Hôm sau.
Chủ nhân kiêu ngạo và chàng hầu đáng thương.
[Sao nghe teenfic thế!]
[Truyện s.εメ còn yêu cầu có nội dung, teenfic nhưng mà phù hợp nhu cầu. Bình thường Vương tổng chẳng phải thích gu này lắm sao?]
[Ừ được, nghe qua chủ đề cũng khá hay ho. Thử đọc xem nào.]
[Em đọc đây. Em đọc nhé.]
[Lại bắt đầu chậm chạp. Đọc đi.]
[Đọc nhaaaaaaa!]
[ĐỌC!]
Em là cậu bé không cha. Từ nhỏ đã theo mẹ làm giúp việc cho nhà người ta. May mắn sao có chủ nhà thật tốt. Nhà họ Lam ông bà chủ đều hiền lành nhân hậu. Là đứa nhỏ – con của người giúp việc, nhưng em được đi học chỗ tốt, được ăn uống đầy đủ ngon lành, có đồ chơi hay, có quần áo đẹp. Mẹ cũng chẳng phải vất vả nhiều. Ông bà chủ luôn suy nghĩ cho người làm, chẳng sai sử gì quá đáng. Thường nở nụ cười dễ tính, thỉnh thoảng hai ông bà còn đối thoại và kể chuyện vui ở công ty cho mẹ và em nghe nữa.
[Sao đọc lâu thế Chiến Chiến, mất bao nhiêu thời gian riêng tư của chúng ta rồi. Truyện có gì hay? Diễn tiến đã chậm. Nghe em đọc còn chậm hơn. Buồn ngủ. Fail lắm Quản lý Tiêu à.]
[Biết không, người ta đang cố diễn tả câu chuyện với một chất giọng câu dẫn nhất có thể, phải đọc chậm thì mới kϊƈɦ thích, đúng chứ?]
[Không! Thất bại lắm!] Vương Nhất Bác lắc đầu. Mặt kiên định.
Tiêu Chiến này nhịn! Quen rồi! Nhịn!
[Được rồi, được rồi. Nếu muốn nhanh thì em sẽ nhanh hơn một chút. Nhưng sẽ không đảm bảo được giọng kể gợi cảm đâu. Dù gì cũng là dân không chuyên. Mà chẳng ngờ có ngày ông chủ không thích lâu mà chỉ thích nhanh thôi đấy. Hahaha!] Cuối cùng, Quản lý Tiêu vẫn cố xỏ xiên Vương tổng thêm một câu. Rồi nhanh chóng đọc tiếp câu chuyện, để cho ai kia không kịp phản ứng gì.
Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp. Ngoại trừ một việc. Đó là cậu chủ nhà này vô cùng xấu tính. Mà đặc biệt là xấu tính với mỗi mình em thôi.
Em rất rất thích ăn kem. Hồi nhỏ nhớ nhất là có một lần, đang cầm cái kem mát lạnh trêи tay, hứng khởi biết bao nhiêu vì được điểm tốt mà mẹ thưởng cho thứ mình thích nhất. Mới chỉ cắn được một miếng nhỏ tí thì đã bị cậu chủ cướp mất rồi. Đã thế còn đứng đó ɭϊếʍ láp liên hồi, nói rằng kem rất ngon, nhem nhem người khác mới tức chứ. Cho đến khi chỉ còn độc mỗi chiếc que dính đầy nước bọt, cậu chủ mới dứt khoát đưa trả lại. Ép buộc em ngậm cả buổi tối, có chết cũng không được nhả ra.
Huhu! Lúc đó thật sự không hiểu được, tại sao tủ lạnh có rất nhiều kem ngon ngoại nhập như thế, cậu chủ không thèm đụng tới, lại cứ nhất định phải tới tranh que kem rẻ tiền này với em?
Cũng không thể hiểu, vì cớ gì mà cậu chủ lại có thể đối xử với em quá quắt như thế. Ức phát khóc. Cả đêm liền khóc hu hu.]
[Con nít con nôi mất dạy! Trao đổi nước bọt bẩn thỉu kinh! Tư tưởng yêu đương sớm thế này còn học hành gì nữa. Quá bất thường! Đây là máu S từ bé. Tôi quá hiểu luôn.]
[Nói mà không nhìn lại bản thân mình đi. Ai là người 15 tuổi đã mất zin trai. Vương tổng chứ ai, chẳng giấu giếm còn kể cho em nghe như chiến lợi phẩm gì tự hào lắm. Chắc là cũng ʍút̼ mát trao đổi nước bọt bẩn thỉu từ cái hồi đó rồi nhỉ. Hừ!]
