Tiêu Chiến gào thét trong lòng. Nhưng ngoài mặt thì sượng trân đứng ngó sang bên đó.
Dưới tán cây ngô đồng bên cổng tiểu khu.
Là một thân ảnh lãng tử, phong trần!
Một bóng hình thân thuộc!
Từ trêи xuống dưới chỉ toàn màu trắng.
Thêm khói sương bảng lảng buổi sớm hôm.
Quản lý Tiêu chợt nghĩ. “Vương tổng là muốn tạo nét hay sao? Mặc đồ trắng như ma! Dọa chết anh rồi!”
Tiêu Chiến quyết định tiến thêm vài bước để nhìn rõ hơn.
(Hình minh họa: Từ hôm xem tạo hình này của Yibo, ta nói ume gheeeee.)
Thì thấy…
Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi vải lụa bóng loáng ở trong. Thắt thêm chiếc dây dài tạo kiểu rất khéo, buông thõng qua cạp quần không thắt lưng. Cuối cùng khoác thêm áo vest mỏng tanh bên ngoài.
Ánh mắt mãnh liệt, xương hàm quyến rũ. Nhìn tới nhìn lui vẫn thấy vô cùng vô cùng đẹp trai, có khí chất. Nhưng mà Tiêu Chiến vẫn thấy thật xót thương.
Ông chủ! Vì cớ gì mà ăn mặc phong phanh tới thế? Không biết lạnh sao?
Vương Nhất Bác đứng đó hiên ngang! Một tay chống vào thân cây. Một tay đút vào túi quần. Bĩnh tĩnh đợi đến cả phút mà Quản lý Tiêu vẫn không có động tĩnh gì, hắn bỏ bên cánh tay đang đút túi ra, giơ cao lên.
Nắm bàn tay, ngửa lên trời, chìa ra ngón trỏ.
Ngoắc!
Ngoắc!
Ngoắc!
Y như gọi cún!
Đúng ba cái vẫn không thấy Tiêu Chiến xê dịch, Vương tổng liền hô lớn.
“Thấy ông chủ sao không chạy nhanh ra chào còn đứng đó ngơ ngơ cái gì?”
Lúc bấy giờ Tiêu Chiến mới tỉnh ngộ ngay lập tức. Chạy ào đến bên Vương Nhất Bác.
Đầu tiên anh đưa tay chạm vào mái tóc đen bóng của hắn, phủi hết sương giá đọng đầy trêи đó. Tiếp tới dùng cả hai tay khép chặt lớp vest ngoài đang phanh rộng ra. Còn nhanh nhẹn cài từng chiếc cúc áo vào kín mít.
“Cũng đâu phải lên sàn diễn. Ăn mặc lồng lộn như vậy để làm gì hả? Ông chủ phải biết lo cho bản thân mình chứ. Sắp tới sẽ bị ho ốm bây giờ.”
“Thành phố miền Nam của em. Ngày đông lạnh nhất cũng không lạnh bằng ngày lập đông của Bắc Kinh đâu. Không lạnh!”
“Có lạnh! Có lạnh! Mấy ngày nữa ông chủ sẽ ho suốt thôi.”
“Không lạnh! Không lạnh! Vì nơi này có Chiến Chiến rồi.”
Tiêu Chiến đang cởi dở lớp áo khoác ngoài, định là sẽ nhường nó cho Vương Nhất Bác, nghe đến đây liền khựng lại.
Nở nụ cười rực rỡ, quả thật ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
“Mới có mấy ngày không gặp mà Vương tổng học được ở đâu thói tán tỉnh ngôn tình, học xong rồi mang đi tán gái đúng không? Em thật sự rất bất ngờ nha.”
Tiêu Chiến làm bộ nói lời trách cứ nhưng tay vẫn không dừng được khoác áo lông cho Vương Nhất Bác. Trêи người anh lúc này chỉ còn lại áo len, nhưng chiếc áo cổ cao vẫn ấm áp hơn nhiều so với trang phục lúc ban đầu của Vương tổng khi mới đến.
Tất nhiên ông chủ đâu thể nhận mình yếu đuối cho được. Hắn đưa tay ngăn trở, không muốn tiếp nhận đồ Tiêu Chiến mang tới.
“Em giữ mà mặc đi. Tôi không cần.”
Giằng qua kéo lại. Kết cục là chiếc áo được đặt hờ trêи bờ vai rộng như bình địa của Vương tổng, nhưng hắn nhất định không kéo khóa, mà lấy vạt áo bao trọn Quản lý Tiêu vào lòng, giống như gà mẹ che chở gà con.
Chiến Chiến không cố chấp nữa. Đôi bàn tay bé nhỏ với đến đôi bàn tay to lớn. Chẳng phải để tranh đấu gì, Tiêu Chiến đơn giản chính là dùng hơi ấm của mình. Xoa xoa tay cho Vương Nhất Bác. Khiến cho nhiệt hỏa giữa hai người trao đổi, san sẻ ấm êm. Anh còn đưa tay của hắn lên khóe môi. Thổi phù phù phả ra từng làn hơi nóng.
