”
Quản lý Tiêu há hốc mồm, Vương tổng mà cũng có ngày rụt rè vậy sao. Anh thật sự là ngạc nhiên lắm lắm lắm luôn đó. Cuối cùng đành phải ngoác miệng cười hết cỡ rồi ngại ngùng xin lỗi người ta.
Tiêu Chiến kéo nhanh Vương Nhất Bác ra khỏi chốn ấy, một đi không quay đầu lại. Ông chủ nào đó thì chẳng vội vàng, cứ lững thững theo sau, cứ như chính hắn trái khoáy nhưng bởi không phải giao tiếp nên chẳng hề chột dạ vì lỗi của mình vậy.
“Đùa em đấy à? Đừng đùa em nữa có được không?”
“Tôi tôn trọng sự chung thủy lắm biết chưa?”
“Really?” (Thật sao?) Tiêu Chiến cao giọng hỏi lại, ánh mắt ngạc nhiên, nét mặt đầy vẻ hoài nghi. Lần đầu anh mới nghe thấy Vương tổng nhắc tới hai từ “chung thủy”. Là hắn muốn chung thủy rồi? Không tin được.
“Là em phải chung thủy. Không cho phép Tiêu Chiến tơ tưởng linh tinh. Hỏi giá cả ăn chơi thác loạn chuyên nghiệp như thế. Vào trong không biết em còn bung xõa đến mức nào. Chiến Chiến chỉ được tôn thờ tôi thôi, cấm bén mảng gái gú, đàn ông lại càng không. Vậy nên đừng mong mèo gả gà đồng. Em phải chung thủy biết chưa?” Giữa chốn đông người, Vương Nhất Bác không ngại ngần mà lấy tay dí vào đầu Bunny làm đối phương phải ngửa cả người ra sau. Sau cùng còn cưng chiều bẹo má anh nữa.
Quản lý Tiêu không phản đối những hành động kia của ông chủ, chỉ đơn giản mấp máy càm ràm mấy tiếng. “Vậy mới đúng.” Ra là Vương tổng ý nói người phải chung thủy là anh, chứ không phải là hắn. Bây giờ thấy anh sắp sa đọa một chút, kể cả có là cùng làm với nhau thì hắn vẫn không cho phép, không chịu nổi. Tính chiếm hữu quá mạnh. Chẳng biết sau này Tiêu Chiến có vô tình làm ra việc gì có lỗi, hay xảy ra hiểu nhầm gì liên quan thì Vương Nhất Bác sẽ điên cuồng tới mức độ nào nữa.
Mà bỏ đi, Vương tổng từ chối không chịu vào thì cũng chẳng thiếu nơi khác có thể chứa chấp hai người. 3000 tụ điểm không phải để nói suông. Quản lý Tiêu không hề cảm thấy thô tục mà vô cùng thích thú khi nhìn thấy các sạp hàng bán băng đĩa phim cấp ba và đồ chơi người lớn… Vẫn cảm thấy ở đây không tiện để mua, vừa ngại vừa mất công tay xách nách mang đem về.
Nhưng Bunny lớn rồi đã quyết, về tới Bắc Kinh, anh nhất định phải sắm sửa bổ sung thêm đồ đạc này kia mới được. Bao nhiêu thứ hay chưa từng nhìn thấy như thế, chút chút vặt vãnh ở nhà, thật chẳng đáng để nhắc tới. Nghèo nàn ít ỏi quá, chơi không vui. Song chuyện này thì đầy tớ lại chỉ dám đưa ra mấy cái liếc mắt bí mật, rồi nhanh chóng lướt qua như chưa từng chú tâm. Vẫn là chẳng dám công khai gợi ý ông chủ đâu. Đề phòng hắn lại hóa thú…!
Sau đó bước vào lãnh địa của các quán nhậu và khu karaoke thì không thể không vào.
Vương Nhất Bác phát huy tinh thần cũ, chẳng cho phép Tiêu Chiến gọi tiếp viên. Cả hai vốn chọn một quán karaoke lịch sự và an toàn. Thế nên chỉ gọi thêm đồ uống không cồn, ít bia loại nhẹ và hoa quả, đồ ăn vặt, rồi ngồi đó hát đến say sưa. Rất trong sáng.
