Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] – Chương 55: Nghỉ tết lâu nhất 1 – Botruyen

Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 55: Nghỉ tết lâu nhất 1

Mấy ngày tết trôi qua, chẳng biết phải nói là nhanh hay chậm nữa. Các loại hoạt động mừng năm mới vẫn chỉ có thế. Ăn uống, chúc tết, tụ họp, vui chơi…

Mùng bốn tết! Rốt cuộc cũng có một sự việc khác biệt cần lưu tâm. Tiêu Chiến đang ở phòng riêng, mẹ Tiêu bất chợt bước vào trong. Giục anh nhanh nhanh mặc quần áo nghiêm chỉnh, để còn ra ngoài tiếp khách. Khách đến chơi nhà là bạn của mẹ và có con gái cùng đi theo.

Tiêu Chiến trong đầu xuất hiện rất nhiều dấu hỏi chấm. Chẳng lẽ, từng này tuổi như anh còn phải sửa soạn để đi nhận tiền lì xì hay sao? Thật ra thì Quản lý Tiêu cũng đã tinh tế phát hiện ra, trọng tâm câu chuyện nằm ở chữ “con gái” kia. Anh uể oải, nhưng không thể bất lịch sự mà không tiếp đón cho được.

“Lâu ngày không gặp, Chiến Chiến dạo này ngày càng đẹp trai nha con. Giỏi giang ngoan ngoãn quá.”

Vừa bước chân ra ngoài, nở một nụ cười tiêu chuẩn, Tiêu Chiến đã nhận về ánh mắt đầy thiện cảm và lời khen tới tấp của khách đến chơi nhà.

“Dạ cháu bình thường thôi ạ. Bác vẫn trẻ đẹp như xưa.”

Bác bạn của mẹ Tiêu ngồi đó, tươi cười đon đả, trái ngược bên cạnh là con gái của bà, biểu cảm thẹn thùng, đỏ mặt.

Tiêu Chiến nhớ mang máng, cũng bởi vì quả thật là lâu ngày không gặp. Hồi xưa, lúc anh và cô gái kia biết tới nhau, bản thân sắp vào đại học và người ta thì vẫn chỉ là một bé gái nhỏ nhắn. Chớp mắt mười năm qua đi, hai người đều đã trưởng thành. Nếu không gặp nhau ở đây và được giới thiệu lại một lần, Tiêu Chiến gặp ở ngoài chắc hẳn sẽ nhận không ra.

Màn xã giao chào hỏi khen qua khen lại, bây giờ mới vào chủ đề chính.

Mẹ Tiêu đại diện đàng trai đề cập vấn đề trước.

“Tiêu Chiến vài hôm nữa ở nhà rảnh thì dẫn em đi chơi. Hai đứa đi ăn uống vui chơi gì đó đều được. Chẳng mấy khi có dịp hội ngộ. Dù gì cũng đã quen nhau từ lâu, tiện nói chuyện ha.”

Đàng trai nói ra rồi thì đàng gái cũng được đà tung hứng.

“Con gái bác bình thường cứ tập trung làm việc, nữ công gia chánh, chăm chút học hành, thành ra lại thiếu sót. Ít khi đi đây đi đó, chẳng bao giờ thấy chơi bời gì cả. Mấy ngày tết cũng đều ở nhà. Nếu được thì Chiến Chiến cho em nó theo cùng với nhé. Hai đứa hòa hợp thì tốt quá.”

Ôi! Người lớn thật khéo khoe, cũng thật khéo gợi chuyện! Tưởng là chê trách, hóa ra là nêu bật được ưu điểm đoan trang nết na của con gái. Còn tiện miệng mở đường cho con gặp mặt hẹn hò mà không mất giá.

À thì ra là mai mối! Đến tầm tuổi này của Tiêu Chiến, người lớn trong nhà không khỏi có hơi sốt ruột. Cũng dễ đoán được thôi, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, bác bạn và mẹ Tiêu rõ ràng là có dụng ý từ trước, thế nên mới tạo nên sự hội ngộ này.