Tiêu Chiến tức khí, không đợi Vương Nhất Bác nói thêm liền đọc truyện nối tiếp vào. Không thèm tranh cãi, không thèm đối thoại.
Còn nhớ cả cái lần, ở trường em được đóng vai hoàng tử nhỏ ở bên công chúa xinh đẹp. Trước buổi diễn cô giáo cho phép mang trang phục lộng lẫy về nhà chuẩn bị. Vừa không để mắt một chút, cậu chủ liền phá hỏng rồi. Chà đạp, xé rách. Từ trêи xuống dưới chẳng còn lành lặn. Em chỉ có thể vội vàng cướp lấy giấu ra sau lưng. Cậu chủ còn nói: “Mày chỉ là tên người hầu. Nên vĩnh viễn không được mặc đẹp. Cũng không được phép đẹp trai. Không được phép tươi cười tỏa sáng rực rỡ trêи sân khấu. Nơi của mày chính là ở xó bếp. Cả ngày đều phải nhem nhuốc xấu xí biết chưa?”
Gạt nước mắt sang một bên, sau đó cũng nhịn nhục chẳng thèm khóc, lúc này là lúc cần phải tìm cách khắc phục hậu quả kìa. Giặt sấy, vá khâu, thức cả đêm không ngủ. Khó khăn lắm mới có thể khôi phục được tạm ổn, nhưng sáng hôm sau thì đã không còn tâm trạng diễn xuất cho tốt nữa. Thất bại rồi. Hiệu quả không được như lúc tập, khán giả cũng không quá hào hứng, bé gái diễn cùng hụt hẫng bĩu môi. Cậu chủ nói đúng. Chỗ của em chính là ở trong xó bếp nhà họ Lam phải không?
[Tên người hầu nhát gan, nhu nhược rất giống Quản lý Tiêu. Còn cậu chủ bá đạo mạnh mẽ ngược lại rất giống tôi. Chiến Chiến! Em khéo lựa truyện đấy. Cố tình phải không? Đọc trước thấy sướиɠ quá nên bầy mưu muốn tôi nghe cùng phải không?]
[Cái gì vậy hả? Cà khịa à?]
[Nhanh! Đọc tiếp đi!]
Tên ngốc người hầu. Từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu. Chẳng hiểu sao làm một người giúp việc cho nhà người khác còn không biết nhục. Cả ngày đều cười đến vui vẻ. Ghét! Ghét cay ghét đắng cái nụ cười tỏa nắng kia. Tên ngốc cho rằng mình cười đẹp lắm sao? Lúc nào cũng lấy nụ cười đó mua chuộc lòng người. Dù cho tôi có khó tính đến thế nào thì nó vẫn luôn cười nhăn nhở. Đừng mơ sẽ cảm hóa được tâm tính kiêu ngạo này, tên người hầu ngốc nghếch ạ.
Muốn ăn kem sao? Không cho! Nếu ăn thì phải là đồ thừa của tôi. Ai bảo cầm được mỗi que kem trêи tay mà đã cười đến rạng ngời như thế rồi. Hèn mọn!
Muốn tỏa sáng sao? Người hầu sao có thể cướp lấy hào quang của chủ nhân? Đã thế còn có thể bình thường nói cười với đứa con gái khác. Người hầu ngu xuẩn. Rất giận! Tôi rất giận nó. Thế nên sẽ phá hỏng mọi thứ ảo vọng tốt đẹp của người hầu ngốc nghếch.
[Vương tổng! Ngài có thấy quen thuộc không?]
[Không! Quen thuộc gì? Suy nghĩ ấu trĩ của trẻ con!]
[Có thấy đâu đây chính là tính cách của mình không? Độc đoán chuyên quyền, kiêu ngạo hống hách. Lúc nào cũng chèn ép rồi đối xử không công bằng với em. Cậu bé kia có thể nhịn nhưng Quản lý Tiêu này không hiền nhá, sẽ không nhịn đâu.]
[Chiến Chiến thì khác gì? Không những nhịn, còn nhục nữa kìa!]
[Không phải! Tức nước là sẽ vỡ bờ. Em bỏ đi.]
[Nói gì đấy? Được phép sao? Em dám bỏ đi?]
[Vâng. Chẳng dám!]
Cậu chủ thật là quá đáng. Ngày ngày đều khinh thường em. Mỗi ngày đều chửi bới dọa nạt em. Có những khi còn đánh vào người em đen đét. Dùng toàn lực vỗ vào ngực em. Cợt nhả đánh ʍôиɠ em, coi em chẳng khác gì đứa con nít đáng bị đánh đòn.