“Ông chủ xem. Tay cũng cóng vào rồi này. Còn nói là không lạnh…. Ưm…a…”
Giữa sắc trời chưa sáng. Mặt trời còn chưa chịu ló dạng. Núp sau lớp áo bồng bềnh.
Một nụ hôn thương nhớ trao ra. Người chủ động đương nhiên là Vương Nhất Bác.
Không quá dây dưa, không hề suồng sã. Chỉ chạm vào nhau trong khoảnh khắc say mê.
“Chiến Chiến! Nói nhiều như thế là muốn tôi bịt miệng em lại kiểu này sao?”
“Không phải!” Tiêu Chiến hai má hồng hồng như chiếc bánh kem dâu. Cắn ʍút̼ một cái. Chắc chắn là sẽ ngọt lịm tâm can.
Cũng giống như, Vương Nhất Bác đã trót ăn vụng, thưởng thức trước trái cherry đỏ mọng rồi. Có ngọt ngào, và có chua dịu. Phớt nhẹ đầu môi! Là hương vị của nhớ nhung, là hương vị của hờn dỗi lâu ngày xa cách.
“Hay nói nhiều như vậy là kϊƈɦ thích tôi phải âu yếm Chiến Chiến trước cửa tiểu khu nhà em?”
Vương Nhất Bác ghì sát vào chiếc bánh kem dâu. Phải cắn nó mới được. Hắn thực sự đã làm thế. Ban đầu chỉ thơm nhẹ. Sau đó chẳng kiềm nổi kϊƈɦ động thì cắn ngập răng để lại dấu vết. Trước khi rời đi còn luyến tiếc ʍút̼ sâu má phính của Chiến Chiến vì được tẩm bổ những ngày tết dài. Nước miếng theo đó cũng dính đầy lên da thịt mịn màng trắng sứ, lưu lại cả dấu răng hằn vết đỏ hồng.
Tiêu Chiến hết nói nổi, càm ràm vài câu.
“A! Ông chủ sao lại càn rỡ như thế. Lớn rồi còn chơi dơ. Nhoe nhoét hết má em.”
Nhưng trong lòng không thể nói là không hạnh phúc! Tiêu Chiến bỗng cảm thấy toan tính những ngày qua của mình thật trẻ con và những ngúng nguẩy khi ấy thật là thừa thãi. Đã biết trước mà, nếu gặp được Vương Nhất Bác người thật bằng xương bằng thịt thì anh sẽ phải đầu hàng ngay.
Tim thực sự đã nhũn ra rồi. Mắt cũng rơm rớm nước. Chiến Chiến cảm thấy mình sắp khóc tới nơi. Ngày trùng phùng chẳng ngờ lại diễn ra theo cách thế này. Vương Nhất Bác chịu lùi một bước để đến đây lôi kéo anh về, đúng là điều bất ngờ to lớn. Và lại tại thời điểm hiện tại nữa chứ. Không một lời báo trước, lẳng lặng đứng đó. Không biết đã bao lâu. Nếu anh không xuống chạy bộ từ sớm chẳng phải hắn sẽ ở đó trở thành cậu bé bán diêm chết cóng ngoài trời lạnh sao?
“Tôi đang nghĩ… không biết có nên cắn ʍút̼ nốt má còn lại cho cân không đấy. Nào… Lại đây…”
“U… Thôi!!!!!!!!!!!!”
“Sao? Sợ đau nên khóc à?”
Thực ra Tiêu Chiến rớm nước mắt không phải vì sợ đau, mà là vì cảm động.
“Không! Em thì sợ điều gì được chứ.”
Chẳng hiểu câu này có vấn đề ở đâu mà chọc cho Vương Nhất Bác cuồng lên. Hắn tỏ vẻ không xúc động vì khoảnh khắc tương phùng của cả hai cho lắm. Đã thế còn bắt đầu sát cảnh nói lời hạch sách.
“Ừ! Quản lý Tiêu thì biết sợ gì được chứ. Biết sợ đã chẳng ngấm ngầm chống đối tôi.”
“A! Không phải! Không phải! Em nghĩ lại rồi! Em sợ… là sợ ông chủ đó.”
“Hừ! Lẻo mép! Có biết là những ngày qua, tôi dung túng em tới mức nào không?
Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, mở mục tin nhắn đến. Ấn vào liên lạc của “Vừa gặp đã…”. Gần đây từ đầu đến cuối đều là những tin nhắn tiết kiệm chữ, không đầu không đuôi của Tiêu Chiến gửi tới.
“Chưa kể gọi điện thì không đạt được mục đích, tôi không tính toán vì không có bằng chứng. Nhưng những tin nhắn này là sao?”