Tiêu Chiến chỉ có thể qua loa đối đáp, đây là phép lịch sự tối thiểu.

“Dạ vâng. Cháu thì sẵn sàng thôi. Rất vui được kết bạn với em, thêm bạn thêm vui ạ.”

“Nghe mẹ cháu nói, Chiến Chiến đang làm quản lý cấp cao của một nhà hàng ở Bắc Kinh đúng không. Con gái cô cũng học ở đó, năm trước ra trường rồi kiếm được ngay một công việc tốt. Thế là cũng ở lại thủ đô luôn. Chiến Chiến có kinh nghiệm, trưởng thành giỏi giang, sau này chiếu cố cho em nó nha.”

“Vâng. Hôm nay gặp ở Trùng Khánh, rồi chúng ta là sẽ gặp lại ở Bắc Kinh nhé.” Tiêu Chiến giờ quay sang nói riêng với cô gái. Quản lý nào đó vĩnh viễn sẽ không hiểu được nụ cười và cái nháy mắt của anh có bao nhiêu sát thương với người đối diện đâu. Vậy nên mới vô tư mà trao đi như thế.

Cả buổi cô gái kia đều ngồi dịu hiền ở một chỗ, đến lúc này, dường như cảm nhận được câu chuyện sắp đi tới hồi kết, nếu mình còn im lặng thì sẽ không có cơ hội nói nữa mất. Cuối cùng mạnh dạn bày tỏ tâm ý của mình một cách ý nhị.

“Chúng ta đều cùng ở Bắc Kinh. Gặp được đồng hương ở nơi đất khách quê người em vui lắm ạ. Em cảm ơn anh Tiêu Chiến đã có lời hẹn. Mấy ngày tới em cũng không biết đi đâu, được bám đuôi anh thì tốt quá. Được không ạ?” Cô nàng thì ra cũng không phải là trạch nữ không biết nói chuyện. Thật ra còn rất biết tấn công.

“Thoải mái thôi. Đương nhiên có thể rồi. Đều là người quen, sau này sẽ gặp lại. Nhất định sẽ gặp lại.” Tiêu Chiến không quá niềm nở. Lời nói ra có vẻ như đã chấp nhận. Nhưng cũng có thể chỉ là lời nói đầu môi. Sau này thế nào, có gặp lại hay không. Anh hoàn toàn có thể chủ động, cáo bận là được thôi. Trước mặt thế này vẫn là không nên từ chối thẳng thừng, để lại cho người ta chút mặt mũi.

Bác gái thấy cả hai có một khởi đầu khá là suôn sẻ thì nói thêm vào, được đà thúc đẩy tiến trình.

“Vậy tiện đây thì hai đứa lưu lại liên hệ đi ha.”

Lại là phép lịch sự. Trai tài gái sắc cuối cùng đã có một cái tên trong danh bạ của nhau.

Sau đó, hôm nay dừng lại ở đây. Vậy đã đủ để tạo tiền đề cho một mối quan hệ mới. Buổi chúc tết này cũng xem như là một buổi xem mắt không chính thức.

Còn buổi xem mắt chính thức rồi sẽ xảy ra thôi. Không phải hiện tại thì sẽ là tương lai, và sẽ là tương lai không xa. Không ở Trùng Khánh thì ở Bắc Kinh. Chắc chắn thế. Đương nhiên mọi chuyện giữa hai người tiến triển tới đâu và có tiến triển được hay không còn phụ thuộc vào Tiêu Chiến.

Ở phía ngược lại, cô gái đoan trang nết na kia đã ôm mộng tương tư với anh. Cô rất mực ao ước tới một buổi hẹn hò lãng mạn… mong là sẽ xảy ra vào một ngày đẹp trời nào đó.

Một tối vài hôm sau, nhân lúc chỉ có hai mẹ con ở phòng khách, mẹ Tiêu mở lời thủ thỉ tâm sự.

