Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] – Chương 58: Nhật Bản nhớ nhất 1 – Botruyen

Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 58: Nhật Bản nhớ nhất 1

Từ Trùng Khánh bay tới Tokyo mất hơn 7 tiếng đồng hồ, sáng sớm hai người rời đi, phải đến quá giờ trưa mới tới. Vương tổng đã đặt khách sạn năm sao ở khu vực trung tâm từ trước, còn hào phóng đặt luôn dịch vụ xe sang đưa đón tận nơi. Chẳng phải lo lắng nhiều, cả hai chỉ việc ngồi thư giãn trêи xe, vào sảnh khách sạn vừa kịp giờ check in là có thể nhận phòng rồi.

Đi máy bay hạng nhất, đồ ăn thức uống được phục vụ chu đáo chẳng thiếu thứ gì, nhưng ông chủ vẫn nhất định kéo theo Quản lý Tiêu xuống nhà hàng cao cấp của khách sạn, gọi là ăn thêm bữa trưa.

Tiêu Chiến tuy rằng đã ở Nhật Bản hơn bốn năm, trải nghiệm lần này với Vương Nhất Bác thế mà cứ như lần đầu đến Tokyo vậy. Sang trọng, đẳng cấp, đúng là đi với người có tiền khác hẳn!

Thời gian dùng bữa không bao lâu, Bunny ăn ít như mèo, Vương tổng cũng không mặn mà cho lắm. Hai người lại trở về phòng ngay sau đó. Vương Nhất Bác liền nhồi nhét đầy tớ lên giường, đắp chăn cho Tiêu Chiến thật chặt thật kín, bắt ép anh phải ngủ nướng cả buổi chiều. Chẳng hiểu thế nào, từ khi gặp lại nhau sau nghỉ tết, ông chủ đối xử với đầy tớ dịu dàng hết mực, chăm lo cho anh kiên nhẫn hết sức. Thật là mâu thuẫn ngược đời làm sao!

“Cả chuyến bay em đều ngủ rồi. Bây giờ có cố cũng không thể ngủ được nữa.”

“Ngủ đi. Rảnh rỗi thì xem ti vi.”

“Sao lại thế?”

“Tôi có công chuyện phải rời đi.”

“Thật vậy sao? Sắp đến giờ chưa ông chủ đi chưa? Có cần chuẩn bị gì không để em giúp.”

“Em ngoan ngoãn nằm ở đây cho tôi.”

“Ông chủ làm việc với người Nhật mà không cần phiên dịch hả? Em có thể kiêm nhiệm được đó. Cho em theo với.”

“Phiền phức! Quản lý Tiêu thì biết cái gì được chứ. Nằm im trong phòng đi!”

Vương Nhất Bác với lấy điện thoại cùng chiếc bao da nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay. Tiêu Chiến hoài nghi, thứ hắn cầm theo liệu có thể đựng được loại tài liệu nào? Vương tổng đi làm việc mà cả người gọn nhẹ thật nha.

Từ lúc tới đây không thấy hắn chuẩn bị gì, cũng không thấy hắn liên lạc cho trợ lý hay thư ký để bàn luận công việc. Hành động khó hiểu, hành tung không rõ ràng. Quản lý Tiêu bất lực, lại tự nhủ đầy tớ thì sao có thể dò xét ông chủ của mình kỹ càng quá, mà cũng quản không nổi, vì Vương tổng nói xong là mở cửa đi luôn.

Tiêu Chiến chỉ có thể nhìn rõ nhất một điều đó là, trước khi khởi hành, Vương Nhất Bác đã kịp mang theo luôn hai chiếc thẻ từ khóa phòng. Thang máy của khách sạn xa hoa, cần thẻ từ mới mở được đúng tầng. Hắn mang thẻ đi rồi, anh nếu vẫn cố chấp ra khỏi phòng đi tung tẩy khắp nơi thì khi trở về chỉ có nước ở dưới sảnh hít khí lạnh. Vả lại nếu ông chủ biết được đầy tớ trái ý không nghe lời sẽ giận anh chết mất thôi.

“Này! Thực sự muốn nhốt em trong này thật sao?”

Vậy là Tiêu Chiến đành yếu ớt nói với theo Vương Nhất Bác trong tâm trạng vô vọng. Việc đã quyết! Không thể thay đổi.