[Nè. Mì em nấu ngon lắm nè. Cho rất nhiều giấm đen và rau mùi. Ăn ngon lắm luôn. Lêu lêu! Có người phải nhịn đói chết thèm!]
[Mẹ giục em lấy vợ. Năm nay có nên kiếm một cô bồ để quen rồi cưới luôn không ta? Ôi rất nhiều gái Trùng Khánh thích trai Trùng Khánh đi du học Nhật Bản, làm việc ở Bắc Kinh. Là em đó! Ông chủ ghen không?]
[Tối nay em đi gặp mặt bạn bè. Sau khi ăn lẩu thì đi uống cafe. Xem phim rồi đi KTV. Tăng một, tăng hai, tăng ba, tăng bốn. Đến khuya mới về. Tối nay không video call được đâu nha. Ông chủ nghỉ sớm, ngủ ngon. Moahhhhhhhh!]
[Ở nhà thật nhàn hạ. Vui vẻ hạnh phúc! Thoải mái! Tự do! Này! Em bảo, hiện giờ trong tài khoản của Chiến Chiến có rất nhiều tiền. Hay là nghỉ hẳn việc ở Bắc Kinh về Trùng Khánh làm con sâu lười, ăn bám ba mẹ nhỉ. Em đột nhiên muốn làm một tiểu Bunnyyyyyyyyy chưa lớn!!!!!!!!!!!]
Còn nhiều tin nhắn kiểu như vậy nữa nhưng Vương Nhất Bác chỉ chọn ra một số tin tiêu biểu để vạch mặt Tiêu Chiến thôi. Mà nhìn vào điện thoại, cuộc hội thoại của cả hai thường cụt ngủn. Và tin nhắn thì thường đến từ một phía, toàn là Quản lý Tiêu thao thao bất tuyệt. Bởi sau bao nhiêu sự cố tình chọc tức của ai kia thì ông chủ đều không nhịn được mà gọi thẳng trực tiếp để sạc cho đầy tớ một trận rồi.
“…” Chiến Chiến câm nín. Mặt đỏ như gấc. Hiện tại rất rất rất muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống.
“Giỡn mặt với tôi hay gì?”
Tin nhắn khi đọc to lên mới thấy cực kỳ ấu trĩ. Quản lý Tiêu công nhận bản thân mình lúc giận hờn thật trẻ con!
Tiêu Chiến im lặng. Mặt cúi gằm. Hai tay chắp trước người lắng nghe hối lỗi. Bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.
(Ảnh Ngụy Anh với Lam Trạm mặc áo trắng mờ mờ khói sương ấy. Xem nhiều mà không lưu, giờ cần thì tìm không thấy. Mọi người tưởng tượng kiểu vậy nha.)
“Chiến Chiến! Em nói gì đi chứ! Lúc nhắn tin hùng hổ đến thế. Gặp trực tiếp tôi rồi sao lại rụt rè như thỏ vào hang vậy? Thái độ của em là sao là sao?”
“…”
Quay mặt đi, tại ai đó cứ gào thẳng vào mặt anh. Nên là Bunny sợ lắm đấy!
Và rồi… Vương Nhất Bác cường thế mạnh mẽ, tức thì kéo lại cần cổ của Tiêu Chiến, ép anh phải quay mặt về.
Cứ thế mà hôn lên ngấu nghiến.
Tiêu Chiến đấm thụp một cái vào lưng đối phương. Miễn cưỡng mới dứt được ra. Kêu to!
“A! Làm cái gì thế?”
“Em còn dám đùa cợt nữa không?”
“Dám! Là tại ai tạo cho em kinh hỉ bất ngờ đêm giao thừa nhaaa?”
“Còn không nghĩ lại xem ai là người khởi xướng trò ăn miếng trả miếng này trước? Chỉ vì thế mà em hậm hực suốt cả chục ngày tết? Trẻ con!”
“Em biết lỗi rồi mà. Thực xin lỗi a~.”
Tiêu Chiến vừa nói vừa chu mỏ, vẫn còn chút hờn dỗi nhẹ nhưng biểu cảm quá sức đáng yêu. Thành công khuấy động tâm tình của Vương Nhất Bác. Khoảnh khắc này hắn không để anh càn quấy thêm nữa. Ép người thật gần. Ghì tay thật sát. Nhu tình dây dưa thật lâu. Và thật sâu.
Sương đọng thỉnh thoảng rơi tí tách. Cả hai đứng dưới tán cây. Thơ mộng thêm chút hoang dại mà hôn nhau. Hưởng thụ sự ngọt ngào thinh lặng. Cũng làm trái tim cùng lúc phải đập lên điên cuồng!
Gốc cây cổ thụ to như thế, sừng sững đứng đây từ khi Tiêu Chiến còn chưa sinh ra, chứng kiến anh từ một tiểu nam hài lớn lên thành thanh niên phổng phao dịu ngọt. Thời khắc này còn chứng kiến cả nụ hôn của Bunny lớn rồi với ông chủ đặc biệt nhất trêи đời, cũng che chắn cho tình cảm hiển lộ mãnh liệt rõ ràng của đôi tình nhân.