Tiếp tới là tăng ba! Bây giờ là tăng ba. Cũng bởi vì cả hai còn chưa muốn về. Ai đó chỉ vào mấy show múa cột, hỏi dò Vương Nhất Bác. “Có xem hay không?”
Ông chủ khó tính, lắc đầu như trống bỏi. “Không! Xem nhiều đến nhàm.”
Phải đến mấy lần tiếp sau, khi Quản lý Tiêu căng hết mắt, dùng hết công lực quảng cáo và thuyết minh thì mới lấy được cái gật đầu miễn cưỡng của Vương tổng. “Cũng khá mới lạ. Thử xem.”
Bay nhảy cả tối, vừa lúc đã hơi đói bụng, hai người rủ nhau vào nhà hàng Robot. Địa điểm nổi tiếng, với việc bạn có thể tận hưởng bữa ăn trong khi ngắm nghía các màn trình diễn của robot. Vương tổng tấm tắc khen đồ ăn ổn, robot độc đáo.
Nói chung là hắn vừa lòng cho cái kết trong đêm nay. Ra về ngồi sau tài xế còn càn rỡ hôn Tiêu Chiến tới tấp. Chẳng biết Vương Nhất Bác có kiềm chế các loại kɧօáϊ cảm ɖu͙ƈ vọng ở bên ngoài, để dành bên trong rồi trút tất cả lên người đầy tớ hay không, chỉ biết hắn thanh tâm quả ɖu͙ƈ là vậy thật khác thường. Quản lý Tiêu vốn đã chuẩn bị trước tinh thần để xem một màn đổ đốn của ông chủ rồi, thế 000mà rốt cuộc mọi chuyện lại diễn tiến theo chiều ngược lại. Khiến cho anh quá là hết hồn luôn, còn bất ngờ và vui vẻ nữa.
…
Vậy là những ngày sau của chuyến du hí này, Tiêu Chiến càng thoải mái hơn, gửi gắm tâm tình, lên lịch vui chơi cho Vương Nhất Bác. Cả hai cũng chỉ ở lại Tokyo đến buổi chiều hôm sau là rời đi. Người rành rẽ hơn đề xuất cùng đến ngắm cảnh núi Phú Sĩ. Người gà mờ hơn thì đề nghị gọi xe limousine cao cấp ngồi riêng cho thoải mái.
Chốt lại nghe theo lời thuyết phục của Quản lý Tiêu, Vương tổng đành phải chấp nhận vì cũng muốn thử xem cái gọi là không thể bỏ lỡ của Nhật Bản – Shinkansen, tàu cao tốc. Như ai đó nói, ngồi siêu thoải mái, vừa nhanh vừa êm, không lo tai nạn. Đặt vé loại đắt tiền Toa xanh lá không quá đông người, có sự riêng tư, dịch vụ tốt, ăn uống ngon lành đầy đủ. Hơn nữa có thể ngắm cảnh bên ngoài vô cùng lãng mạn lý thú. Thú thật là ông chủ cũng tò mò và chộn rộn, đi chơi với đầy tớ nên chiều lòng anh cũng đâu có mất gì.
Từ thủ đô Tokyo đi tàu cao tốc tới gần núi Phú Sĩ thuộc địa phận tỉnh Yamanashi mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Thời gian ấy là vào buổi xế chiều, hai người trọn vẹn cùng nhau trải qua khoảnh khắc hoàng hôn mặt trời xuống núi. Vương Nhất Bác nhân lúc nhập nhoạng liền kéo rèm, trao cho Tiêu Chiến một nụ hôn lãng mạn nồng nàn, mãi chẳng có kết thúc. Đúng là Toa Xanh lá thì riêng tư lắm!
Chuyến tàu tốc hành trải qua chốn thành thị san sát nhà cửa, lướt tới vùng nông thôn núi đồi trập trùng. Cảnh vật xinh đẹp tuyệt mỹ. Tình cảm của ông chủ và đầy tớ cũng đắm say mê mẩn vô vàn. Cả hai, tay nắm thật chặt! Chưa từng buông ra.