Quản lý Tiêu sau đó nghe theo sự chỉ đạo của Vương tổng. Quả thật là ngồi im trong phòng, nhưng nằm trong chăn thì không thể nào ngủ nổi nữa. Hết xem ti vi đến bấm điện thoại. Tiêu Chiến ngồi cập nhật các tụ điểm giải trí ở Tokyo, rồi các nhà hàng sang chảnh, xem những năm qua có thay đổi gì lớn và cần bổ sung nơi nào ngoài sự hiểu biết của anh không. Phòng hờ nếu Vương Nhất Bác muốn đi anh còn có thể tự tin dẫn hắn thăm thú một vòng.

Nói thật là bốn năm ở đây, Quản lý Tiêu tập trung việc học hơn cả, chẳng mấy khi lượn lờ chơi bời. Ngoài một số lần được bạn đồng học dẫn đi hồi mới đến thì phần lớn thời gian là dành cho việc đi từ phòng trọ tới trường, ở trong khuôn viên trường giải trí, vào thư viện nghiên cứu, học hành.

Tiêu Chiến rốt cuộc đã xem được bảy bảy bốn chín lần các trang review, các diễn đàn tiếng Nhật về các địa điểm ăn chơi nhảy múa, vậy mà vẫn chưa thấy Vương tổng đâu. Thời khắc này đã là cuối chiều. Ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến. Tiêu Chiến thế mà lại ngủ quên.

Đến lúc tỉnh giấc… Không biết qua bao lâu… Mở mắt ra, nhìn qua khung cửa sổ view thẳng ra thành phố, lúc này Tokyo đã lên đèn, người xe như nước, phủ lên trêи đó một màu nhộn nhịp, bâng khuâng, Tiêu Chiến chợt cảm thán… ôi sao thật buồn chán!

Ôi! Thực sự là bị nhốt cả một buổi chiều, đã sắp một ngày luôn rồi. Vẫn không thấy bóng dáng người thương đâu hết. Vương Nhất Bác vẫn chưa quay trở lại.

Rột! Rột! Rột!

Bụng chợt réo vang. Bunny thầm trách cứ. Chẳng biết ai kia đi đâu mà bỏ mặc anh qua bữa thế này. Đến một tin nhắn quan tâm cũng không hề có. Tủi thân xiết bao!

Quản lý Tiêu thầm tính toán trong lòng. Nếu như bây giờ gọi điện làm phiền Vương tổng, chẳng biết có ảnh hưởng đến công việc của hắn không.

Còn nếu tự mình gọi đồ ăn trước thì đến lúc ông chủ về sẽ chưng hửng thế nào, vốn dĩ chỉ có hai người cùng nhau sang đây, chỉ vì anh không nhịn đói được một chút, chỉ biết lo cho bản thân mà để Vương tổng phải ăn cơm một mình thì không phải lẽ cho lắm!

Tiêu Chiến cầm điện thoại lên, bấm chữ, xóa đi, rồi lại đặt điện thoại xuống. Vẫn không biết phải nói gì.

Ngây ngây ngốc ngốc đến chín giờ tối. Suy nghĩ rằng Vương Nhất Bác đã bỏ rơi anh, hoặc giả… lại bày trò trả đũa anh gì đó… những suy nghĩ này đã quay mòng mòng trong đầu không biết bao nhiêu lượt. Lúc này Quản lý Tiêu mới chịu quyết định nhắn một tin ngắn gọn sang. Vẫn không căn vặn hay hỏi tội Vương tổng, quả thật là tin nhắn ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn mấy từ.

“Ông chủ à. Mọi chuyện có ổn không?”

Tiêu Chiến rất ý tứ. Không thể hiện bản thân sốt ruột hay quá lo lắng. Cũng không thể hiện thái độ giận dữ, thúc giục như người thường phải thế. Ngay cả việc không bom điện thoại, hỏi chuyện tới tấp đã là một kiềm nén phi thường rồi. Đầy tớ đích xác là rất cao tay ấn. Quản lý Tiêu hiểu, nếu người ta đã muốn mặc kệ mình, thì dù có nhiễu loạn nhiều thêm nữa thì cũng có ích chi, còn làm người ta chán ghét mình hơn. Kinh nghiệm của anh cho thấy rằng hai người đối mặt trực tiếp thì dễ giải quyết vấn đề hơn nhiều. Qua điện thoại sẽ khiến cho vấn đề không được thông suốt.