Trước khi rời đi Vương Nhất Bác nhất quyết phải ʍút̼ môi Tiêu Chiến một cái. Cú sốc nào khiến cho Vương tổng lại nảy sinh mấy hành động kì quặc đến vậy. Hôn xong đều làm cho chỗ đó của Bunny sưng phồng ửng đỏ hết cả.
Quản lý Tiêu bị hôn một cách đáng thương và cuồng loạn, anh lại vẫn giữ được chút tỉnh táo và tự mình chủ trương. Hôn hít ôm ấp phê thì phê thật đấy, nhưng không thể vì thế mà đánh rơi tiết tháo đâu.
Lúc trước vốn không nên thương xót cho Vương tổng, vì hắn không cảm thấy lạnh thật, bởi vẫn có tâm sức để hỏi tội anh, trừng phạt anh ngay khi vừa gặp lại cơ mà. Đã thế, môi bỏng cháy. Tay bỏng cháy. Con tim cũng bỏng cháy. Quản lý Tiêu chẳng chịu thấu được sức nóng vô vàn, cả người đều bị thiêu đốt mất rồi.
Lại chẳng thể manh động mà công khai ở nơi tai vách mạch rừng này, Tiêu Chiến sau khi được tha mạng thì cười hì hì nũng nịu. Sau đó là đánh trống lảng để chuyện mau qua đi.
“Thôi mà, thôi mà. Em bị trả giá rồi, chúng ta huề nhau. Đừng tính toán nữa ông chủ ơi. Nhanh, trời cũng sắp sáng, Vương tổng chưa ăn đúng không? Vào chỗ này ăn tạm nha, ngon lắm đó.”
Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến vào tiệm ăn sáng ở một góc tiểu khu. Sau khi gọi món ở quầy và nhận được nụ cười tươi rói của bà chủ thì cả hai kéo nhau ngồi trong góc kín nhất của quán nhỏ. Mới sáng sớm mở hàng, ngoài hai người họ thì chưa có khách nào nên mọi chuyện không có gì bất tiện hết.
Thực đơn có mì, hoành thánh, bánh bao, sữa đậu… toàn những món đơn giản nhưng xem ra cũng khá ngon lành. Bà chủ quán nhiệt tình bê tới đồ ăn đầy đặn mà hai người đã gọi, rồi nhanh chóng trở về quầy, không hề làm phiền đến sự riêng tư của khách hàng.
Vương tổng cầm đũa lên. Quấn vài ngụm mì lớn, chẳng mấy chốc bát đĩa đã sạch bong. Ăn xong rồi thì ngó sang Quản lý Tiêu, thấy anh mới đang lí lắc cầm lên chiếc bánh bao trắng tinh, cắn từng miếng tí ti, rồi chốc chốc lại uống một hớp sữa đậu ngon lành nóng hổi. Nết ăn của Bunny, thật giống như mèo nhỏ! Đáng yêu cực kỳ!
Buổi sáng trời đông tháng giêng, hai người không giống nhau, thậm chí đối lập hoàn toàn, ở bên nhau lại tạo nên một khung cảnh hài hòa quá đỗi.
Thế rồi chưa để cho Chiến Chiến ăn hết miếng bánh thứ ba, Vương Nhất Bác không nhìn ngắm mèo nhỏ nữa. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. Hắn dứt khoát lên tiếng.
“Đi cùng tôi. Tiêu Chiến! Cho em 30 phút.”
“Là sao? Bây giờ á? Mới sáng sớm mà. Em còn chưa ăn sáng xong nữa. Đi luôn với Vương tổng á? Sao không nói trước để em chuẩn bị? Còn phải thu dọn đồ đạc này, chào ba mẹ này, nhiều việc phải làm lắm. Với lại nếu em xuống muộn thì làm thế nào? Ông chủ có thể bỏ mặc em chắc? Dù sao cũng đến đây rồi. Bình tĩnh, thư thả chút được không? Cho Chiến Chiến thêm thời gian đi, được không, được không? Ừm… à… khoảng…”
Vương Nhất Bác mới chỉ nói có một câu thôi mà Tiêu Chiến đã hiểu ý muốn của hắn ngay lập tức và tuôn ra cả đống câu hỏi, nhưng anh hỏi xong rồi cũng chẳng để làm gì. Vì ai đó có chịu trả lời đâu.
Vương tổng đáp lời rất tuyệt tình. “Còn 29 phút. Thế là quá đủ rồi! Bây giờ là 6 giờ 23 phút. Lát đưa em đi ăn đồ ngon sau. Tôi sẽ ngồi đây vừa nhấm nháp vừa đợi. Vượt thời gian thì tạm thời đừng bám đít theo tôi nữa.”