“Chiến Chiến à, mấy năm nay công việc ở Hội quán đều tốt, rất ổn định rồi phải không?

“Vâng, thì vẫn vậy, như con đã nói đó, năm vừa rồi còn nhận được giải thưởng. Mọi việc thuận lợi, suôn sẻ lắm mẹ à.”

“Không gì phải lo lắng, sao mẹ thấy Chiến Chiến không sốt sắng chuyện hẹn hò yêu đương nhỉ.” Mẹ Tiêu dợm hỏi. Như muốn gợi ý để Tiêu Chiến khẳng định và nói ra điều có thể khiến hai ông bà yên tâm.

Nhưng ngược lại chỉ nhận được câu trả lời chung chung và không thật lòng mà thôi. “Vì vẫn chưa đến lúc thích hợp đó mẹ, con muốn sống thoải mái, không muốn bị trói buộc sớm mà. Mẹ biết đấy, công việc của con ổn định nhưng bận rộn lắm.”

“Công việc quan trọng, nhưng chuyện tình cảm cũng quan trọng không kém đâu con. Cần phải cân bằng với nhau. Hay Chiến Chiến còn có mục tiêu khác trong sự nghiệp, như muốn lên chức, có một mức lương cao hơn, hay còn muốn tậu nhà, sau đó mới an ổn rồi lấy vợ phải không?”

“Mẹ ơi, con của mẹ có tài khoản ngân hàng và tài sản giá trị lên tới 7 số 0 lận đó. Chỉ là chưa muốn mua nhà thôi, chứ thật sự không thiếu tiền.”

(7 số 0 tương đương hoặc lớn hơn 10.000.000 (mười triệu tệ), đổi qua tiền Việt là hơn 33 tỷ. Nói vậy để mọi người dễ hình dung nha.)

“Nghĩa là trêи nghìn vạn tệ? Nhiều vậy sao?”

Nhiều, đích xác là nhiều. Tiêu Chiến nói thật, anh có từng ấy tiền, là một số tiền không hề nhỏ chút nào! So với một người ở tỉnh ngoài đến Bắc Kinh làm công ăn lương, và mới chỉ chưa đến 30 tuổi thì số tiền Quản lý Tiêu kiếm được rất đáng để lên mặt.

Là do anh khéo léo giỏi giang, và cũng không thể phủ nhận sự đóng góp của ông chủ khó tính Vương Nhất Bác trong đó. 400 triệu một tháng trong nửa năm, vô số quà tặng và cả chiếc nhẫn gần hai chục tỷ. Chỉ có điều, sự khuất tất này thì Tiêu Chiến không thể nói rõ cho mẹ Tiêu biết được. Chỉ đành lờ đi thôi.

“Thật đó, con còn lừa mẹ sao. Con của mẹ tài giỏi lắm mà.”

“Mẹ tin, mẹ tin. Vậy thì Chiến Chiến của mẹ vì sao còn chần chừ chưa có người yêu?”

“Chủ yếu là vì thời gian trước luôn muốn tìm được người thực sự thích hợp, con không muốn qua loa trong chuyện tình cảm đâu mẹ.”

“Lý do là chưa tìm được người thích hợp nên cứ mãi chậm trễ sao?”

“Không phải ạ. Con tìm thấy người rồi.”

“Vậy thì còn băn khoăn gì mà không dẫn về đây cho mẹ xem mặt hoặc chí ít thì kể mẹ nghe, hay cô gái đó không chịu ra mắt nhà chồng và lấy chồng quá sớm?”

“Vâng, nguyên nhân là vì người đó, cũng vì con. Chưa thể khẳng định được điều gì trong mối quan hệ của bọn con cả, Chiến Chiến cũng chưa thể quyết định có tiến tới hay bước tiếp với người ta không. Con cần thêm thời gian mẹ à.”

“Mẹ ủng hộ quyết định của con, nhưng nếu người đó không đáp trả, hoặc nếu có quá nhiều chông gai để hai đứa đến với nhau. Thì nên biết điểm dừng. Hãy thử mở lòng kiếm tìm một người khác. Trêи đời này chắc chắn sẽ có người thích hợp với con hơn, chứ không chỉ mỗi bóng hình đơn phương kia. Mẹ không ép nhất định phải là cô gái mẹ đã nhắm sẵn hôm trước. Mặc dù con bé cũng tốt đẹp đảm đang, nhưng con nên suy nghĩ tìm hiểu nhiều đối tượng Chiến Chiến à. Cũng gần bước sang tuổi ba mươi rồi còn đâu.”

Tiêu Chiến hoài nghi, ba mẹ dường như đã cảm nhận được chuyện gì đó từ hôm giao thừa. Nếu nghĩ kĩ lại, đúng là có nhiều điểm bất thường. Về người bạn đặc biệt anh cố tình tiết lộ và nhắc tới.

Thế nên giờ đây mẹ Tiêu mới vội vàng mai mối cho Tiêu Chiến, điều mà từ trước đến nay bà chưa từng làm, cũng chưa từng ép buộc?

“Con đã có chủ kiến của mình. Mọi việc bao giờ ngã ngũ thì sẽ báo với ba mẹ sau. Sẽ không để hai người phải lo lắng cho con. Dù có thế nào thì Chiến Chiến vẫn mãi là người con ngoan ngoãn và có hiếu của ba mẹ mà.”

Mẹ Tiêu nghe đến đây thì có chút xúc động, không hạch hỏi thêm nữa. Bà lại gần vỗ vỗ má, cưng nựng yêu chiều Chiến Chiến. Anh cũng rất phối hợp nheo nheo mắt cười xòa, dựa dẫm trong vòng tay mẹ. Đứa nhỏ này, sắp ba mươi tuổi rồi, vẫn là đáng yêu như thế!

.

.

.

Mẹ Tiêu có yêu thương quan tâm lo lắng bao nhiêu, có nghi ngại chuyện hẹn hò của con trai tới mức nào, vẫn không thể ngờ được, Chiến Chiến bé nhỏ, vừa ngồi làm nũng với bà trong phòng khách, chớp mắt bước vào phòng ngủ đã nũng nịu với một chàng trai kém anh sáu tuổi rồi.

Đã thế level còn ở mức cao hơn.

[Ỏ… Nhớ rồi… Nhớ nhớ nhớ. Nhớ lắm rồi a~]

[Nhớ tôi? Nhớ tôi rồi thì về thôi…]

[Không! Nhớ công việc ở Hội quán!]

[Em phải biết tập trung vào thứ gì, phải biết ai là quan trọng hơn chứ. Phục vụ tôi nhẹ nhàng mà được nhiều tiền, còn thỏa mãn được xúc cảm của bản thân. Sao không nhớ công việc với tôi?]

[Mặt dày!]

[Rất bình thường.]

[Ông chủ biết thừa giữa chúng ta là loại quan hệ gì rồi. Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ đó.]

[Ừ! Chiến Chiến em nói chuẩn. Về với tôi, thì chúng ta chỉ làʍ ȶìиɦ thôi.]

[Không! Không muốn về! Cứ muốn ở lại đây đấy. Ông chủ ép em được chắc? Với mẹ bảo gầy quá, ở lại để mẹ bồi bổ thêm.]

Tiêu Chiến nói chuyện kiểu rất trêu ngươi. Nhưng chung quy lại vẫn chưa vượt rào quá đáng. Khống chế mức độ rất tốt, nên Vương Nhất Bác có tức mà vẫn chẳng bắt lỗi cho được.

[Ừ! Tôi cũng chẳng cần thiết lắm một người đầy tớ lười biếng như em. Chiến Chiến cứ việc ở nhà, ăn uống thật nhiều, béo mầm lên rồi sẽ bị thất sủng đi.]

Rõ ràng đang video call. Mắt vừa mở to thao láo, nghe tới câu này, Quản lý Tiêu nhắm tịt mắt lại, ngủ quên rồi. Vương tổng gọi thế nào cũng không dậy nữa. Sáng ra liền vờ vịt nhắn tin với rất nhiều icon mặt hốt hoảng.

[Ôi ôi ôi! Em ngủ quên mất. Xin lỗi nha. Ha ha ha!]

[Em coi chừng. Lần sau cấm giả bộ nữa.]

Thế nhưng mà Tiêu Chiến hiện tại rất quái chiêu, một chiêu xài mãi không biết chán. Nhưng Vương Nhất Bác đầu bốc khói mà vẫn chẳng làm được gì.

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, cặp tình nhân xa cách gợi chuyện ra làm sao, mấy tối hôm nay đều cùng nhau thảo luận về tình tiết trong các câu chuyện. Đó là vì Vương Nhất Bác nổi hứng bắt ép Tiêu Chiến mở các truyện ngắn hot trêи mạng ra để đọc cho ông chủ nghe, còn nói là không nghe thấy giọng đọc của anh thì hắn sẽ không ngủ nổi.

Nghe qua sao giống trẻ con muốn nghe truyện cổ tích, giống người yêu của nhau muốn lãng mạn ngọt ngào trong ngôn tình. Nhưng mà, ở đây, lại không phải thế. Cặp tình nhân nào đâu đơn giản như thế, xa nhau lâu như vậy, đương nhiên là cuồng ɖu͙ƈ rồi.

Cho nên! Khụ khụ khụ! Loại truyện mà Quản lý Tiêu bắt ép bị đọc ra, là loại truyện gì… e hèm, không nói cũng biết rồi phải không? Rất nhạy cảm, là truyện s.εメ.

Ôi mẹ ơi! Có lẽ là bắt đầu từ vài câu tán tỉnh bông lơn, đối thoại quen thuộc giữa hai người vốn đã không trong sáng, bây giờ ở xa nhau càng thêm được kϊƈɦ hoạt.

Hôm đầu, nghe theo Vương tổng giục giã, Quản lý Tiêu mở đại một truyện có nhiều lượt xem tìm thấy trêи baidu.

Mối tình cao trung – Vụng trộm yêu đương trong trường học.

[Sao nghe trong sáng thế, Chiến Chiến cưa sừng làm nghé à?]

[Rất nhiều lượt view, chắc hay. Lần đầu làm chuyện ấy, chúng ta nhẹ nhàng tình cảm thôi.]

[Ừ, tùy Chiến Chiến.]

[Em đọc nha.]

[Ừ.”

[Em bắt đầu đọc đây. Ừm…]

[Đọc đi.]

[Em bắt đầu đọc nhá…]

[Nhanh lên, xấu hổ à?]

[Đương nhiên không!]

Tôi và em học chung trường, ở chung một phòng ký túc xá. Mỗi ngày đều có thế Tôi và em không có nhiều điểm chung, thậm chí hoàn toàn trái ngược. Em là cậu bé có đôi mắt tròn xoe. Ánh mắt ngây thơ trong sáng. Tính cách vui tươi hoạt bát, dường như em là máy phát điện, mang tới năng lượng sáng ngời cho những người xung quanh…

[Truyện s.εメ hay truyện ngắn học trò đây? Dẫn truyện lâu thế.]

[Sắp bắt đầu vào đề rồi, đừng vội mà.]

Không như tôi, cả ngày đều xầm xì, ai ai cũng không dám đến gần, người người đều phải tránh xa. Đôi mắt thì u tối, xám xịt. Nhưng chẳng hiểu tại sao ánh nhìn băng lạnh này lại luôn muốn hướng về em. Biết được em không chỉ có đôi mắt đẹp ấy, biết được em có chiếc eo thon gầy, cánh ʍôиɠ cao vút.

Ngày ngày đều thèm khát ɭϊếʍ láp em. Mỗi đêm vềi đều ôm những ảo mọng dơ dáy đối với em. Cặp mắt ngây thơ kia, chỉ càng làm tôi muốn ức hϊế͙p͙ thật nhiều.

Muốn đè em ra để em rêи rỉ dưới thân tôi. Nhưng em vẫn luôn hồn nhiên không hiểu chuyện… rằng có một người khao khát chiếm cứ em đến vô chừng! Tương tư mỗi đêm dài, một năm đã trôi qua, em chỉ coi tôi đơn thuần là người anh trai cùng ký túc… Thật bức bối! Không muốn làm anh trai, tôi chỉ muốn làm bạn trai, chỉ muốn hϊế͙p͙ em mà thôi.

[Đè luôn đi, hϊế͙p͙ luôn đi còn đợi gì nữa.]

[Nào!!! Nghiêm túc chút! Truyện s.εメ người ta viết ra còn không bỉ ổi bằng Vương tổng đấy. Để em đọc tiếp.]

… Căn phòng chật hẹp, nhưng chiếc giường của em vẫn luôn thoáng đãng gọn gàng. Đã thế còn tràn đầy mùi hương thơm dịu… Hôm nay chỉ có hai chúng ta mà thôi. Hai đứa có cơ hội ở thật gần nhau. Tôi ngồi đây thổi cho em chút bụi mới bay vào mắt, làm đôi con ngươi ướt nước long lanh. Hàng mi khép chặt nhu mì…

[Nghe tả cũng tạm được. Tưởng tượng ra là Chiến Chiến, ok đấy. Thiên thần trong truyện tranh. Đè ra rồi hϊế͙p͙ luôn đi.]

[Ưm… khen em hay khen người trong truyện?]

[Khen em mắt đẹp. Khen người trong truyện là thiên thần. Tóm lại khen cả hai.]

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác nói thế thì chớp chớp mắt đẹp. Khoe ra áo hoodie dễ thương đang mặc. Thiên thần trước mặt đây còn khen ở đâu. Thiên thần này còn rất có mị lực nữa cơ. Hơn hẳn người trong truyện nhé. Chiến Chiến lén kéo nhẹ cổ áo, để hở ra xương quai xanh gợi cảm bâng khuâng.

Không quên bĩu môi mắng xéo.

[Sở khanh, lăng nhăng. Không đáng tin.]

[Chuẩn. Tôi lúc nào chẳng lăng nhăng, có bao giờ giấu giếm đâu. Đọc tiếp đi Chiến Chiến. Có chút hứng lên rồi đấy.]

[Biết là ông chủ háo sắc mà, thế lúc đầu còn chê truyện không hay. Ư… nhưng mà thích nhỉ, nếu là em thì em cũng rộn ràng muốn bị đè rồi. Nóng bức quá. Thôi, để em đọc tiếp.]

Không chịu nổi nữa… Hôn em… Cưỡng hôn em… Dù cho em có kiên quyết chống trả, tôi vẫn nguyện không lùi bước. Còn muốn chạm lấy bé nhỏ của em, gợi lên ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy của em. Nắm giữ trong tay, làm em phải vỡ òa… Rêи lên đi… em thấy sướиɠ không?

Cốc Cốc Cốc!

“Chiến Chiến ơi! Mẹ vào nhé!”

“Vâng, đợi con một tí.”

Tiêu Chiến cuống cuồng kéo cao cổ áo hở hang do lúc nãy hứng tình mà cứ thế vô thức phanh ra. Vội nhấm nháy với Vương Nhất Bác, rồi tắt điện thoại cái phụt. Nhìn lại hiện trạng căn phòng, thấy không có bất thường nào thì mới yên tâm chạy nhanh ra ngoài mở cửa.

Mẹ Tiêu hóa ra đột nhiên muốn nói chuyện với con trai. Chẳng có chuyện quan trọng gì cho cam, chỉ là ngồi tâm sự chuyện nhà chuyện cửa, chuyện thường ngày với ba Tiêu khi hai ông bà ở nhà. Thêm cả quan tâm con mình chuyện chăm sóc sức khỏe, cân nặng ăn uống.

Cho dù Tiêu Chiến đã cố gắng để kết thúc màn tâm sự này thật nhanh, nhưng xong xuôi, mẹ Tiêu rời khỏi đã là chuyện của cả tiếng sau đó. Chắc là Vương Nhất Bác nóng ruột đến điên rồi. ɖu͙ƈ vọng có lẽ cũng đã mất đi. Quản lý Tiêu quyết định ra chiêu, dập tắt hẳn. Để Vương tổng nhịn đói hôm nay luôn.

[Phù! Tim em đập thình thịch đó. Y như kiểu chúng ta đang tuổi học sinh giống trong truyện. Yêu đương lén lút xong bị phụ huynh bắt gặp ấy. Thôi hôm nay dừng lại ở đây nhaaa. Sợ quá, sợ quá. Hết tâm trạng thủ ɖâʍ luôn. Thủ ɖâʍ tư tưởng cũng không dám nữa.]

[Gan thỏ đế.]

[Nhưng em đi ngủ đây. Muộn quá! Thực sự buồn ngủ díp mắt rồi. Với lại ngày mai ông chủ cũng có việc quan trọng ở công ty đúng không? Hôm nay dạo đầu, dừng lại ở đây thôi nhé. Người kể chuyện đã rất rất rất buồn ngủ. Chúng ta đi ngủ thôi.]

[Hôm nay miễn cưỡng chiều em. Là do tôi cũng hết hứng rồi, biết chưa?]

[Moah! Moah! Moah!]

[Ngủ đi.]

[Ông chủ dập máy trước.]

Tít tít tít!

________________________

Vốn tôi định đăng cả diễn biến sau mà dài quá, đành ngắt chương. Vụ kể chuyện cho nhau nghe này vẫn còn tiếp nha.

***

Vài phút dành cho quảng cáo: Chắc nhiều reader đang theo dõi Cuốn JAV đẹp nhất cũng đã biết fic còn lại của tôi rồi đúng không? Mà hôm nay xin phép nhắc thêm lần nữa cho các bạn chưa biết nha.

Hiện tại tôi đang triển song song fic này với Thiêu Thân Cháy Sáng – Truyện nói về Venus và Mỹ nhân là mối tình đầu của nhau. Yêu từ khi Nhất Bác mới 17 tuổi, còn là học sinh, anh Chiến mới chân ướt chân ráo đến Bắc Kinh làm việc. Cả hai mặc kệ tuổi tác, giới tính để yêu nhau sâu đậm, quấn quýt không rời, nhưng vì biến cố mà xa cách tới tận 10 năm trời. May sao đến thời điểm này, hai người đã vượt qua được quãng thời gian trống trải đó rồi. Và giờ là giai đoạn yêu thêm lần nữa. Là lúc chuẩn bị tình thú, biến thái, bệnh hoạn, giai đoạn chứa các khung cảnh βɖʂʍ rất nặng. Nếu ai thích gu này thì sẽ thấy ổn đó, vậy nên tôi mới đặc biệt quảng cáo mà. Nhưng yên tâm vẫn có cốt truyện, có ngược có ngọt đủ cả nha.

Thực ra Thiêu Thân tôi đăng trước Cuốn JAV 1 tháng, nên nhiều chap hơn, đã được 77 phần rồi, nhưng vì mỗi chap ngắn hơn nên tổng dung lượng thậm chí còn ít hơn fic này nữa, nếu muốn thì sẽ đọc xong nhanh thôi.

Mọi người hứng thú có thể ghé thăm. Ấn vào nick tôi, kéo xuống phần tác phẩm là sẽ thấy. Hoặc ở thanh tìm kiếm của truyendkm.com viết: Thiêu Thân Cháy Sáng là ra nha. Cảm ơn đã ủng hộ nè. <3<3<3

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.