Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] – Chương 54: Giao thừa buồn nhất – Botruyen

Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 54: Giao thừa buồn nhất

Một thân âu phục đứng trước cửa.

Nghiêm trang lịch thiệp.

Trêи tay là hộp nọ túi kia.

Sang trọng đắt tiền.

Thình thịch!

Tiêu Chiến chớp mắt sững sờ.

.

.

.

Không phải người anh cần!

Là một gương mặt hoàn toàn xa lạ!

“Vương tổng gửi nhờ tôi chuyển quà tết đến Quản lý Tiêu. Xin lỗi vì không thể tới sớm hơn.”

Trêи mặt Tiêu Chiến, vẻ hụt hẫng lộ rõ, mắt nhòa đi. Người đối diện chắc chắn cảm nhận được, nhưng đương nhiên sẽ không nói ra, cũng không vạch trần.

Song với kinh nghiệm lọc lõi bao lâu, Quản lý Tiêu ngay tức khắc liền trở về trạng thái bình thường, bình tĩnh mà hồi đáp.

“A! Vâng, không sao đâu. Anh vất vả quá! Mời anh vào nhà chơi.”

“Sao có thể phiền gia đình được. Tất cả đây là quà tặng ông chủ tặng anh. Vương tổng giao trọng trách phải đưa đến tận tay Quản lý Tiêu. Hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi xin phép về trước.”

“Vâng. Cũng không làm phiền anh nữa. Chúc anh năm mới vui vẻ.”

“Chúc Quản lý Tiêu năm mới vui vẻ. Gửi lời giúp tôi tới hai bác, chúc cả nhà vạn sự an khang, thuận lợi bình an. Chào anh nhé.”

“Vâng chào anh.”

Tiêu Chiến không thể chối từ những thứ bày đầy ở đó, người ta dù sao cũng đã chẳng quản giờ giấc, tiệm cận giao thừa còn đến nhà mình tặng quà giúp, có trách thì trách Vương Nhất Bác quá mức oái oăm mà thôi. Đợi giải quyết xong đống quà đồ sộ trước mặt, anh sẽ hỏi Vương tổng cho ra lẽ chuyện này sau.

Tiêu Chiến khệ nệ xách toàn bộ những “vị khách” không mời mà đến này vào trong nhà. Anh phải mất tới chục lần đi đi lại lại để chuyển đồ, số lượng, khối lượng và cả chất lượng đều ở mức cao ngất.

Ba mẹ Tiêu thấy người vừa tới rồi lại đi luôn, cũng rất tâm lý mà không chủ động hỏi chuyện, chờ cho con mình tự động nói ra.

“Ôi, nhiều quà quá. Ba! Mẹ! Ra xem quà tặng đêm giao thừa này.”

Tiêu Chiến nở lên nụ cười tươi sáng, nét mặt hớn hở sướиɠ vui. So với vẻ xụ mặt khi nhìn thấy người xuất hiện trước cửa thì đối lập cực kì. Không biết phải nói là tâm trạng thay đổi quá nhanh hay do anh diễn quá giỏi đây.

“Sao nhiều vậy con?” Mẹ Tiêu hỏi ra miệng, chỉ là câu đơn giản nhất.

“Đây là ông chủ gửi tặng. Cũng là một người bạn rất quan trọng của con. Chắc lát nữa con phải gọi điện gửi lời cảm ơn ngay.”

“Có người tốt vậy sao?”

Bày ra trước mặt là cả mấy thùng lớn gồm rất nhiều các món nhỏ.

Tiêu Chiến khui quà.

Có bộ tranh tứ quý dát vàng.

Có hộp trà thiết quan âm thượng hạng.

Có bộ ấm trà pha lê đúc vàng lá.