Bây giờ em cũng đã dậy thì rồi, đã bắt đầu có những cô gái để ý tới. Ừm… dù sao, nói thật thì ngoại hình em cũng khá ưa nhìn, nên có một số bạn ưa thích. Như chiều nay, đang đi học về, chợt có bạn gái nào đó không quen biết bước ra tặng thư, tặng quà, còn nói thích em.
Vậy mà không hiểu cậu chủ từ đâu xông tới. Giật hết toàn bộ. Ném thẳng vào mặt em. Quà tặng cũng đều rơi xuống đất cả rồi. Không những thế, ngay trước mặt cô ấy, trước mặt bạn đồng học. Nói em là chỉ người hầu. Chỉ là một đứa ăn bám. Còn nói: Ăn bám mà dám lấy tiền của nhà tôi ban phát để đi bao gái sao? Hoàn toàn không giữ lại cho em một chút thể diện nào cả!”
[Đã bảo rồi. Bảo là người hầu trong truyện rất giống Quản lý Tiêu mà. Đều ăn bám như nhau. Nhưng Chiến Chiến tuyệt đối không được bắt chước cậu bé kia, ngó nghiêng con gái đâu biết chưa? Lúc nào cũng phải ghi nhớ là ai ngày qua ngày đều trả chi phí nuôi mình. Nhớ chưa?”
[Nói cái gì thế? Trong mắt Vương tổng, tôi thật sự là tên ăn bám như lời ngài nói à?] Tiêu Chiến tức khí, khóe mắt hằn đỏ. Xem kìa! Trong lòng người ta thật sự nghĩ mình là vậy ư?
[Bởi vì em cả ngày đều ở bên bám lấy tôi đó. Đòi tôi yêu thương sủng hạnh phải không? Ờ thì cùng lắm là mối quan hệ của chúng ta là làm theo hợp đồng. Người trả tiền người làm việc. Chính xác ra thì đúng là không dùng từ “ăn bám” được. Tiêu Chiến! Dạo này em khó ở như đang có kinh nguyệt ấy.]
Vương Nhất Bác trong một giây phút nào đó đã tái mặt rồi nói lời xuống nước. Đang vui không nên sát cảnh. Quản lý Tiêu dị ứng hai từ “ăn bám”. Vậy thì hắn tránh đi. Không nhắc tới nữa là được chứ gì?
[Là tại ai? Ông chủ cũng nên tôn trọng em một tí. Vậy thì mới có người đọc truyện cho nghe nha, nha nha.]
Nhưng mà Vương Nhất Bác vẫn luôn có chấp niệm của riêng hắn. Vẫn cố chêm vào.
[Nhưng em phải luôn nhớ, tôi là chủ nhân của em. Chiến Chiến không được vi phạm điều khoản hợp đồng. Lén lút hay qua lại với người khác. Nhớ chưa? Nếu không nhớ thì rất đáng bị trừng phạt. Phạm quy rồi thì tôi sẽ chẳng nhân nhượng bỏ qua đâu. Cái giá phải trả sẽ rất đắt. Tuyệt đối không được phạm quy.]
[Đương nhiên rồi! Tiếp đây!]
Thật sự đâu định nhận lấy quà tặng của người ta. Bởi từ khi nào em đã dành trọn tình cảm cho một người duy nhất. Chính là cậu chủ, chứ không phải ai khác. Cho dù có bị đối xử tệ bạc đến đâu, em sẽ vẫn luôn yêu thương mình cậu chủ thôi. Tình cảm này thật khó nói ra. Nhìn cậu chủ cáu gắt, tàn tệ với người hầu này, em quả thật rất đau lòng, trái tim quặn thắt và cái miệng luôn cười chỉ đành câm nín. Tất cả khổ ải đều chịu đựng một mình, không dám nói ra với bất cứ ai. Vậy sao em vẫn muốn ở bên cậu mãi thôi. Vĩnh viễn, vĩnh viễn. Dù chỉ có danh phận là một con chó trung thành ở bên cạnh chủ.
[Sốc hàng đấy.]
[Nghe truyện thích lắm đúng không? Đồ bệnh hoạn!]
[Chiến Chiến đọc rồi học tập người ta đi.]
[Làm sao phải học tập? Việc gì phải học tập? Em ở ngoài còn kém sao? Nhún nhường đến nỗi chuyện quái gì cũng nhượng bộ nghe theo. Đừng có so sánh người ta với ai khác. Trong truyện cũng không được.]
[Được rồi, không so sánh nữa. Ok, Quản lý Tiêu nhục hơn, sốc hàng hơn. Thế đã vừa lòng em chưa? Đọc tiếp đi.]
[Quá đáng lắm!]