Thế nên kết cục là vậy, tin nhắn gửi đi, suốt khoảng thời gian chờ đợi sau đó, Tiêu Chiến hết sức bồn chồn lo lắng, nhưng không thể làm được gì khác ngoài kiên nhẫn đợi chờ.

Cuối cùng đã chờ được nhưng sự ngóng trông đã phải kéo ra rất dài, Quản lý Tiêu đếm thời gian, hơn một tiếng tin nhắn mới ting ting báo đến.

Hơn nữa, anh nhắn tin đã ngắn, Vương tổng hồi đáp lại càng ngắn hơn. Chỉ có ba chữ.

“Ngoan! Chờ tôi.”

Được thôi! Chờ thì chờ. Nói tôi ngoan thì tôi sẽ ngoan! Được chưa?

Tiêu Chiến vùi đầu vào chăn, thấy căn phòng thật trống trải như chính cõi lòng của anh hiện tại.

Nghi ngại càng phồng to trong đầu, Tiêu Chiến lại đợi thêm một tiếng nữa, khi ấy mới chợt thấy âm thanh tiếng mở cửa loạch xoạch vội vã ngoài kia.

Vương Nhất Bác đi vào, cởi phăng chiếc áo măng tô dài phong sương, chẳng thấy động tĩnh gì của Bunny đáng thương, chỉ thấy một cục bông gồ lên trong chăn ấm thì dán sát lại. Mở nhẹ viền chăn. Hít nhẹ mùi hương thân thuộc. Hắn thơm một cái lướt qua vành tai anh.

“Chiến Chiến của tôi sao rồi?”

Bên trong không mở đèn, Tiêu Chiến nằm quay lưng về phía cửa sổ đối diện cửa chính. Anh vốn chẳng hề ngủ, mắt đã mở thật to, chớp chớp thật nhiều lần.

“Ngủ rồi sao?”

“Ưm… vâng…” Khoảnh khắc này chỉ có thể lựa chọn dối trá cùng dối lòng, Bunny thỏ chẳng biết phải làm sao để đối mặt.

“Để em phải đợi rồi.”

Quản lý Tiêu ổn định lại tâm tình, tìm lại sự chuyên nghiệp, anh không than vãn rằng chính mình đã ngóng chờ và đói bụng đến héo khô, mà chỉ một lòng thể hiện sự quan tâm đến Vương tổng.

“Ông chủ về muộn như vậy! Đã ăn tối hay chưa?”

“Ăn rồi!”

Tiêu Chiến không kiềm được… một tiếng thở dài, lại bị Vương Nhất Bác bắt lấy hai gò má rồi hôn lên.

“Chiến Chiến, em chưa ăn cơm tối sao?”

Bây giờ mới nhớ ra mà hỏi, mới nhớ ra mà hỏi! Lôi kéo người ta đi sang đây rồi bỏ mặc thế đấy. Đói mốc lên rồi.

Tiêu Chiến lòng uất ức chộn rộn nhưng ngoài mặt cũng chỉ gật đầu khe khẽ để thay cho sự đáp lời.

“Chiến Chiến em bị ngốc sao? Lớn bằng chừng này rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân.”

Tiêu Chiến ý tứ như thế mà lại nhận về sự chỉ trích thẳng thừng. Anh tủi thân mà anh hổng dám nói.

Là tại ai chứ? Còn không phải tôi đây đợi Vương tổng về à, không an ủi còn ở đó trách mắng. Nghĩ một đằng, nói một nẻo, Quản lý Tiêu rất thảo mai phát âm nhỏ nhẹ. “Không đói!” Song cái bụng thì đã không biết hợp tác với chủ nhân mà kêu thêm một chập “Rột! Rột! Rột!” nữa.

“Em ki bo đến nỗi không tự chi cho mình bữa ăn để đợi tôi phải về mời à?” Vương Nhất Bác vò mạnh hai má Tiêu Chiến trong kẽ tay, nói ra điều như hợp tình hợp lý lắm.

“Mới một buổi chiều thôi mà mặt hóp đi rồi này. Sao tôi lại mang theo của nợ phiền phức là em đi theo cơ chứ. Chỉ biết ỷ lại thôi.”