Mấy hộp rượu ngoại hình rất đẹp, chất lượng cũng không thể chê. Tây Ta có cả. Gồm Mao Đài 1955 và Chivas 25…

Các loại thực phẩm chức năng trân quý: Nhân sâm, Linh Chi, yến sào, đông trùng hạ thảo v.v… đầy đủ mọi kiểu loại, rất phong phú.

Cuối cùng là ba phong bao bằng vải dệt đỏ chói. Hai chiếc giống nhau như đúc, và một chiếc còn lại có điểm khác biệt riêng. Khỏi nói Tiêu Chiến cũng biết thứ nào là dành cho mình. Mà cả đời anh chưa khi nào nhìn thấy phong bao lì xì lớn và cầm lên nặng đến vậy. Nếu không phải nó có màu đỏ và có chữ Cung Chúc Tân Xuân và Canh Tý thì Quản lý Tiêu đã nghĩ đây là mấy chiếc túi dùng đựng đồ rồi.

Cố sức di chuyển, Tiêu Chiến đưa tới hai phong bao giống nhau cho ba mẹ Tiêu. Cảm giác nặng trịch tay, như là đang nâng tạ loại lớn. Lúc mở ra thì là những đồng xu màu vàng chói bên trong.

Tiêu Chiến cũng mở ra phong bao của mình. Thấy được mấy đồng vàng, nhanh nhanh bỏ qua không nhìn kĩ, mà chú tâm vào tờ giấy chỏng chơ trong đó. Lén đọc, chỉ có dòng chữ ngắn ngủn. “Đọc được thì gọi lại cho tôi ngay.” Ôi sao Vương tổng nhắn nhủ gì mà phải ngoằn ngoèo quanh co, thà rằng cứ gửi luôn tin nhắn điện thoại cho rồi.

Năm Canh Tý, nhà nước phát hành một loạt bộ đồng xu bằng vàng và bạc mừng năm mới. Mỗi bộ tiền có sự sắp đặt theo hình dáng khác nhau, theo đường tròn, hình cánh quạt, hình hoa hoặc hình vuông. Mặt trước của mỗi đồng tiền có quốc huy của Trung Quốc, và mặt còn lại có hình một con chuột – biểu trưng cho năm Tý.

Trọng lượng của các đồng xu vàng và bạc trong từng bộ cũng có sự khác biệt, dao động khoảng từ 3g đến 10 kg ở đồng vàng, và khoảng 30g đến 1 kg ở đồng bạc. Và đây… hẳn là bộ đồng vàng 10kg rồi. Bởi nặng như vậy mà. Khối lượng riêng của vàng là lớn nhất trong các kim loại, thế nên nhìn thì gọn nhẹ, nhưng thực chất lại nặng tới không tưởng.

Tiêu Chiến nghi ngờ, người vận chuyển giúp Vương tổng có phải hay không là lực sĩ trá hình? Hoặc ít ra thì phải dùng xe đẩy thì mới mang theo được cả mấy chục kg vật nặng đến thế.

Tiêu Chiến nghĩ tới việc vận chuyển đồ chứ không mấy ngạc nhiên về giá trị của quà tặng. Nhưng ba mẹ Tiêu thì ngược lại. Rất hốt hoảng, vì hai ông bà cũng đã nhận ra đây là bộ tiền xu phiên bản giới hạn có giá đắt nhất trong loạt phát hành này, lên tới 10 vạn tệ (~330 triệu) cơ mà. Quả thật là phải thụ sủng nhược kinh.Cuốn JAV Đẹp Nhất [Bác Chiến] - Chương 54: Giao thừa buồn nhất

Mẹ Tiêu lúc này không kiềm được đã phải ồ lên.

“Ông chủ của con? Và cũng là bạn của con? Tốt vậy sao? Quà giá trị lớn như thế, không thể nhận được đâu Chiến Chiến à!”