Tên nô dịch kia đã lớn. Càng lớn càng nhìn không thuận mắt. Nụ cười của thiếu niên như ánh mặt trời rực rỡ, nhưng có ích gì chứ, chỉ làm chướng mắt tôi. Áo may ô mặc ở nhà thật mỏng. Chết tiệt! Đàn ông còn có thể có cơ ngực nở nang như vậy sao? Núm ti cũng đã chọc mù mắt tôi rồi. Tên người hầu giúp mẹ nấu bếp, cúi lên cúi xuống, hai cánh ʍôиɠ nảy căng. Chỉ muốn vỗ một cái thật mạnh cho nó xẹp xuống. Đôi lúc còn muốn từ phía sau… Cái loại suy nghĩ này, nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp. Đương nhiên không thể nói ra.
[Biến thái!]
[Đã là gì. Ở ngoài ông chủ còn hơn thế nữa ý chứ.]
[Ừ. Ý tôi là chớ có nghĩ ngầm như thế. Rất biến thái. Phải hành động ngay tức khắc thì mới không biến thái. Ở cùng nhà, có bao nhiêu cơ hội, phải nhào vào luôn đi chứ. Thích hôn thì đè ra. Thích doggy thì trực tiếp xông tới. Chú em phải học tập anh đi. Lần đầu gặp liền hôn. Lần sau gặp đã khiến đối phương khẩu giao. Tiếp tới là chịch rồi. Phải nhanh gọn năng suất như thế mới được. Giằng co mất thời gian. Chiến Chiến nhỉ!]
[Thôi thôi thôi! Em không thể nào chịu nổi ông chủ nữa. Bây giờ mới nghĩ lại, tại sao lần đầu đó không hét toáng lên để cho bảo vệ của Hội quán vào bắt Vương tổng đi. Cho ngài ngại mặt chơi. Lần sau sẽ không dám đi đâu sàm sỡ trai nhà lành nữa.] Không biết Vương tổng đã làm kiểu đó với bao nhiêu người mà thành thục thế. Dê xồm!
[Còn giả bộ trai nhà lành cái gì? Lẳng lơ! Quản lý Tiêu hôm ấy chẳng nhiệt tình mê mải. ʍút̼ mát ɭϊếʍ láp ƈôи ȶɦịt của tôi, nuốt hết tinh…]
[Im đi!!!!!! Không được nói nữa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!]
Mấp mé cũng đã lâu. Đều đã mượn cớ mà tự nhiên vỗ ʍôиɠ sờ ngực. Lâu ngày thật không thể chịu nổi nữa. Hôm nay bố mẹ đến biệt thự nghỉ dưỡng mới mua để thu xếp trước, mẹ của tên ngốc kia cũng theo cùng dọn dẹp. Ngoài mấy người giúp việc trông coi bên ngoài, thì trong căn nhà rộng lớn này chỉ còn mỗi tôi và tên ngốc kia thôi. Cơ hội đến rồi, liền mượn cớ ngoắc nó đến trước mặt. Nhân lúc tên ngốc hí húi sửa chữa cho con ngựa gỗ mô hình, lập tức áp sát nó từ đằng sau, thì thầm vào tai nhỏ. “Ngựa hỏng rồi. Mày phải thay nó để tao cưỡi.”
Lời nói phũ phàng nhưng trong tâm thật sự đã nhũn ra. Không lừa dối nổi rằng chính mình đã gục ngã trước vẻ đẹp cùng tấm chân tình của cậu bé kia.
Sau đó, tôi bắt em quỳ xuống, khiến em cầm tới thứ nóng bỏng của tôi, ʍút̼ vào. Đôi mắt ấy, một tia bất khuất như ngày thường cũng không còn tồn tại nữa. Chớp chớp yếu đuối dưới thân tôi. Cái miệng nhỏ xinh cũng không thể cười hiền như mọi khi, bởi nó đang bận rộn mệt nhoài há ra nuốt trọn cán thịt của tôi rồi. Giỏi lắm! Làm cho tôi vui đến như vậy! Ngoan lắm! Nghe lời tôi đến như thế.
Tiếp tới, có phải là sẽ tụt quần tên ngốc xuống. Cùng nhau làm hay không? Sẽ chọc vào nơi sâu hút. Tận hưởng sự khoan kɧօáϊ mà tôi vẫn thường ao ước?
Ngay bây giờ đây, kéo người em lên. Sờ vào vật dấu yêu đã gồ lên một cục. Luồn tay vào ʍôиɠ em, làn da ấy thật mát mịn. Chỗ đó của em sẽ thắt chặt vào chỗ đó của tôi chứ?