…
Đến nơi tối rồi, đương nhiên là chẳng kịp để đi đâu nữa, Tiêu Chiến chu đáo đã tìm hiểu và đặt được khách sạn ổn thỏa từ trước, ăn uống nghỉ ngơi để sáng sớm hôm sau sẵn sàng với cuộc dạo chơi. Anh muốn cùng Vương Nhất Bác đặt dấu chân lên tận đỉnh núi chứ không chỉ đứng dưới chân núi như nhiều người chọn lựa, dẫu sao hai người cũng có nhiều thời gian, người ta lên lịch tour Phú Sĩ chỉ một ngày đối với anh là quá ít. Mà Vương tổng thì hoàn toàn phó thác cho đầy tớ rồi nên hắn nhất mực nghe theo.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Quản lý Tiêu lại không được như ý nguyện. Ngày hôm đó trời quá nhiều sương, ngay cả việc từ xa ngắm nhìn ngọn núi biểu tượng cũng chẳng được rõ ràng chứ đứng nói là leo lên núi để hít thở không khí cho được. Đầy tớ cứ mãi thở dài không thôi với tâm trạng tiếc nuối.
“Đi chơi không xem ngày rồi. Em muốn cùng ông chủ ngắm cảnh còn phải nắm tay nhau, cùng sánh vai trêи đỉnh núi tuyết nữa. Lần sau đi, lần sau nhá.”
“Đặt bẫy đưa tôi vào tròng à? Xem em kìa, không biết tự thỏa mãn. Đi lần một rồi còn rủ rê đi thêm lần hai? Không biết tiết kiệm.” Vương tổng tiền tiêu không thiếu vậy mà lại đưa ra lý do tiết kiệm tiền bạc này để ứng đối.
“Vậy ông chủ có đồng ý cùng em đi một lần nữa không?”
“Ừm… Có thể! Phải xem em đấy, xem Chiến Chiến có biết cách phục vụ tôi không. Quãng thời gian sau tôi vừa lòng vui vẻ thì may ra còn có thể.”
“Ye!”
Đến cuối cùng cả hai chỉ có thể đứng bên hồ Kawaguchi, lia ống kính máy ảnh về phía ngọn núi phía xa xa mờ ảo. Trong hình Tiêu Chiến cười thật tươi, thật tươi. Nhưng rốt cuộc vẫn đứng trơ trọi một mình. Không sao, không sao. Hai mình thì để lần sau đi, lần sau đi. Lần sau nhất định Vương Nhất Bác sẽ chiều lòng anh mà đứng cạnh bên để cả hai cùng lưu giữ kỷ niệm, nhất định! Bunny cười tươi đến hở răng thỏ, tự nhủ thế.
Và thì vẫn chưa tận hưởng hết tiên cảnh chốn trần gian nên Quản lý Tiêu cũng chẳng đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện thiệt thòi không được chụp ảnh chung với Vương tổng. Anh đã kịp thiết kế một cuộc hưởng lạc mới, quanh đây thôi. Là đến đi tắm suối nước nóng. Hai người lại ngồi tàu cao tốc thêm một chập, đi vài ga để tới thành phố Koju vẫn thuộc tỉnh Yamanashi. Không nhiều thời gian thư thái ngắm cảnh, nhưng Tiêu Chiến khi trông thấy những khu vườn xanh bát ngát bên đường, đã không kiềm được mà thốt lên. Vẽ nên một loạt viễn cảnh tươi vui yêu đời.
“Ông chủ, ông chủ ơi, xem kìa, đẹp chưa? Còn ngon nữa. Ý em nói là ăn ngon ấy. Tiếc quá, bây giờ là mùa đông nên không có hoa trái gì cả. Đợi đúng đến mùa thu mới có thể trải nghiệm hái trái cây tại vườn. Yamanashi là vựa trái cây đó. Có đào, dâu, nho, chery. Đôi khi còn có cả việt quất và dưa lưới nha.”
“Ừ, hay nhờ.”
“Này, thật đấy. Hoa trái hái tại vườn, tươi ngon, mọng nước.”
“Ừ, thế có tươi ngon mọng nước như môi em không?” Lưu manh nào đó dí sát, cưỡng hôn luôn. Khiến cho Tiêu Chiến phải ngớ người cả ra rồi. Vương Nhất Bác khéo ăn, khéo nói, còn cả khéo làm nữa.
“Ưm… Em nói thật mà. Phải thử một lần đấy.”
“Nói cho tôi biết, đào có tròn như ʍôиɠ em không? Ok thì tôi mới hái.” Vương tổng luồn tay xuống dưới đệm ghế ngồi, bóp nát nhào nặn đào tròn của ai kia. Eo ôi! Thật là ɖâʍ dê đê tiện.