“Mẹ ơi! Tư bản không khi nào để họ phải chịu thiệt đâu, làm gì cũng có tính toán hết đấy. Để được nhận chừng ấy quà, con cũng phải cống hiến không ít. Đều miệt mài làm việc phục vụ, trả ơn người ta.” Tiêu Chiến khoan kɧօáϊ trả lời, một chút cũng không có gì bất thường khiến cho mẹ Tiêu phải nghi ngờ.

“Ông chủ của con? Là đàn ông hả?”

“Ông chủ đương nhiên là đàn ông, ông chủ còn có thể là phụ nữ?”

“Nhưng mẹ vẫn luôn thắc mắc tại sao Chiến Chiến năm nay nhận được quà khác biệt so mới mọi năm như thế.”

“Bởi vì năm nay con cũng khác rồi. Vì con làm việc đã tốt lên nhiều mà.”

“Mẹ thì thấy, là do ông chủ của con thật tốt…”

“Thôi được rồi mẹ ơi, chỉ mới có chục phút thôi, mà mẹ đã nói người ta tốt đến ba lần rồi đó. Sao chưa bao giờ thấy mẹ khen con mẹ như thế nha?”

“Nghe mẹ nói hết đã. Con sau này phải làm việc thật chăm chỉ để đền đáp sự quan tâm và nhiệt tình của người ta đó, biết chưa?”

“Vâng vâng. Con biết rồi mà mẹ.”

Ba Tiêu giờ đây mới hiếm hoi xen lời. Nhưng lời nói thì cực kì có trọng lượng. Nói thẳng ra theo nghĩa đen thì rất rất nặng nề.

“Trêи đời này, dù có làm gì thì vẫn phải giữ lấy sự ngay thẳng, đứng đắn. Tiêu Chiến à, con tuyệt đối không được làm chuyện hổ thẹn với lòng, không thể làm việc trái với luân thường đạo lý. Nên nhớ năm chữ Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín còn đó. Đừng bất chấp tất cả vì tiền bạc.”

Tiêu Chiến cười ha ha! Thoải mái tự nhiên đáp lời.

“Ài! Ba mẹ nghĩ đi đâu vậy ạ? Con cũng không phải là đi buôn ma túy hay làm việc gì phạm pháp. Năm vừa rồi còn đạt được danh hiệu “Nghiệp vụ nhà hàng, khách sạn xuất sắc nhất”. Là Đệ Nhất Bắc Kinh đó. Không sai! Đâu có chuyện gì phải hổ thẹn với lòng đâu ba.”

“Ba mẹ tin tưởng con. Cũng hết sức ủng hộ các quyết định của con, trong công việc cũng thế, mà trong chuyện tình cảm cũng thế. Chỉ cần con chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình, và lúc nào cũng vui vẻ, bình an.” Ba Tiêu đã hòa hoãn hơn.

“Vâng vâng. Con sống thật sự rất tốt mà.”

“Chiến Chiến của mẹ là ngoan nhất.” Đối với các bà mẹ, con mình lớn rồi, nhưng vẫn luôn chỉ là đứa trẻ cần được cưng chiều. Mẹ Tiêu vò tóc con trai đến rối bung.

Tiêu Chiến cảm thấy mọi việc có vẻ đã ổn thỏa, liền xin phép ba mẹ vào phòng ít phút, ngay trước thời khắc giao hòa năm cũ năm mới không lâu. Nghĩ tới tờ giấy nằm yên trong phong bao, vẫn là rất sốt ruột. Bây giờ mới là thời gian riêng tư của anh trong tối nay, có nhiều việc để làm, cũng có nhiều chuyện cần trao đổi.

Tiêu Chiến vừa vào phòng, đóng cửa xong thì điện thoại vừa lúc được kết nối. Đầu dây bên kia không quá ồn ào, nhưng cũng lao xao. Vương Nhất Bác vào khoảnh khắc giao thừa, đương nhiên sẽ không phải cô độc, rất vui vẻ đúng không? Vui vẻ vì trêu đùa được anh? Vui vẻ đến nỗi vẫn dành ra được chút thời gian để nghe điện của đầy tớ là anh đây! Hắn hẳn rất đắc ý nên mới không đợi được rồi bắt máy ngay, để chiêm ngưỡng sự tủi hổ của người khác.