“Vương tổng không dặn em ăn thì em dám ăn trước chắc. Còn chẳng phải là Chiến Chiến đợi ông chủ về ăn cùng sao? Ỷ lại cùng vì ai đó thôi đấy.” Tiêu Chiến đến lúc này uất ức dâng cao nên lí nhí trong cổ họng vài lời, nhưng đối phương thì đã chẳng tập trung nghe nữa, vì Vương Nhất Bác đang bận liên hệ xuống sảnh khách sạn gọi đồ ăn phục vụ tại phòng rồi.

Hắn giao tiếp với lễ tân bằng những câu từ phổ biến, Quản lý Tiêu vẫn nghe ra được thứ tiếng anh sành sỏi, ngữ khí phát âm chuẩn vô cùng. Và đặc biệt là nội dung của cuộc nói chuyện mới là điều đáng để bàn kìa. Vương tổng thực sự không phải loại vừa đâu.

“Cho tôi một phần mì Ramen full set, đúng, có chả cá, thịt, trứng, rong biển. Ok, thêm một Udon xào, một Tonkatsu, một Yakitori, một Tempura tổng hợp. Được rồi, hết rồi. Tất cả các món đều nóng đúng không? Làm nóng hết cho tôi nhé. Cảm ơn!”

Tuy rằng Vương tổng vừa nhìn vào thực đơn vừa gọi món, nhưng hắn vẫn khiến Quản lý Tiêu há hốc mồm vì ngạc nhiên. Ai nói với anh, đây với cái người mà mù tạt cũng không biết, phải tìm nước để uống cho bớt cay, rồi canh rong biển cũng phải hỏi, toàn chuyện đơn giản cũng nghiêm chỉnh nhờ giải thích… có phải cùng một người hay không đi. Không tin! Không tin! Quản lý Tiêu không thể tin là cùng một người được đâu.

“Sao? Trách tôi vì không gọi mấy món đắt tiền với đặc trưng cho em ăn à?”

“Không! Ăn gì chẳng được, nhưng ông chủ gọi nhiều món quá thế.”

“Không gọi cho em sashimi với sushi vì muộn rồi, ăn vào sẽ lạnh bụng. Gọi cho em mấy món nóng, chiên xào, có mì nước, Tempura giòn rụm mà không ngấy, Tonkatsu thịt ướp muối, tiêu ăn kèm súp miso, bắp cải và cả Yakitori thịt gà xiên que, có gừng và vừng rất thơm. Ăn nhiều thêm để béo mầm lên, nhé!”

“Ôi! Thật bất ngờ vì Vương tổng gọi món quá thành thạo. Giờ đây còn diễn giải chuẩn xác như vậy. Em là phục vụ chuyên nghiệp mà cũng sắp phải bỏ nghề để đi theo ông chủ học tập rồi đây.”

“Ngốc! Đã bảo em rất ngốc mà. Hồi đầu lừa em đấy. Nghĩ sao tôi đã từng ăn bao nhiêu sơn hào hải vị trêи đời mà mấy thứ thường thức đơn giản ấy cũng không biết. Ừm… nhớ lại bộ dáng nghiêm túc giải thích khi đó của Quản lý Tiêu… ừm, đúng là đặc biệt chân thành và chuyên nghiệp. Nhưng mà tôi chỉ thấy buồn cười thôi. Bị lừa vào tròng vẫn không hay biết. Chiến Chiến à, em còn non lắm. Lần sau phải cẩn thận hơn nữa đi. Đúng rồi! Lần sau chắc chắn không được phục vụ phòng riêng như ngày xưa nữa, không là sẽ bị ức hϊế͙p͙ đấy biết không?”

“Hừ! Ai mà biết được trêи đời này lại có thể loại khách hàng quái dị như Vương tổng đây được chứ.”

“Ăn đi! Nói nhiều làm gì! Đằng nào thì em cũng phải ở bên tôi rồi. Tôi sẽ là khách hàng trọn đời của em nhé Chiến Chiến!”

“Ưm. Vâng! Mà có phải ông chủ đi bàn chuyện đại sự hay không? Em biết thừa kiểu đó rồi. Chỉ có hai trường hợp. Một là không ăn được chút nào, hai là vẫn không ăn được chút nào, còn phải uống cả đống rượu. Cuối cùng ôm bụng đói, lại thêm hại dạ dày.”