“Nghiêm túc đi!!!!!!!!!!!! Chẳng biết đào thật có tròn hay không, ông chủ tự mình mà kiểm chứng. Em quảng cáo luôn, độ tươi ngon thì đương nhiên có thừa, quan trọng là rất rẻ. Chỉ 2000 yên (450 nghìn) là ăn thoải mái loại thượng hạng, không hạn định thời gian. Còn đào của em á, muốn sơ múi thì phải chìa ra 400 triệu một tháng đấy. Cân nhắc đi. Vậy nên mới nói nhất định phải thử. Lần sau, tiện thể lần sau đi ngắm núi Phú Sĩ thì đi hái trái cây luôn. Nhất định, nhất định phải cùng nhau quay lại, còn phải là vào mùa thu, nhé!” Tiêu Chiến cứ bô lô ba la mãi về chuyện hoa trái này. Biết đâu được Vương Nhất Bác chẳng để ý gì nhiều, hắn là người chuộng ăn thịt, không chuộng ăn chay. Nên vặn vẹo tra vấn.
“Tôi thì chỉ quan tâm tới loại quan hệ chúng ta đang trải qua, phải xem ʍôиɠ em có tròn và mọng nước không. Điều kiện đấy, phục vụ tốt thì tôi sẽ xem xét việc hái đào. Chiến Chiến tâm cơ quá. Lại khích bác để tôi tốn tiền vì em.”
“Biết thừa người ta không hề tâm cơ và rất là đơn thuần mà. Tại vì em thích Nhật Bản quá thôi.” Quản lý Tiêu nói đến đây, đưa mắt chiếu thẳng ánh nhìn tới gương mặt người đối diện. “Ừm… Nên muốn trải qua thật nhiều khoảnh khắc tươi đẹp tại chốn này với người mà em hết mực trân quý!” Tiêu Chiến thổ lộ tâm tình với một giọng điệu cực kì nghiêm túc.
Nhưng đối phương lại rất không hiểu phong tình, hoặc giả cố tình không hiểu. Vương Nhất Bác xoáy vào lý lẽ của Bunny mà trêu chọc bỡn cợt.
“Thích Nhật Bản chủ yếu vì JAV thôi chứ gì? Cho nên muốn cùng đối tác hợp rơ như tôi diễn thật nhiều phim người lớn đúng không? Hiện giờ chúng ta đang ở trêи đất Nhật thì đóng Japan Adult Video là chuẩn hàng. ɖâʍ đãng.”
“Sao lúc nào cũng chỉ nghĩ tới mấy thứ đó thế? Xem điệu cười khả ố của ông chủ đi. Mất mặt chưa kìa.”
“Giữa chúng ta còn phải bàn tới chuyện mất mặt nữa hay sao. Đừng tưởng tôi không biết tính toán âm thầm của em. Rủ tôi đi tắm Onsen, còn chọn khách sạn có suối nước nóng dẫn thẳng đến phòng là sao? Là muốn mấy ngày này chúng ta tinh tẫn nhân vong hả?”
“A! Sao lại bị vạch trần rồi? Vâng! Đúng rồi đấy. Hihi.”
“Tâm cơ!”
“Nếu ông chủ thực sự vừa lòng là phải hứa với em sau này sẽ đi núi Phú Sĩ và hái trái cây nhé, nhé nhé nhé!” Quản lý Tiêu không bỏ được chấp niệm của riêng mình nên vẫn cố ra điều kiện với Vương tổng lần cuối.
“Được!” Một chữ thôi nhưng là sự cam đoan chắc nịch.
Vương Nhất Bác nghĩ trong lòng… thực ra chuyện này cũng chẳng có gì khó!
___________________________
Tôi viết xong chương này từ mấy hôm trước mà cuối năm mọi chuyện cứ lu bu, bây giờ mới beta
xong mà đăng được. Hix, bỏ bê fic lâu ghê.
Tất niên của cả nhà thế nào.
Chúc mừng năm mới, năm mới vui vẻ nha. Tối nay lại thêm một lần trải qua cùng BJYX rồi, nhớ năm trước đã từng ngồi hóng hai stream cùng lúc của hai anh nhà mà bồi hồi quá.