Đã có một khoảng lặng thật dài. Song cả hai chỉ có thể nghe thấy tạp âm, mà chẳng thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

[Vừa ý rồi đó. Nói gì đi!] Là một giọng nói ngập tràn sự cay cay cay. Còn cay hơn lẩu Trùng Khánh nữa.

[Chúc mừng năm mới! Sao? Em không thích quà tôi tặng?”

[…]

[Chiến Chiến muốn gây bất ngờ cho tôi? Định là thử lòng ông chủ, để xem cái kết thế nào? Cái kết là thế này… là tôi cũng muốn gây bất ngờ cho em.]

[Không cần! Không cần bất ngờ gì hết. Vương tổng có biết đã làm người khác lo lắng thế nào không? Chơi trò ném bom rồi mất tích. Lúc ấy không biết phải nói thế nào với ba mẹ. Biết không??????]

Quả thật là có lo lắng, nhưng còn thứ khác nữa, là “hi vọng”. Biết là vô cùng gian nan để vượt qua, còn rất đường đột khi chưa kịp chuẩn bị tinh thần, nhưng ai đó vẫn hi vọng hai người có gì đó hơn mức tình nhân. Bởi nếu Vương Nhất Bác đến chơi nhà Tiêu Chiến vào đêm giao thừa, mối quan hệ giữa anh và hắn sẽ không đơn giản được nữa. Sự “hi vọng” hoang đường từ sâu trong tâm hồn này, Tiêu Chiến nhất định không thể để lộ ra, nhất là trước mặt Vương Nhất Bác, nhất là hiện tại anh đã nhận phải qua đắng, bị bẽ mặt!

[Tôi cũng đâu có nói là sẽ trực tiếp đến? Chiến Chiến lúc đó đã mong tôi lắm sao?]

[KHÔNG!!!!!!!]

[Vậy sao phải tức giận?]

[Ai tức giận? Không hề.]

[Xem lại cách nói chuyện. Nói trống không? Còn nói không tức giận?]

[Ừ! Tức giận đấy. Lần sau đừng đùa như vậy nữa. Khiến người khác mất hứng, hết muốn ăn tết. Còn quá đáng gấp bội chuyện về ăn tết trước ngày kia. Đầy tớ này thua kém ông chủ nhiều rồi.]

[Tiêu Chiến! Em nghe cho rõ những lời sau. Không phải nói đùa. Tất cả những chuyện hôm nay, là hậu quả em phải nhận vì lần đùa cợt khi trước. Tôi đến với em không phải mối quan hệ yêu đương. Không có công bằng, không có hờn dỗi, không có dỗ dành thương cảm. Vẫn phải nhắc thêm một lần cho em nhớ… Bản Hợp Đồng Tình Nhân.

Chúng ta là chủ- tớ, thống trị- quy phục. Em không được phép phản kháng hay dằn mặt tôi, kể cả một chút trong tư tưởng cũng không được, chứ đừng nói là hành động như lần đó. Tiêu Chiến, đáng lẽ em đã phải chịu phạt, tôi hôm ấy hoàn toàn có thể yêu cầu em quay ngược lại Bắc Kinh phục vụ ông chủ, như đúng chức trách mà em phải làm.

Tiêu Chiến, em là người phụ thuộc, có biết không? Tôi còn phải nhắc với em bao nhiêu lần nữa? Tiêu Chiến là người đáp ứng, không phải là người yêu của tôi. Em không có bất cứ phân lượng nào trong lòng tôi cả. Thế nên, đừng quá phận!