“Aaa! Được rồi. Hống hách.”
Tiêu Chiến khó chịu lầm bầm trong miệng nhưng đã nhanh tay liệng hẳn chiếc bánh bao đang cắn dở xuống bàn, vẫn không quên để lại áo lông cho Vương Nhất Bác.
Sau đó ba chân bốn cẳng, phi thẳng một mạch lên nhà. Vận tốc để vượt qua ba tầng lầu nhanh gấp đôi bình thường. Cái tên tổng tài oái oăm, cục súc! Thật là làm Quản lý Tiêu phải khó xử quá mà!
Ừm… thực ra chỉ cần 18 phút sau là Bunny đã có mặt. Bunny lớn rồi nên tác phong nhanh nhẹn, chuẩn mực lắm!
Tiêu Chiến mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng, khăn len quàng cổ phất phơ, quần kaki và chân đi bốt cao cổ. Phong cách thời trang khả ái vô cùng! Quan trọng là từ trêи xuống dưới cũng toàn một màu trắng tinh khôi. Song hành với Vương Nhất Bác, khỏi phải nói, trông hai người đẹp đôi tới nhường nào.
Trêи tay Quản lý Tiêu gọn nhẹ chỉ có một chiếc vali nhỏ. Lúc về nghỉ tết không mang quá nhiều đồ theo, nên lúc đi không phải sửa soạn tốn sức. Còn chẳng kể đến việc anh đã thu xếp hết thảy từ cả tuần trước, để phòng khi đột xuất phải rời đi thì cũng không bị hấp tấp vội vàng. Và ngày đó đến rồi, là ngày hôm nay.
Đối với ba mẹ Tiêu đang ngạc nhiên vì con trai sau khi chạy bộ buổi sáng về lại hộc tốc thu dọn đồ đạc, Tiêu Chiến cũng chỉ ôm chầm lấy hai người, nói rằng có chuyện đột xuất ở Hội quán, cần về Bắc Kinh ngay. Dù sao con trai đã sắp ba mươi tuổi và có công việc cuộc sống riêng, người lớn cũng không can thiệp thêm nữa.
Rốt cuộc ra khỏi nhà trót lọt, như đã nói. Chỉ vỏn vẹn 18 phút.
Tada! Bunny đến rồi!
Tiêu Chiến chỉ có thể tự dùng bốn từ ngắn gọn để khái quát thực trạng bản thân. Chính là:
ĐÁNH RƠI TIẾT THÁO!
Không thì cũng là:
MẤT HẾT LIÊM SỈ!
Bó tay! Hết cách rồi! Ai bảo anh chấp nhận phận làm đầy tớ của người ta chứ.
Ông chủ hô to gọi nhỏ! Liền phải nghe theo! Không có cách nào khác!
.
.
.
Banyan Tree Chongqing Beibei – Khách sạn xa xỉ bậc nhất Trùng Khánh.
“Ông chủ mới đến là tới gặp em luôn à?”
“Đến lâu rồi.”
“Đến lâu rồi mà hôm nay mới tìm em? Không tin!” Chiến Chiến bĩu môi ướm lời.
“Có công chuyện hệ trọng, hoàn thành xong rồi thì mới rảnh rang đi tìm đầy tớ được chứ. Chỉ là tiện đường.”
“Hứ! Em chỉ là nhân vật phụ trong cuộc đời của Vương tổng thôi.”
“Ừ! Bây giờ Chiến Chiến mới biết à?” Vương Nhất Bác hất hàm hỏi lại như chuyện này là lẽ đương nhiên.
“Hơ!” Quản lý Tiêu nghe Vương tổng nói thế thì chưng hửng không biết đáp lại làm sao.
“Chẳng phải cuối cùng vẫn tới tìm em để rước đi hả? Còn muốn sao nữa?” Vương Nhất Bác đưa tay lên, vò đầu Tiêu Chiến rối tung rối bời.
“Vâng! Vinh hạnh quá cơ. Vinh hạnh đến phát tức. Nhưng mà, tại sao Vương tổng biết nhà em hay quá vậy?”
“Em nên hỏi câu này từ hôm giao thừa mới phải.”
“A! Đúng thế. Nhưng hiện tại hỏi vẫn không muộn mà. Tại sao ông chủ biết nhà em rõ quá vậy?”
“Chứng minh nhân dân của em. Ngốc!” Vương Nhất Bác đưa tay nựng má tiểu Bunny.
“A! Đúng thế! Vậy ông chủ ở đây lâu không? Chúng ta chuẩn bị về Bắc Kinh luôn chứ?”
“Ở thêm mấy ngày nữa.” Vương Nhất Bác chỉ trả lời vế đầu, chứ không trả lời vế sau.
“Vậy thì em sẽ dẫn ông chủ đi thăm làng cổ này, núi Phật giáo này, hay là Bảo tàng Joseph Warren Stilwell, được không?”