Banh rộng ra! Để tôi giúp em. Chúng ta cùng sướиɠ nào…
[Tiêu Chiến, em đọc truyện chán thế, hiện giờ lại đọc quá nhanh. Truyện s.εメ sao lại đọc như tên lửa hả? Tôi chẳng thấy có cảm hứng gì cả. Nhìn này, có cương nổi đâu.] Vương tổng nói, nhưng không chìa ra cho ai đó xem. Bởi thực tế ngược lại, đều đã cương cứng rồi. Thói quen khó bỏ, bị kϊƈɦ thích lắm lắm, nhưng Vương tổng vẫn phải châm chọc Quản lý Tiêu thì mới chịu nổi.
[Đâu đến nỗi. Có phải ông chủ vừa tạt ngang rẽ dọc ở đâu nên giờ hết cảm hứng hay không. Người ta mới đi vắng được mấy ngày chứ?]
[Gần hai mươi ngày rồi, tôi có ra ngoài tìm chốn phong hoa thì Quản lý Tiêu cũng không thể trách được biết không? Tối đến thảnh thơi nghỉ ngơi thì lại gặp được em kể chuyện chán ngắt. Đừng đổ thừa người khác. Thất bại!]
[Vâng vâng vâng, em thất bại. Em thất bại được chưa? Cả người từ trêи xuống dưới đều không có sức hấp dẫn được chưa? Được chưa? Được chưa? Được chưa?]
[Được rồi. Cố mà cải thiện đi. Chứ bây giờ tôi nghe em đọc chỉ thấy buồn cười với buồn ngủ thôi.]
[Không cải thiện gì hết! Buồn ngủ thì đi ngủ. Vậy thôi. Đi ngủ. Bye!]
Tiêu Chiến nghĩ về đối thoại lúc trước của mình với Vương Nhất Bác. Lại nghĩ đến việc hắn luôn đối xử với mình theo kiểu khinh khi, rẻ rúng. Ngọt ngào gì đó đều gắn với tình ɖu͙ƈ cả.
Thấy bản thân thật là đáng thương! Đáng thương thật đó. Chàng hầu trong truyện đáng thương mà ngoài truyện thì đầy tớ Tiêu cũng đáng thương chẳng kém. Thậm chí anh thấy mình còn đáng thương hơn, vì chí ít cậu chủ trong câu chuyện kia rốt cuộc đã thừa nhận là có tình cảm với chàng hầu. Còn anh thì… mong nghe được một câu yêu của Vương Nhất Bác… Có lẽ là mơ ước xa vời quá. Đến cuối cùng chắc có lẽ vẫn chẳng thể đạt được.
Tủi thân! Cay tức dâng đầy lên chóp mũi. Tiêu Chiến quay lưng lại. ʍôиɠ cong tớn lên. Dỗi. Hậm hực đi ngủ luôn. Không nghe lời gọi như gọi đò và châm chọc từ phía sau nữa.
[Đừng dỗi. Đọc không hay nhưng kĩ năng diễn trò giường chiếu cũng khá ổn. Nào! Quay lại đây diễn cho tôi xem. Không thì vạch quần ra cho tôi xem ʍôиɠ! Tiêu Chiến! Hờn dỗi cái gì, đi ngủ sớm thế? Tiêu Chiến ơi! Tiêu Chiến à! Vương Nhất Bác gọi, sao Tiêu Chiến dám không trả lời hả?]
Đáng thương! Đáng thương! Tiêu Chiến đáng thương cực kì!
Vậy thì sẽ kéo “cậu bé” của Vương Nhất Bác phải đáng thương theo cùng!
Nhịn xuất tinh đi! Nhé!
…
Hôm sau nữa.
HỘI CHỨNG CUỒNG SI
Văn án: YiBo Wang. Quý tộc của vương quốc Hukis. Đứng trêи đỉnh chóp của tinh cầu. Là một Alpha bậc cao. Cao nhất trong các loại Alpha cường hãn. Nhiệm vụ trưởng thành của hắn – không ngờ chỉ là: Khiến Sean Xiao khai ra chuỗi mã khóa độc nhất của Vương quốc Samoa – nơi y cai trị.
YiBo vẫn luôn khinh bỉ. Vì sao một người nắm giữ sức mạnh phi thường như hắn, nhiệm vụ trưởng thành lại đơn giản như thế? Chỉ phải đối đầu với tên vương tử yếu đuối của Vương quốc nhỏ xinh – Cho dù tên Alpha tóc bạc kia nghe đồn cũng không phải loại tầm thường cho lắm.
Nhưng thì… sao chứ?