Em phải biết, đối một người như tôi, chuyện em làm có bao nhiêu sai phạm quá trớn! Tôi có giới hạn thôi, tuyệt đối đừng có lần sau. Đáng lẽ, em đã phải bị lột sạch mà đuổi ra khỏi nhà. Nhưng xét đến việc thời gian qua, Quản lý Tiêu đều luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, ngoài lần bồng bột vừa rồi ra, thì đều không có vấn đề gì lớn, cho nên tôi vẫn gửi từng đó thứ quà, vẫn rộng lượng tha thứ và liên lạc với em.

Nếu còn lần sau, thật sự sẽ không để Quản lý Tiêu sống thoải mái nữa đâu. Bất cứ điều gì trêи đời đều phải có quy tắc. Quy tắc đặt ra để tuân theo, chứ không phải để vi phạm. Nên biết vị trí của mình nằm ở đâu, Tiêu Chiến!]

Vương Nhất Bác nghiêm túc, nói một hồi thật dài. Đã cách một đường truyền thật xa, vẫn nghe ra được khí lạnh trong từng lời nói. Nghe ra được cả sự tức giận ẩn nhẫn trong đó. Tưởng là chuyện lần trước đã yên ắng, không ngờ Vương tổng vẫn còn để trong lòng. Đợi thời cơ liền tung ra để đối phương phải chịu sự trừng phạt theo cách mà hắn coi là nhục nhã và thích đáng nhất.

Vương Nhất Bác, hắn đích thực là âm hiểm! Ra chiêu trừng trị người khác với cũng là hiểm độc vô cùng.

Tiêu Chiến thêm một lần nữa, lại phải thua cuộc. Anh ngỡ ngàng! Vân vê phong bao lì xì đỏ. Mấy đồng xu bằng vàng trĩu nặng…

Đột nhiên, Tiêu Chiến quẳng một lượt tất cả đi. Tiếng lẻng xẻng cùng lộp bộp chấn động phát ra.

Giờ để ý mới thấy, ngoài đồng xu có mặt trước hình chú chuột, còn có những đồng xu hình thù con vật khác.

Có dê, có thỏ!

Tiêu Chiến bị đồng xu hình trâu vô tình rơi vào ngón chân đau điếng.

[Aaaaaaa!]

Xúc động chẳng thể kìm nén, một tích tắc cầm lên, định liệng thẳng qua cửa sổ tối om.

Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Anh cần đếch gì mấy thứ này. Tiền bạc ư? Tiêu Chiến thèm vào.

[Sao thế? Bị tôi chửi nhục nhã tới nỗi tự làm đau mình?]

[Không! Rất vui!]

[Cho là thế đi!] Vương Nhất Bác tin chắc?

[Chẳng may làm rớt đồ thôi mà. Nghe chửi bới quen rồi. Mấy lời của Vương tổng hết sức bình thường. Chiến Chiến cảm ơn ông chủ đã tặng quà. Em rất vui vì được nhận quà đó. Vẫn đang nắm chặt đồng xu trong tay này. Còn đang cắn thử xem có phải vàng thật hay không nữa. Mai sau nếu gặp khó khăn, bán đi cũng kiếm được bộn tiền đấy nhỉ.]

Tiêu Chiến cầm trêи tay đồng xu hình đầu trâu, giơ lên trước ánh đèn, ngắm nghía thật kĩ. Cuối cùng, vẫn là không tàn nhẫn vứt đi cho được. Một thứ “đồ” có giá trị cao đến nhường ấy, sao có thể bỏ phí? Ngược lại anh phải nắm giữ thật chắc kìa. Nhất định không thể để rơi. Cho dù, cái giá phải trả cũng đắng lắm! Đôi khi là … lạc mất bản thân! Tiêu Chiến, vì tiền bạc mà đánh mất tự trọng, bất chấp tất cả, y như ba mẹ đã cảnh báo??? Đúng chứ? Có phải hay không?

[Định lực cao đấy!]