“Tất cả đều vì em…” Vương Nhất Bác mấp máy bên khóe môi, thái độ không dứt khoát, âm giọng hạ xuống mức thấp nhất. Hắn còn định nói gì thêm nữa thì bị tiếng chuông cửa cắt ngang. Phục vụ phòng đã đưa đồ ăn tới.

Tiêu Chiến nhìn vào một bàn thức ăn thịnh soạn, trêи đó là toàn những món ăn quen thuộc anh đã nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng sao bỗng nhiên thấy cảm động vô chừng!

“Nào! Ăn thêm một chút, ăn với em.”

Tiêu Chiến quấn những sợi mì dài thật dài quanh đũa, trước khi đút cho Vương Nhất Bác ăn, anh còn thổi phù phù một lượt để cho nguội bớt rồi mới yên tâm đặt nó vào miệng hắn. Hai người cùng ăn!

Bữa tối cuối ngày, càng ăn càng thấy ngon.

… Vì… đói quá rồi mà!!!

.

.

.

Ngày hôm sau, Quản lý Tiêu đã dậy từ sớm. Chờ đợi Vương tổng nằm sát bên mở mắt đón bình minh. Chẳng phải hắn vẫn luôn nhắc đi nhắc lại mục đích của chuyến đi này hay sao? Là đi công tác, là vì công việc. Vậy nên, ông chủ còn không mau thức giấc, dậy muộn rồi, lỡ làng hết cả thì lấy đâu ra tiền để nuôi đầy tớ này được chứ???

Tiêu Chiến trông mắt say mê ngắm Vương Nhất Bác đang say ngủ. Nhìn hàng mi cong dài khẽ rung động, nhìn đường nét thanh cao của sống mũi, nhìn cả xương hàm cương nghị lạnh lùng… Anh mới yêu làm sao… tất cả những vẻ đẹp ấy! Chiến Chiến lại nhẹ nhàng đan từng ngón tay của mình vào bàn tay với những khớp xương rõ ràng. Tay của hắn thật ấm áp, hơi nóng thiêu đốt tim anh rồi. Nở một nụ cười nhu hòa, tươi sáng, cục bông khả ái gãi gãi nhẹ vào lòng bàn tay của sư tử đang ngủ say. Bunny muốn đánh thức sư tử dậy, nhưng không thể sỗ sàng quá, chỉ nên dịu dàng thôi.

“Đừng nghịch!”

“Ông chủ không phải đi làm sao? Đã muộn lắm rồi nha!”

Vương tổng chẳng hốt hoảng bật dậy vì bị Quản lý Tiêu càn quấy, hắn sau khi nghe được thanh âm dịu mềm như nước thoảng qua bên tai, thì càng siết chặt vòng ôm. Mơ mơ hồ hồ đáp lời.

“Công việc chuyến đi Nhật dài ngày, không phải là bồi Chiến Chiến của tôi đi chơi à? Quản lý Tiêu, em để tôi lười biếng, ngủ thêm một chút, được không?”

Tiêu Chiến sau khi nghe xong những lời đường mật này, nếu không phải vì sợ tiếp tục đánh động giấc ngủ dở dang của Vương Nhất Bác thì anh đã đứng bật dậy, chạy một vòng quanh phòng, mở cửa sổ ra xem ánh mặt trời, rồi lại chạy tới trước gương, tát mạnh vào mặt mình mấy cái. Chính là để xác nhận xem đây có phải là mơ hay không đó.

Vương tổng gần đây kỳ lạ quá! Từ miệng hắn, vậy mà có thể thốt ra những tình thoại sến sẩm kiểu này sao?

“Ngủ tiếp đi! Không cần phải dậy sớm! Chúng ta có một tuần để ở lại đây chơi bời thoải mái. Em cứ từ từ mà ôn lại chuyện cũ đi Chiến Chiến.”

Cả một lời nhắc nhở dài, thêm cả vòng ôm siết chặt kia, đã chứng minh cho Tiêu Chiến biết, rằng đây không phải mơ, đây là sự thật. Nên chính anh chỉ có thể mỉm cười mãn nguyện mà thôi.

Đúng như lời Vương Nhất Bác nói, gần trưa hai người mới bắt đầu ra khỏi phòng khách sạn. Đầu tiên hỏi Tiêu Chiến muốn đi ăn ở đâu, hắn cho rằng thổ địa bốn năm du học nơi đây sẽ biết chỗ nào nổi tiếng, chỗ nào ăn ngon đặc sắc nên nhường sân khấu cho anh tỏa sáng.

Quản lý Tiêu cực kỳ hớn hở hào hứng, rốt cuộc mới đó đã được dùng tới mớ review anh mất cả chiều qua đọc tới đọc lui rồi.

“Nhà hàng cách khách sạn của chúng ta vài con phố, ở rất gần đây, Wagyu Imari Restaurant, chuyên thịt bò wagyu, chế biến đa dạng tuyệt phẩm, nhưng chỉ có bò thôi nhé, lẩu shabu hoặc nướng yakiniku. Thế nào, ông chủ ăn không?”

“Tôi biết, nhưng muốn ăn nhiều muốn đặc trưng của Nhật hơn. Tiếp! Quản lý Tiêu em kể tiếp đi.”

“Kamigata Midou chuyên các món teppanyaki. Rau củ, hải sản, thịt… được nướng xào trêи bàn nướng Teppan. Trời lạnh, ăn ngon ấm áp. Duyệt không ông chủ ơi?”

“Chỉ có thế thôi à? Chỗ khác đi.”

“Thực ra còn Maisen Tonkatsu, nhà hàng chuyên thịt heo tẩm bột chiên; Ichiran Ramen đương nhiên nổi tiếng với mì Ramen và Unagi Uomasa có các món về lươn; Kaikaya by the Sea nhà hàng sashimi, cung cấp hơn 30 loại cá theo mùa…”

Quản lý Tiêu đang vênh mặt giới thiệu sơ lược về các quán ăn nổi tiếng hút khách quanh Tokyo thì bị Vương tổng ngắt ngang giữa chừng.

“Có hiểu chuyện hay không? Tôi muốn ăn nhiều món cùng lúc, mấy chỗ đó chỉ có một kiểu duy nhất. Không thích. Em xem. Ngốc như vậy, mau liệt kê nhà hàng đúng với yêu cầu của tôi xem nào. Tiêu Chiến mang tiếng là quản lý cấp cao, tự hào du học ở trường top châu Á, còn là ngành khách sạn nhà hàng nữa, thế mà không nắm bắt được tâm lý khách hàng. Quá kém cỏi.”

“Thì ý em bảo là mấy quán kia cũng nổi tiếng nhưng chắc sẽ không hợp với tiêu chí của Vương tổng rồi. Ông chủ từ từ nghe em nói hết đã nào. Ngôi sao sẽ để ở cuối nhé.”

“Được. Thử nói tiếp tôi nghe xem.”

“Hai nhà hàng nổi tiếng, chất lượng đã được kiểm chứng. Đó là đều nhận được chứng nhận 3 sao Michelin. Đầu tiên là Nihonryori RyuGin, món ăn được phục vụ theo phong cách Kaiseki, các set được thiết kế sẵn một cách tỉ mỉ tinh tế, do đầu bếp Seiji Yamamoto tạo nên, người dùng chỉ việc gọi món và thưởng thức tay nghề huyền thoại rồi trả tiền, còn chất lượng và tất cả thứ khác thì cứ để nhà hàng lo. Một nhà hàng 3 sao Michelin nữa là Sukiyabashi Jiro do ông Jiro Ono làm chủ, nghệ nhân năm nay đã ngoài 90 tuổi rất tâm huyết với nghề. Nơi đây được mệnh danh là viên ngọc chói sáng của ẩm thực Nhật Bản đó, biết không? Thế nào? Vừa lòng ông chủ chưa? Muốn ăn chỗ nào trong hai chỗ này? Nói đi! Vương tổng còn chê được nữa không đây?

“Ơ! Tôi tưởng Chiến Chiến là du học sinh nghèo. Sao liệt kê toàn nhà hàng xa xỉ, đắt tiền thế.”

“Em là mới tự mình bổ túc thêm kiến thức đó. Cao cấp như Vương tổng đây, sao có thể ăn mấy quán bình dân đường phố giống ngày xưa em là sinh viên được. Ông chủ chọn đi, thích ăn nhà hàng nào. Chúng ta mau đến, dù gì cũng không phải em trả tiền, đề xuất chỗ nào càng đắt tiền càng tốt chứ, hahaha!”