Sao có thể đối đầu với Bách thần muôn loài như hắn được? Sean Xiao đó cả người chỉ có một màu bạc đơn điệu. Sức lực cùng phép thuật cũng không thể nào đọ nổi với hắn được đâu.
[Không hay! Cái kiểu thần thoại rồi Alpha gì đó này không hay. Đọc cũng không hiểu. Tôi chẳng hiểu gì hết. Tiêu Chiến. Em chọn truyện kiểu gì đấy? Đùa tôi à?]
[Đợi em đọc thêm đi. Nó thuộc thể loại ưa thích của ông chủ mà. Có BD, và cả SM nữa.]
Không chịu khuất phục chỉ trong một đêm ư? Được thôi! Ta mang ngươi về giam cầm… Rồi sẽ từ từ hành hạ. Đợi xem sự ngoan cường kiên định của ngươi tồn tại được bao lâu? Để xem xem, Vương quốc Hukis này có làm ngươi động lòng, từ bỏ Samoa nghèo nàn để ở lại đây chịu sự thuần phục?
YiBo mỗi ngày đều nát óc nghĩ suy, thi hành đủ mọi loại tra tấn cực hình, tất cả các nỗi sợ của con người đều mang ra để cọ xát lên vương tử đáng thương một lượt.
Sean vậy mà vẫn luôn trơ trơ như gỗ đá. Nở một nụ cười cao thượng bao dung. Bách thần nhìn Bạch thần cười đến phát ngấy. Cái kết lúc nào cũng là y cười xong rồi mím chặt môi chẳng chịu khai ra mật mã. Còn chọc tức thêm vào một câu. “Cảm ơn ngài! Vì đã khai phá ra loại năng lực chịu đựng này của tôi!” Tức chết hắn rồi!
Chỉ có điều, YiBo cuối cùng vẫn không ngờ được. Nô ɭệ Sean sớm đã quy hàng rồi. Vương tử của Samoa giương lên cờ trắng vì tình yêu oanh liệt với ai kia. Vương tử của Hukis đến chết cũng chẳng hiểu được, trêи đời này có một thứ gọi là Hội Chứng Cuồng Si.
Con tin, vậy mà lại đem lòng yêu kẻ bắt cóc.
Yi Bo Wang! Tôi yêu rồi. Là yêu ngài đó! Đã nghe rõ chưa?
Sean Xiao sẽ ở đây! Đợi ngài sống lại! Chúng ta cùng nhau xây nên một vương quốc hạnh phúc của riêng mình. Có thể chứ? Tỉnh lại đi! Xin mà!
[Nghe hay không, hay không? Đoạn bắt cóc giam cầm cưỡng bức. Không cần hiểu ABO là thể loại gì, Vương tổng chỉ cần hiểu, hai người trong truyện đều là Alpha, nghĩa là cùng dấu. Như kiểu hai chúng ta đều là thẳng nam nhưng ông chủ cứ nhất định áp bức em phải cong rồi bị chọc ấy. Nghe hấp dẫn không? Hấp dẫn không?]
[Cũng được, không xuất sắc nhưng có chút gọi là kϊƈɦ thích. Mà đây chắc là truyện dài hả?]
[Vâng là truyện dài, đến cả trăm chương.]
[Thế em đề xuất làm cái gì? Trong một hôm sao có thể đọc hết? Dài quá! Tối muộn rồi, tôi cũng không muốn nghe truyện nữa. Chiến Chiến, em biết mấy hôm nay tôi có bao nhiêu mất hứng không?”
“Sao sao? Sao vậy?”
“Đừng giả vờ ngây thơ. Cùng là đàn ông với nhau, em thừa hiểu là súng đã lên nòng mà không được bắn bỏ, nó khó chịu đến mức nào mà. Thế còn dám tra tấn tôi?”
“Ơ, sao Chiến Chiến cùng với Vương tổng nói chuyện mỗi ngày mà em không cảm giác được gì hết vậy? Em cũng là đàn ông mà. Có trách thì trách ông chủ quá dư thừa tinh lực thôi.”
“Tiêu Chiến, lại giả bộ diễn cái gì? Hôm nay dù có thế nào, nhất định phải trước mặt tôi đứng uốn éo. Làm tới cả hai bắn tinh thì thôi. Cố lên. Chúc em may mắn.”
Đến đây, Quản lý Tiêu không chống đối nữa. Thật sự để điện thoại sang một bên, đặt ngay ngắn trêи chiếc kệ ở đầu giường. Mở lên một đoạn nhạc nghe hết sức khiêu gợi. Cởi phăng áo ngủ rườm rà, cởi nốt chiếc quần bông che chắn. Rốt cuộc chỉ còn trêи người mỗi một chiếc áo phông trắng lả lơi.