[Tiêu Chiến từ đầu đến cuối ở bên Vương Nhất Bác đều vì tiền. Những điều Vương tổng nói đều đã biết, đã hiểu, cũng đã thấm nhuần tư tưởng. Sau này ông chủ không cần nhắc lại nữa, em tuyệt đối sẽ không vi phạm. Chỉ cần ngài trả đủ lương và phúc lợi là được. Chớ có phá sản rồi quỵt tiền. Quà tặng hôm nay, kim tiền lấp lánh. Em rất thích! Cũng rất vui. Cảm ơn!]

Trở về là một Quản lý Tiêu chất giọng ấm áp, âm điệu bình bình.

Nhưng… Có vài giọt lấp lánh, lã chã rơi. Vì chân đau quá đấy. Mà người phục vụ đẳng cấp, nên hiểu rõ… khi làm việc không thể để tình cảm cá nhân xen vào. Hiện tại không phải đang video call, ông chủ sẽ không thấy được gò má nhòe nhoẹt nước. Khi giọng nói trở nên nghẹn ngào, thì cứ tạm thời im lặng, một lát thôi… là đã bình thường trở lại rồi.

Tiêu Chiến tự chất vấn, và tự tán thưởng! Anh hoàn thành nhiệm vụ tốt chứ? Đã xứng danh “Đệ Nhất Bắc Kinh” chưa?

[Thôi, lần này coi như ổn, đã giải quyết xong. Chuyện đã qua. Năm mới, Bunny lớn rồi phải vui vẻ biết không?”

[Sao hỏi mãi thế? Thật sự đang rất vui. Không tin à? Cười cho xem này. Ha! Ha! Ha!] Ừ đúng, bây giờ Tiêu Chiến đang vui lắm! Cười vui đến mức rơi luôn nước mắt cơ mà.

[Giao thừa rồi đấy! Ra cửa ngắm pháo hoa đi! Đẹp lắm! Từ nhà em có thể nhìn thấy pháo hoa, đúng chứ?]

[Ở trong nhà cũng có thể ngắm. Em muốn xem cùng ba mẹ. Cúp máy đây.]

[Ra ngoài đi! Không nhớ em vừa hứa hẹn cái gì? Nghe lời tôi!]

[Được thôi!]

Tiêu Chiến trong vô thức thực hiện theo lời chỉ đạo của Vương Nhất Bác, cứ cho là đã thấm nhuần tư tưởng đi, nghe lời hắn, không phải là được rồi sao? Ngoài mặt là thế, trong lòng… cũng là thế. Có lẽ lâu ngày nên đã sinh ra tâm lý phụ thuộc. Chưa bao giờ nghĩ chính mình lại hèn yếu tới thế!

Đầu dây bên kia không thể biết được diễn biến tâm lý của đối phương, nói ra chút lời quan tâm với giọng điệu vẫn theo kiểu ra lệnh, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy xen vào chút dịu dàng.

[Ra ngoài! Hít thở chút không khí. Đừng mãi ở một xó trong nhà. Cũng đừng chống đối mà dập máy bất chợt.]

Bây giờ lại còn vì một câu nói không có tình cảm, Tiêu Chiến đã răm rắp làm theo, vội lau hết nước đọng trêи má, nhanh hết mức băng qua phòng khách, để ba mẹ Tiêu không nhìn thấy khác thường. Thật sự là nghe lời tức thì. Tiêu Chiến cảm thấy mình bị điên rồi. Nếu không thì chắc chắn đã bị thôi miên. Không phải Quản lý Tiêu có định lực cao như Vương tổng nói, mà trái ngược với thế, rất thấp thì đúng hơn!

Bởi căn hộ nhà Tiêu Chiến nằm trong một khi chung cư kiểu cũ. Mở cửa, bước ra ngoài sẽ là hành lang dài, bước thêm mấy bước là có thể nhìn được khuôn viên xanh mát và khoảng không thoáng rộng, thế nên Quản lý Tiêu ngay lập tức trông thấy pháo hoa.

Đúng là đẹp lắm! Vương tổng thần cơ diệu toán, cái gì cũng giỏi. Nhận định sự việc giỏi. Điều khiển người khác càng giỏi!

Tai đeo headphone không dây, hai tay vịn lên lan can. Ngước mắt nhìn ra xa xa! Pháo hoa kìa. Lấp lánh chỉ một góc nhỏ ở phía kia. Nhưng việc nhìn thấy tận mắt vẫn hơn là nhìn qua màn hình, hay chỉ đơn thuần nghe thấy tiếng âm vang xa tít.

… Cũng giống như anh và hắn… người ở bên đầu dây bên ấy.

Tiêu Chiến có giây phút đã cực khao khát có thể trực tiếp nhìn thấy và chạm tới ai đó trong khoảnh khắc chuyển giao sang năm mới này. Đây là cái tết đầu tiên hai người quen biết nhau. Dương lịch thì có thể rồi, âm lịch thì xa cách nghìn trùng, còn vướng vào mớ bòng bong rối như tơ vò mà chính anh tạo ra.

Giờ khắc này ước ao vẫn còn, nhưng ngập đầy trong tim chỉ toàn là đau khổ giãy giụa.

Cặp tình nhân… kiếm được thú vui mới… rảnh rỗi thì diễn trò giày vò lẫn nhau? Ăn miếng trả miếng!

Nghĩ đi nghĩ lại thì… sao có thể chứ? Vậy mà cả mấy tiếng trước Tiêu Chiến có thể ngây ngốc tin tưởng mơ mộng vào chuyện không thể xảy ra!

Vương Nhất Bác là ai? Hắn coi anh là gì? Có thể nào vào đêm giao thừa mà kϊƈɦ động đến bên người đầy tớ này không? Thực sự điều đó chỉ có một phần trăm rất nhỏ có thể xảy ra thôi. Và như đã biết rồi! Nó tất nhiên đã không xảy ra!

Tại sao? Tại sao, chính mình là người khơi mào, sau cùng vẫn là mình nhận lấy đắng cay hơn cả?

[Chiến Chiến đã làm theo lời ông chủ. Vào nhà đây. Ba mẹ gọi. Em đi ăn sủi cảo. Sau đó sẽ lên giường đi ngủ, quá quá mệt mỏi. Ông chủ cũng đón giao thừa với gia đình đi nhé. Bye!]

Tiêu Chiến nói xong, cúp máy ngay khi khoảnh khắc pháo hoa lụi tàn. Vương Nhất Bác nói hắn có cực hạn, anh cũng thế, đã vừa phát hiện ra cực hạn của mình. Là đây! Không chống cự nổi nữa. Nói chuyện tiếp là sẽ điên khùng lên, phá kén ra mà chửi bới. Quản lý Tiêu là người điềm tĩnh, không muốn triệt để bị đánh gục, và bị lộ ra chân thân không quá cao thượng đâu!

Chạy huỳnh huỵch trêи nền đá ngoài hành lang. Mở cửa cái rầm. Dậm uỳnh uỳnh trêи nền nhà lát gỗ.

Đối mặt với ba mẹ Tiêu đang ngồi sofa phòng khách xem chương trình đầu xuân dang dở, nhìn mình chằm chằm. Tiêu Chiến đành ngồi xuống cùng hai người.

Lại cảm thấy nét mặt có lẽ không được tốt, con cưng vội bỏ chạy, vừa đi vừa nói.

“Để con hâm lại sủi cảo. Cả nhà cùng ăn lấy may mắn đầu năm mới nha.”

Lui vào trong bếp, Tiêu Chiến sụt sùi, suýt thì khóc thêm một chập. Nhưng nghĩ tới, khóc đỏ mắt, ba mẹ nhận ra sẽ khiến hai người lo lắng, nên nuốt nước mắt vào trong. Nhưng gắp sủi cảo thì cứ trượt mãi. Bởi tay anh run quá mà!

Tiêu Chiến chẳng còn tâm trạng. Song lúc lần nữa trở lại phòng khách, gương mặt vẫn phải vui!

Giao thừa qua rồi.

Trong mấy trăm cái sủi cảo cả nhà hì hục gói cả tối. Thế mà chỉ sau vài miếng đầu tiên, anh đã ăn trúng chiếc bánh có đồng xu. Vậy là năm sau đến, Tiêu Chiến hẳn sẽ may mắn lắm đây. Nhưng ăn uống lúc này với Quản lý Tiêu, tại sao chẳng có chút mùi vị nào, ăn trúng đồng xu cũng chẳng thấy vui mừng hớn hở như mọi năm nữa.

Tiền bạc ảo mộng Tiêu Chiến chợt thấy chẳng cần thiết cho lắm.

Tại sao, mới cách đây không lâu, anh còn đắc ý vì mình chơi người ta được một vố. Cuối cùng sao lại bị người ta chơi lại một vố còn đau hơn rồi.

Thật chẳng còn tâm trạng. Thà rằng Vương Nhất Bác hắn đừng mập mờ reo hi vọng như thế.

Tại sao? Tại sao người thua thiệt cứ mãi là anh?

Cho dù nếu Vương Nhất Bác có đến thật thì anh cũng quá mức khó xử, chẳng biết phải làm thế nào nhưng như này thì lại khiến bản thân hụt hẫng đến không tưởng.

Càng nghĩ càng không cam tâm. Sủi cảo có ăn nữa cũng vô dụng, vẫn như cũ cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Tiêu Chiến tự nhủ, là do tay nghề anh kém quá, sau này cần bồi dưỡng thêm.

Ôi! Càng nghĩ càng không cam tâm. Miệng cười có nhiều nữa cũng vô dụng, như cũ trong tâm vẫn buồn bã vô cùng.

Thời khắc này chỉ muốn ở một mình để ổn định tâm trạng. Nên cáo lui với ba mẹ đi nghỉ trước. Trước khi bước vào phòng, Tiêu Chiến đột nhiên nhẹ nói một câu, nhưng dường như là lời đã suy tính mãi mà hiện giờ mới nói ra.

“Hồi tối nói với ba mẹ, có một người bạn đặc

biệt sẽ tới nhà mình cùng ăn tết. Ý con nói chính là người bạn tặng quà này. Người ta đổi ý rồi, hoặc là vẫn luôn đùa giỡn. Mong ba mẹ hiểu.”

Ba mẹ Tiêu chẳng đáp lời ngay. Nghiền ngẫm. Im lặng. Thầm suy tính…

Và thì Tiêu Chiến cũng chẳng để hai người có cơ hội để hỏi rõ ngọn ngành. Vì lần này vào phòng rồi, cho tới tận hôm sau, anh mới ló mặt ra một lần nữa. Đến lúc đó thì chuyện đã nguội đi. Cả nhà đều không ai nhắc tới nữa.

_________________________

Nếu nói về cua gắt thì Tracer 85 phải hơn hẳn người mới biết đi xe đạp rồi. Đau lòng Chiến Chiến!

Định đăng chương này từ hôm trước, đang edit sắp xong mà chồng kéo đi ra ngoài, nên không kịp. Cũng chậm chương lâu rồi ha. Để mọi người chờ cả tuần nhỉ.

P/s: Hôm qua là sinh nhật tôi đó, bị lôi kéo một mạch từ sáng đến tối muộn hơn 12 tiếng đồng hồ ở ngoài mới về được, xong đi ngủ luôn. Hôm nay mãi mới có thời gian ngoi lên edit nốt đoạn cuối để đăng đó. Mong cả nhà đọc vui.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.