Tiêu Chiến nói mà Vương Nhất Bác nhìn lại anh bằng một đôi mắt khinh khỉnh, ra điều không thèm tiếp chuyện.
“Không đi thì thôi vậy. Đi công viên giải trí Thung Lũng Hạnh Phúc nha, có núi cao, thung lũng sâu, thác nước lớn, công viên là nơi sinh sống của các loài động thực vật quý hiếm đó. Tuy thời gian ông chủ ở đây có hơi ngắn nhưng chúng ta có thể đi bộ, leo núi còn có thể cắm trại này, săn bắn này…”
Quản lý Tiêu lại nói một thôi một hồi. Từ tư thế hai người đang ngồi sát nhau trêи giường, Vương tổng đã bắt đầu đứng dậy. Biểu cảm coi thường, đường đột quay lưng đi mất.
Ngôn từ phát ra thì bỉ ổi không tưởng!
“Leo núi thì không. Leo lên người Chiến Chiến thì được.”
“Ai da! Nói cái gì vậy chứ! Thôi nếu Vương tổng không thích đi xa mệt nhọc thì em dẫn ông chủ đi loanh quanh trong thành phố nhé… Để quen thuộc được đường đi ở Trùng Khánh khó lắm đấy. Em sống 18 năm trêи mảnh đất này, ngày ngày đều đi qua đi lại. Giờ làm việc xa, về nhà còn phải ngỡ ngàng lạc đường đó.”
Vương Nhất Bác đã cởi xong áo khoác và áo sơ mi. Để trần phần thân trêи.
“Vì Chiến Chiến ngốc! Thêm nữa tôi việc gì phải thuộc đường đi của quê em?”
Tiêu Chiến ngượng mặt hết sức! Vì chính mình ngốc nghếch thật! Cũng vì sự sỗ sàng bất chợt của ai kia. Ui trùi ui! Múi cơ cuồn cuộn lộ hết cả ra rồi!
“Này! Em dẫn Vương tổng đi ăn đặc sản Trùng Khánh nhé. Chắc chắn sẽ có lẩu, rồi các món ăn chính gốc Tứ Xuyên. Có cơm hấp, bánh mật ong, bánh hấp, gà xào cay, thịt thỏ sốt cay… Nhiều lắm nhiều lắm, ông chủ muốn ăn món nào, hay ăn hết luôn nha. Khách đến chơi nhà, em bao tất… hahaha.” Tiêu Chiến không yên vị ngồi trêи giường nữa. Anh cũng bắt đầu đứng dậy, vừa nói vừa tiến gần đến khu vực đặt hành lý. Sờ sờ mò mò. Lục tìm gì đó trong vali.
“Không muốn ăn nhiều món. Chỉ muốn ăn một món duy nhất. Là thịt thỏ!”
Vương Nhất Bác đã cởi xong cả quần. Trêи người không còn bất cứ thứ gì che chắn. Vật đàn ông hùng dũng ngẩng cao đầu.
Ôi chu choa! Thứ đó của Vương tổng thật là nhạy bén! Rada bắt sóng cực kỳ nhanh. Tiêu Chiến vẫn còn kín mít, chưa hở hang gì hết. Thế mà hắn đã phản ứng tới mức này rồi?
“Nhưng thịt thỏ sốt cay thì tôi không thể ăn. Chỉ thịt Bunny thơm ngọt là có thể. Tiêu Chiến! Em đã chuẩn bị sẵn sàng để lên thớt chưa?”
Vương Nhất Bác quay người lại, trêи tay nhiều thêm một lọ nhỏ, vì khắp người trống trải nên vật đó càng dễ trông thấy hơn. Chỉ là không ngờ được, người đối diện cũng đang cầm một thứ y hệt như thế thì hắn liền cười nhếch mép thỏa nguyện.
Ôi! Là gel bôi trơn! Ôi!
Bingo! Vậy là chúng ta có hai tuýp gel bôi trơn.
“A! Tâm linh tương thông! Tâm linh tương thông! Haha! Hahaha!” Ngượng mặt level max. Tiêu Chiến tự trách mình. Nhiều chuyện rồi! Nhiều chuyện rồi! Làm chuyện thừa thãi.
“Chiến Chiến mơ tưởng tôi sẽ đến tìm em nên thủ sẵn một lọ?”
“Không! Điên à?”
“Thế chuẩn bị làm gì? Cho ai? Lừa dối tôi, ở lại chỗ này lâu như vậy để mèo mả gà đồng với kẻ khác?” Cơ mặt bình thản nhưng giọng nói của Vương tổng đã tỏa ra hàn khí bức người.
“Thần kinh! Làm gì có chuyện đó. Đầy tớ này chỉ có một ông chủ duy nhất là Vương Nhất Bác mà thôi.”
“Vậy đồng nghĩa với việc Chiến Chiến trông ngóng tôi tìm đến! Ngày nhớ đêm mơ. Rạo rực tơ tưởng?”
“Đây gọi là phòng trước tránh sau. Em là con người cẩn trọng, nên nhất quyết phải như thế. Không có gì kỳ lạ cả. Chẳng tính là trông ngóng mơ mộng được đâu.”
“Dù sao hiện tại cũng có hai lọ rồi. Mấy ngày này dùng một thể đi. Dùng hết luôn, đừng lãng phí!”
“Ôi điên à? Không được!!!!!!!! Không được!!!!!!”
“Không được cũng phải được.”
“Này! Này! Này! Em đã ăn sáng đàng hoàng đâu. Chầm chậm một chút! Nhè nhẹ một chút. Ưm… hức…”
“Tôi tưởng đã từng nói với Chiến
Chiến rồi. Phục vụ xong mới được ăn cơm. Nhé!”
“Lừa đảo! Lừa đảo! Lừa đảo! Lúc trước ai nói sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon. Bây giờ lại… hức… hức… ưm.”
“Cùng với tôi ăn thế này mới là ngon nhất! Biết chưa? Biết chưa?”
.
.
.
Người ta nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn”. Tiêu Chiến giờ đây đã hiểu câu ấy sâu sắc. Vương Nhất Bác thì đã thấm nhuần tư tưởng, vì hắn chính là người nắm quyền sinh sát! Chủ động tiến vào, chủ động rút ra…
Biệt ly khiến đôi trẻ khi gặp lại quấn quýt vô vàn. Say mê! Cuồng nhiệt!
Đừng nói đi xa thăm thú hay ăn uống đặc sản no nê. Thực tế là… Đồ ăn nếu không gọi phục vụ tại phòng thì cũng gọi ship hàng. Cả ngày đều ấp chặt nhau trêи giường. Ăn uống ngủ nghỉ chẳng chịu rời khỏi dù chỉ một bước.
Lúc làʍ ȶìиɦ thỏa mãn mệt nhoài xong rồi thì hai người sẽ ôm lấy nhau say ngủ. Tỉnh dậy thì tán gẫu tâm tình không biết chán chê.
Cuối cùng sau chuỗi quần thảo lung lạc ba ngày ba đêm, ʍôиɠ lung trải qua ức hϊế͙p͙ sướиɠ vui nên không thể tỉnh táo, Tiêu Chiến kinh nghiệm đầy mình, tự mình chiêm nghiệm… rút ra được một chân lý. Đó là: Đùa bậy không thể sống tốt!
Còn về phía Vương Nhất Bác, chiều hôm ấy, hắn đứng đắn mặc đầy đủ quần áo. Nghiêm chỉnh tuyên ngôn thêm một lần.
“Đi cùng tôi. Tiêu Chiến! Cho em 30 phút.”
“Gì thế? Lại gì nữa hả?” Quản lý Tiêu chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết ngọt nhạt hỏi lại để xác nhận.
“Chuẩn bị đi.”
“Sao làm gì cũng không báo trước hả ông chủ, gấp rút quá! Mà lại đi đâu nữa? Về Bắc Kinh?”
“Nơi mà em học nghề để trở thành đầy tớ.”
“Cái gì? Nhật Bản á?”
“Ừ! Tiêu Chiến không ngờ lại an phận thế. Người ta động đến trường đại học top châu Á của em, bảo em học nghề làm đầy tớ mà không phản bác gì à?”
“Đừng trêu nữa. Chúng ta sắp sang Nhật ư?”
“Ừ! Hay em không có hộ chiếu?”
“Có nhưng sang Nhật á?”
“Ừ!”
“Bây giờ? 30 phút nữa? Ôi! Em còn chưa chuẩn bị. Mà đi bao lâu? Sang đó làm gì?”
“Ừ! Kéo khóa vali vào! Trả phòng! Bắt xe ra sân bay! Thế là đi thôi, tôi đặt vé sẵn rồi. Em cũng không cần phải chuẩn bị gì cả.”
“Không được. Đi xa bắt buộc phải lo liệu kĩ càng chứ. Em còn phải mua thêm đồ mang theo aaaaaa.”
“Sang rồi mua. Đi thôi! Phiền phức!”
“Không được! Không được! Còn phải đi mua đồ mà.” Quản lý Tiêu bị thúc giục đến cuống cuồng hết lên.
Vương tổng thấy thế thì ngứa đòn cười nhạo.
“Đùa em thôi. Sáng sớm mai mới đi. Xem Chiến Chiến gấp đến ngốc nghếch rồi kìa.”
“Phù! Cũng may! Ông chủ rảnh rỗi trêu đùa nhưng em chẳng thèm chấp nhặt nhá. Nhanh! Nhanh ra ngoài với em. Phải mua thêm quần áo giữ ấm đó, bên Nhật lúc này thường sẽ có tuyết rơi. Chiến Chiến phải mua mới đồ dùng cá nhân, khăn mặt, bàn chải… khi trước vội quá không theo mang rồi. Còn phải mua thuốc, mua thêm giày dép đề phòng phải đi bộ quá nhiều nữa chứ… Ôi ôi còn gì nữa nhỉ…”
“Trong khách sạn có hết mấy đồ cá nhân kia. Quần áo, giày dép, nếu thiếu sang đó sẽ mua. Với lại đã bảo rồi, tôi đi công tác chứ có đi chơi đâu mà cần dùng nhiều thứ. Em ngồi không trong phòng thì cần gì mua sắm bừa phứa. Chiến Chiến mơ tưởng hão huyền thế.”
“Mặc kệ! Mặc kệ!”
Tíu tít vui vẻ! Mua mua sắm sắm. Quản lý Tiêu phải mua thêm một chiếc vali thật to nữa mới đựng đủ đồ.
Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đi một vòng thành phố. Chủ nhà dẫn khách tham quan rốt cuộc là đi dạo cửa hàng quần áo, siêu thị rồi tới hiệu thuốc. Quản lý Tiêu chấp niệm nhất với địa điểm sau cùng. Mua về cả đống hết sạch cửa tiệm nhà người ta, nào bông băng, urgo, thuốc đau bụng, dị ứng, hạ sốt, giảm đau, trị ho… vân vân và mây mây.
Đúng là đặc biệt phiền phức! Thật không hiếu khách chút nào! Nhưng mà Vương tổng lại bằng lòng theo gót. Hắn không hề phàn nàn một câu. Hiền lành dễ dỗ hơn hẳn tính cách bình thường!
Quản lý Tiêu càng được thể lấn tới. Xong xuôi, về tới nhà cũng đã chín giờ hơn. Cả hai tắt đèn đi ngủ sớm.
Nhưng Tiêu Chiến thì bồn chồn đến nỗi cả đêm không ngủ được yên ổn.
Háo hức, hồi hộp hơn cả khi 18 tuổi – cái lần anh sang Nhật Bản, một thân một mình đi du học ở đất nước xa lạ.
…
Nắm nhẹ tay nhau bước vào lối ưu tiên dành cho khách hàng VIP. Chẳng có ai ngoài hai người họ, Vương Nhất Bác ngoài ý muốn, giọng điệu dịu dàng nói với Tiêu Chiến.
“Chiến Chiến! Năm nay chắc chắn em sẽ không làm được Đệ Nhất Phục Vụ của Bắc Kinh nữa.”
“Tại sao?” Quản lý Tiêu ngước đôi mắt to tròn sang dò hỏi.
“Bởi vì chẳng có Phục vụ kính nghiệp nào lại nghỉ việc tới tận một tháng cả. Em rời đi từ giữa tháng 1. Và tôi cũng sẽ không thả em về trước 15 tháng 2 đâu.”
“Vậy là chúng ta đi chơi đúng dịp Valentine luôn hả?”
“Chiến Chiến đừng nói chuyện lạc đề. Đó không phải trọng điểm. Em hiểu sai vấn đề rồi. Vì công việc của tôi không thể kết thúc sớm hơn. Nếu chuyến này không mang em theo, chẳng biết Quản lý Tiêu sẽ bay nhảy những gì ở nhà nữa. Yên tâm đi! Sang đó sẽ nhốt em trong phòng. Tiêu Chiến tha hồ tận hưởng không khí Nhật Bản ở tại phòng khách sạn. Sướиɠ nhé!”
“Quá đáng thế!”
“Cho Chiến Chiến đi ké đã là may mắn của em rồi, biết chưa?”
“Không may mắn. Vì ông chủ làm mất danh hiệu cao quý của em. Nhưng mà này… Chiến Chiến… ừm… em không làm Đệ Nhất Phục Vụ của cả thiên hạ đâu. Vì sẽ dồn trọn tâm sức để làm Đệ Nhất Phục Vụ của riêng Vương Nhất Bác thôi. Ông chủ, như vậy có được hay không?”
Chiến Chiến hạnh phúc lắm!
Đúng rồi! Vì đây là lần đầu tiên cả hai đi xa cùng nhau mà. Còn đi xuyên qua ngày hạnh phúc chỉ dành riêng cho đôi lứa nữa.
Sẽ vui phải không? Bunny nép vào lòng Vương Nhất Bác. Cảm thấy như đang được một chú Gấu lớn chở che bao bọc. Chú gấu không hề hung dữ, mà thân thể chỉ toàn ấm áp yêu thương.
Cười khẽ, Tiêu Chiến thϊế͙p͙ ngủ trêи hàng ghế First Class sát kề ai kia.
An ổn!
Mãn nguyện!
Say giấc nồng ái ân!
___________________________
Chương này hai người thật là ngọt ngào ấm áp, phải không? Tặng mọi người đó!
Chúc cả nhà có một cuối tuần thư thả nhẹ nhàng bên BJYX nhaaa. <3<3<3