Bắt đầu cứ thế đứng trêи giường “biểu diễn”, rất quyến rũ, rất sexy. Chốc chốc còn kéo nhẹ vạt áo, để lộ ra bờ ʍôиɠ vút cao, phối hợp với đôi chân thon thả hút người. Thật khiến cho Vương tổng ở phía kia màn hình cứng ngắc cả người, hơn nữa còn phải khô khốc cả miệng mà nuốt nước bọt liên tục.
Tiêu Chiến lấy sẵn cà vạt tự trói buộc mình, miệng thỉnh thoảng há ra mời gọi, ɭϊếʍ môi ɖâʍ đãng, rêи lên kiều mị. Âm thanh kϊƈɦ thích giác quan không thể chối từ. Vương Nhất Bác đã bắt đầu đặt tay xuống hạ bộ, liên hoàn kéo lên kéo xuống.
“Ừ, Chiến Chiến giỏi lắm. Giờ mới biết em thoải mái tự tin thế này.”
“Ưm… Nếu thích thì chúng ta sau này mỗi khi xa nhau đều có thể. Có phải người ta gọi cái này là chat s.εメ không? Lâu lâu thay đổi phương cách, cũng là tình thú lắm.”
“Ừ, quay ʍôиɠ đây, tôi muốn nhìn.”
“A… sao lại vô sỉ như vậy.” Tiêu Chiến nói thế nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lại. Khuyến mại thêm động tác ngoáy ʍôиɠ kϊƈɦ thích. Không biết ngại ngùng cùng dùng hai tay banh lớn chỗ đó ra để cho Vương Nhất Bác có thể nhìn rõ.
Đương nhiên là đối phương rất biết phối hợp, lập tức phô bày sự cuồng dã của chính mình ra… bởi vì hắn thèm khát quá rồi. Nếu Quản lý Tiêu mà thực sự biến ra trước mắt Vương tổng, có thể nhìn gần, có thể chạm tới, hắn chắc chắn sẽ chọc vào đó thật mạnh bạo, không khoan nhượng. Sẽ để em phải rêи lên thật to. Vương Nhất Bác chẳng nói suông, hắn sẽ thực hành ngay!
Giữa chừng…
“AAAAA UIIIIII!”
Người chẳng thấy đâu nữa, chỉ thấy hai cái chân chỏng chơ thò lên từ mặt giường.
“Chiến Chiến! Chiến Chiến!
Em làm sao thế?”
“Aaaaaa! Vô tình bị trượt chân.”
“Có sao không? Giơ chân lên tôi xem nào.”
“Hix, đau. Chắc trẹo eo rồi. Em với lấy dầu bôi tạm.”
“Ừ! Lên giường nghỉ ngơi đi.”
“Vậy chuyện chat s.εメ thì phải làm sao? Có nhảy nữa không a~?” Tiêu Chiến ngước lên đôi mắt lấp lóa, ánh nhìn đáng thương.
“Dừng lại. Nghỉ đi.”
“Huhu! Què quặt rồi. Chắc là không thể nhún nhảy trong một thời gian dài nữa. Thật thiệt thòi cho ông chủ mà.”
“Tiêu Chiến. Sao em cứ ngốc nghếch, hậu đậu mãi thế. Ngày mai bắt buộc phải đi khám, biết chưa? Haizzz!!!!”
… Tiêu Chiến ở một khoảnh khắc quay đi, nhếch miệng cười… Ở dưới có đệm dày cả thước. Biết trước là sẽ phải làm tới nước này. Người đầy tớ đáng thương đã chuẩn bị đủ cả.
Haha! Quyết không để ông chủ được như ý muốn. Cuối cùng! Vương tổng vẫn nên ôm hậm hực đi ngủ đi. Em… là giả vờ ngã, là giả vờ đau. Bye! Hahaha!
Chuyện là thế đó! Đôi tình nhân xa cách, có giống con nít không cơ chứ, giống không cơ chứ???
.
.
.
Bây giờ đã là mùng mười âm lịch. Quản lý Tiêu nghỉ tết cũng kĩ quá đi.
Nhưng vì khúc mắc mấu chốt trong lòng vẫn chưa được giải quyết. Cũng tại bản thân không chịu mở lòng. Tuy rằng mỗi ngày đều nhìn mặt trò chuyện không rời, song bản chất bên trong vẫn là ngúng nguẩy không muốn đối diện trực tiếp với Vương Nhất Bác. Nếu gặp lại nhanh gọn trôi chảy như thế, e rằng sẽ lao vào nhau mà làʍ ȶìиɦ ngay tức khắc mất thôi. Nghiện rồi, gặp mặt là sẽ không chống đỡ nổi.