“Quản lý Tiêu tự tin như thế, nhưng có một chuyện em vẫn không biết. Nhà hàng thứ hai, em gọi là viên ngọc chói sáng của ẩm thực Nhật Bản đó, phải đặt chỗ, đặt tiền trước 3 tháng mới được, là nơi có chỗ ngồi nổi tiếng nhất hành tinh, chuyên phục vụ sushi đúng không? Thế nên, chúng ta chọn nhà hàng 3 sao Michelin đầu tiên em nói đi. Ngốc! Bình dân còn muốn làm thượng lưu sao? Bám chân theo tôi, cho em hưởng sái này.”

“A! Quên mất không để ý chuyện này. Em xin lỗi.”

Tiêu Chiến phụng phịu vì không hoàn thành nhiệm vụ, hơn hết là cảm giác bị hố nặng vì tại sao Vương tổng cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Y như hắn nói, người làm quản lý cấp cao như anh thật sự là phải hổ thẹn với lòng!

Thế nhưng, tâm trạng của Tiêu Chiến không bị cảm giác bức bối trêи chi phối quá lâu, thực tế đã sớm thay thế bằng sự hài lòng và sướиɠ vui vì được thưởng thức một bữa trưa ngon lành đỉnh cấp rồi.

Ăn xong, hai người ghé quán cafe yên tĩnh gần đó nghỉ ngơi uống nước. Được một lát thì Quản lý Tiêu tiếp tục xung phong làm hướng dẫn viên du lịch cho Vương tổng, đưa hắn đến những địa điểm nổi tiếng không thể bỏ qua của Tokyo này.

Nào là công viên Inokashira Onshi, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đến bảo tàng Ghibli ở ngay đầu lối vào. Biết hắn lười xem xét kỹ càng, anh liền chuyển ngay sang các địa điểm trung tâm gần nhau như con phố thời trang Harajuku, phố điện tử Akihabara, phố cổ Yanaka, và tháp truyền hình Tokyo Skytree để dạo chơi và ngắm cảnh.

Một buổi chiều ngắn ngủi mà hai người đã dạo quanh được đến mấy nơi thắng cảnh như vậy rồi. Thời gian hạnh phúc ở bên nhau, trôi thật nhanh.

Ban đầu Tiêu Chiến có đề nghị hai người chụp ảnh chung, không có gì nghiêm trọng, chỉ là muốn lưu giữ lại chút kỷ niệm nơi cả hai đã đi qua. Nhưng Vương Nhất Bác luôn luôn từ chối, còn rất cợt nhả mà nói rằng. “Tình nhân vụng trộm như chúng ta, không nên để lại dấu vết.”

Quản lý Tiêu bó tay, sau đó anh phải năn nỉ thì bản thân mới được phép cầm điện thoại của chính Vương tổng, chụp vài bức ảnh cho hắn bên tháp truyền hình. Cuối cùng nhìn lại thì đều là vô cảm, nghiêm nghị, chục bức như một. Chẳng như Bunny, được ông chủ miễn cưỡng bấm máy giúp… nụ cười lại rạng rỡ tươi vui đến vô ngần!

Đôi khi có những chuyện Vương Nhất Bác cứng nhắc không biết chiều chuộng người khác, cũng không hiểu phong tình chút nào song Tiêu Chiến vẫn thấy thỏa nguyện, vẫn thấy thương yêu!

Những phiền não của ngày hôm qua trong anh bỗng nhiên bay sạch!

Biến tan! Như hoa bồ công anh nhẹ bay theo gió.

Chỉ cần được ở bên Vương Nhất Bác, không cần có danh phận, cũng không cần một sự đảm bảo chắc chắn nào, chỉ cần được sống bên Vương Nhất Bác,… thì đó đã là một hạnh phúc lớn lao của Tiêu Chiến rồi.

Hạnh phúc là chính mình biết vừa lòng và tranh thủ nắm giữ!

Anh chẳng cần gì hết!

Đúng vậy! Chẳng cần gì hết!

Chỉ cần được bám theo ông chủ!

Đúng vậy! Chỉ cần được bám theo ông chủ

thôi!

___________________________

Tôi bảo là ngọt ngào tặng cả nhà cuối tuần mà mọi người không tin. Nói thật đó, ít ra là sẽ ngọt ngào hạnh phúc đến hết hết chuyến đi Nhật này nhé. Đừng đa nghi nữa, hạo bu hạo? 😀 :))

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.