Quản lý Tiêu bị chửi bị mắng, diễn sâu rồi phục vụ tốt, nhưng tính tình vẫn giữ lại được sự kiên cường, bất khuất bên trong. Anh thừa hiểu, chính mình có bao nhiêu yếu thế khi ở sát bên Vương Nhất Bác, nên mới chẳng dám đứng trước người ta rồi vênh váo nữa, tạm thời trốn tránh như vậy thôi.
Tiêu Chiến, có ý muốn là… tôi đã từ trêи trời leo xuống bao nhiêu nấc thang, vậy thì ngài đỡ tôi nốt vài bậc cuối cùng đi nhé. Vừa có thể ôm vào lòng, tôi không bị ngã, mà ngài cũng có thể lợi dụng để lên mặt kể công. Tiêu Chiến nghĩ như vậy đấy.
Chỉ tại thời gian qua, Vương Nhất Bác vẫn luôn bám dính điện thoại cùng anh, nhưng một chút cũng chẳng quan tâm, chiếm hữu điên cuồng không thể hiện ra, lúc nào cũng chỉ có tình ɖu͙ƈ. Nhói lòng, lại thêm khổ tâm. Tiêu Chiến vẫn chờ đợi một chút gì đó đặc biệt hơn, hoặc đơn giản chỉ là một lời ra lệnh, bắt anh phải về. Đối với loại suy nghĩ mâu thuẫn kì quặc của bản thân, Quản lý Tiêu chỉ đành chửi rủa chính mình đã mù quáng lún quá sâu mà thôi.
Nên dù kì nghỉ tết theo lịch chính thức đã qua được mấy ngày, mọi người đều đã đi làm trở lại nhưng Tiêu Chiến vẫn mãi chần chừ. Và vùng vằng nhất định ở lại Trùng Khánh, không chịu về tới Bắc Kinh.
Rốt cuộc, rời biệt thự trêи đồi kia hai mươi ngày tròn rồi vẫn chưa xác định ngày trở lại.
Công việc trong hợp đồng gì đó. Mặc kệ hết đi.
Còn công việc ở Hội quán, cũng tạm gác sang một bên. Quản lý Tiêu dường như muốn dùng hết ngày nghỉ phép của năm cho dịp này thì phải.
Ba mẹ Tiêu đúng là có sốt ruột hỏi anh. Nhưng Tiêu Chiến thì cứ ậm ờ.
Những ngày ở nhà.
Tiêu Chiến có ra ngoài, nhưng không nhiều, chỉ trừ một số buổi gặp mặt đã hẹn định với ai đó………
Còn thì phần lớn đều lười biếng nằm trêи giường lướt điện thoại.
Buổi sáng mỗi ngày liền dậy thật sớm xuống dưới nhà chạy bộ. Hít thở trong lành. Giải tỏa áp bức.
Hôm nay cũng thế. Quản lý Tiêu chăm chỉ rời giường từ tờ mờ sáng.
Khoác áo lông vũ của ai đó mua cho. Đi giày thể thao Nike người ấy thích. Nhẹ mở cửa, nhẹ đóng vào. Theo đường thang bộ xuống ba tầng lầu. Bước ra ngoài khuôn viên. Chuẩn bị như thường lệ lướt cả chục vòng quanh khu chung cư kiểu cũ.
Chẳng đeo kính nên cả không gian là một khoảng rộng mờ nhòa.
Bỗng nhiên. Tiêu Chiến thấy được sự lạ.
Dụi mắt…
Một lần!
Một lần!
Rồi một lần nữa!
AAAAAAAAAAAAAA!
…
______________________
Đọc đến đây chắc mọi người đang ức chế vì cô au lại cắt chương trớt quớt đúng hong? =)) Mà kệ, biết sao giờ? Như thế cho nó gay cấn á. 😀
Mà tiện thì tôi cũng quảng cáo luôn. Cái truyện Hội Chứng Cuồng Si ở trêи á. Là fic sau khi hoàn 2 fic này tôi sẽ triển tiếp nhé. ABO Alpha x Alpha. Giam cầm tra tấn. Nghe cũng khá là máu chó nhể. :))
Ahihi. Nói thật, quảng cáo vậy thôi chứ chẳng biết bao giờ nó mới ra lò. Vì còn đang ngập ngụa trong 2 fic này đây. Mà mong mọi người không bỏ tôi, cũng giống như tôi luôn theo dõi hai anh nhà nhớ. Động lực lắm lắm. Yêu thương cả nhà nhìu.
Tạo hình trong Hội Chứng Cuồng Si nè: